- Chu Du, ngươi bế quan không bước ra khỏi Tử Tiêu Cung, nhưng ta biết, hẳn ngươi cũng hiểu rõ mọi chuyện.Từ Tàng ngồi trên lưng chim, sắc mặt vẫn khá nhợt nhạt.Hắn vuốt ve đám lông mềm của Hoàng Tước, nhìn như vô ý nhưng lại mang theo một ít ý đùa cợt:- Thật ra ngươi ngồi trên Tử Tiêu Cung cũng có thể nhìn thấy tất cả những việc xảy ra dưới Thanh Bạch thành, chẳng qua là chờ ta đến xin ngươi ra tay mà thôi.Chu Du không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn Từ Tàng.Nam nhân ngồi trên lưng chim, một tay hắn sờ ra phía sau lưng, cho đến khi chạm vào thanh Tế Tuyết kia, mới hơi yên tâm một chút.
Hắn nhìn đạo sĩ tóc dài trắng như tuyết, gương mặt hết sức nghiêm túc:- Ngươi biết bên dưới Thanh Bạch thành có một ngôi mộ.Chu Du nói:- Đương nhiên ta biết.
Đó là ngôi mộ của...!một con người vĩ đại.Từ Tàng nhìn thẳng vào mắt Chu Du, hắn đặt Tế Tuyết nằm ngang trên đầu gối của mình, gằn từng chữ nói:- Cả Đạo Tông và Đại Lôi Âm Tự đều thử đi vào ngôi mộ kia, nhưng đều không thành công.Chu Du không phủ nhận đoạn lịch sử này, giọng nói của hắn không mang chút sợ hãi nào:- Mọi người đều biết bên dưới lòng đất trong Thanh Bạch thành là mộ của một đại nhân vật.- Tây Lĩnh đa phần đều là các lăng mộ dưới lòng đất.
Đạo Tông cùng Đại Lôi Âm Tự không chỉ muốn đào bới Thanh Bạch thành, chúng ta còn muốn đi xem hoàng lăng Đại Tùy, đáng tiếc...!chúng ta cũng không thể vào trong đó.Từ Tàng cười cười, nói:- Hoàng lăng Đại Tùy...!các ngươi quả là dám nghĩ tới!Hắn bỗng trở nên nghiêm túc:- Có một đầu yêu quái vừa chạy ra từ dưới lòng đất Thanh Bạch thành.Chu Du không có biểu hiện gì:- Vậy thì sao?- Bớt giả điên giả ngốc cho ta...Từ Tàng cười cười nói:- Đó là một đầu Tuyết Yêu Đệ Bát Cảnh, ngươi ở trên Tử Tiêu Cung cũng thấy rõ rồi, chẳng lẽ không biết chuyện này có ý nghĩa gì sao?- Đúng là trong lãnh thổ Đại Tùy vẫn luôn có yêu quái, nhưng Tuyết Yêu có thể tu ra Tùy Dương Châu lại được mấy con?- Phần lớn yêu vật ngưng kết ra Tùy Âm Châu, còn Tuyết Yêu...!đó là yêu vật vượt qua Bắc Cảnh Đảo Huyền Hải mới có thể tồn tại.Chu Du nhìn Từ Tàng, nói:- Cuối cùng thì ngươi muốn nói cái gì?Ngón tay Từ Tàng vuốt ve Tế Tuyết:- Nếu lăng mộ kia bị đóng kín thì sao lại có yêu vật sống chạy ra ngoài?Chu Du nhíu mày, tỉ mẩn nghĩ lại từng lời hắn vừa nói:- Ngươi hoài nghi nghĩa trang dưới lòng đất Thanh Bạch thành...!là mộ của một đại nhân vật thuộc Yêu tộc?Từ Tàng lắc đầu:- Không không không...!Ngươi không hiểu ý của ta, trọng điểm không phải là yêu, mà là còn sống.- Trong mộ của những đại nhân vật kia có rất nhiều vật phẩm được chôn cùng, tỷ như binh khí, tranh vẽ, những món đồ tiêu khiển yêu thích khi còn sống, thậm chí là bạn đời.- Những thứ này rất có khả năng được chôn cùng trong lăng mộ, đương nhiên không thể thiếu trấn mộ thú.- Ngôi mộ dưới Thanh Bạch thành có thể làm cho Đạo Tông các ngươi buông tha ý định tấn công, nếu thật sự có trấn mộ thú thì ít nhất cũng phải là yêu vật đã phá được thập cảnh, thắp sáng mệnh tinh.- Về phần Tuyết Yêu Đệ Bát Cảnh kia, nói mạnh thì chưa chắc đã mạnh, nói kém thì chưa chắc đã kém...!Nhưng nó chạy ra khỏi ngôi mộ đó thì tối thiểu cũng chứng tỏ được nó đã sống sót trong đó, hơn nữa còn tu hành rất lâu.Từ Tàng dừng lại một chút, tiếp tục nói:- Tuyết Yêu trời sinh đã mang tính cực hàn, cho dù đi lên con đường tu hành, tinh huy mà nó ngưng kết cũng thiên về tính âm.- Nhưng kết quả lại tạo thành một viên châu mang tính dương...!Chứng tỏ dương khí trong ngôi mộ đó rất mạnh, có thể làm cho Tuyết Yêu tu hành ra Tùy Dương Châu.Chu Du nhìn Từ Tàng, bình tĩnh nói:- Ta nói cho ngươi biết vậy.
Sau khi đệ tử Đạo Tông chết, ta đã xuất thần hồn đi xuống lòng đất Thanh Bạch thành một chuyến.
Phong ấn của ngôi mộ đó vẫn còn nguyên vẹn.
Không có hiện tượng dương khí tràn đầy, cũng không có cái gọi là yêu khí cường thịnh.- Có lẽ con yêu đó đã xông nhầm vào lăng mộ, sau đó không cẩn thận bị thả ra.Từ Tàng nhíu mày, sau đó liền A một tiếng đầy tò mò, cuối cùng chỉ lắc đầu nói:- Vậy coi như ta chưa nói đi...!Dù sao ta cũng không quan tâm trong mộ có cái gì.Hắn giãn thân thể theo bản năng, nhưng ánh mắt không cẩn thận liếc thấy vạn dặm sơn hà đang vụt qua dưới thân, gió lớn phần phật giữa màn đêm khiến Từ Tàng chợt nhớ ra khoảng cách giữa hắn và đất bằng xa xôi không biết bao nhiêu, vì thế sắc mặt lại trắng bệch thêm mấy phần..