Đêm xuống, trăng treo cao trên cành đào hoa, bên ánh lửa cháy bập bùng, tất cả mọi người vừa trở về thừ Đào Hoa đảo đang quây quần cùng nhau ở Lạc Thôn. Có người thì vui vẻ tụm thành nhóm nói chuyện, có người thì đau buồn mất đi bạn hữu ngồi 1 mình uống rựu, Có người thì xúm lại kể chuyện chém giết hải tặc. Diệp Thu đứng trên vách đá hướng ra biển.
- Diệp tiểu đệ, lòng hình như có nhiều tâm sự, có phải là muốn rời đi.
Nghiêm Khoan, Thiết Ngưu, Yến lão và Yến tiểu Điệp cùng nhau đi tới sau lưng hắn, Thiết Ngưu tính tình nôn nóng mở miệng nói, phá vỡ không khí yên tĩnh.
- Nam nhi chí tại bốn phương, càng là người có năng lực thì càng phải xông pha gánh vác việc thiên hạ. Làng chài nhỏ của chúng ta làm sao đáng để Tiểu Diệp ở lại.
Yến Lão, tuổi gần 80 rành rẽ sự đời, lời nói ra như chính tiếng lòng của Diệp Thu. Hắn tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã sống qua hai kiếp, Kiếp trước bình phàm, kiếp này lại được thiên Địa ban cho sinh mạng mới sao có thể chỉ sống đời bình phàm.
- Diệp ca ca, Huynh cứ đi làm việc lớn của huynh, đừng lo cho muội, khi nào đủ tuổi tiểu Điệp nhất định sẽ gã cho huynh.
Mấy người Nghiêm Ngoan nghe xong thì lớn tiếng cười, còn Diệp Thu thì mặt đỏ bừng bừng, xoa đầu tiểu Điệp.
- Tiểu Điệp muội mang trong mình căn cốt hiếm có, là Tiên Thiên dược chi thể, sau này còn lợi hại hơn huynh gấp trăm lần, đến lúc đó không biết bao nhiêu người muốn lấy muội sao lại có thể tới phần kẻ phế nhân như tà chứ.
Diệp Thu dựa vào ghi chép trong Dược Đạo Thiên Thư do dược vương để lại, biết được căn cốt trên người tiểu Điệp là tiên thiên dượi chi thể. Thể chất này sinh ra thích hợp luyện đan, học dược. những người này chỉ cần là kiến thức dược đạo học 1 hiểu mười, chính là những người được thiên đạo chọn làm Đan sư
Bản Thân DIệp Thu từ khi có được Dược Đạo Thiên Thư cũng có nghiên cứu qua nhưng hắn đành bó tay. Luyện dược hay luyện đan cần phải vừa dùng nội lực hóa thành hỏa diễm đốt nóng lô đĩnh, sau đó lại dùng chân khí điều tiết nhiệt độ song song với đưa dược liệu vào trong đan đĩnh.
Hắn chhỉ có 1 tay, làm sao có thể khống chế tinh chuẩn cả hai việc cùng một lúc được. Vì Vậy nên Diệp Thu sau khi trở về từ Đào Hoa đảo, đã trực tiếp đem Dược Đạo Thiên Thu tặng cho Yến Tiểu Điệp.
Đám người Nghiêm Khoan nghe xong hít 1 hơi lãnh khí, Thiên Linh thế giới, võ giả nhiều như cát trong xa mạc, nhưng đan sư thì thập phần hiếp có, như phượng mao lân giác. người luyên võ không chỉ cần ngộ tính và căn cốt, họ cần cần đan dược để giúp bổ xung, hoặc đột phá. vì vậy trong các tông môn Đan sư dù không có thực lực mạnh nhưng là tầng lớp được coi trọng nhất.
- Yến Lão quả nhiên may mắn, cháu gái lão có căn cốt phi thường như vậy, sau này tiền đồ vô lượng. Nếu không chê, tại hạ xin tiến cử với Vương Gia.
Diệp Thu gật đầu,
- Nghiêm Huynh, ngày mai ta phải lên đường, chỉ còn 3 tháng nữa là đến mùa xuân, cũng là lúc các đại tông môn tuyển môn đệ. Thân ta như thế này lại thêm mối thù với Diệp gia, khó lòng mà bảo vệ tiểu Điệp. Vậy nên nhờ Huynh nói giúp với vương gia.
Nghiêm Khoan khoát tay, rồi vỗ vai Diệp Thu.
- Tiểu Diệp, đệ yên tâm ta lấy tính mạng bảo đảm sẽ bảo vệ tiểu Điệp và mọi người, cho đến khi đến trở thành cường giả.
Thiết ngưu ngây ngốc 1 hồi thì bừng tĩnh, khoác vai Diệp Thu và Nghiêm Khoan nói.
- Nếu mai đã đi thì nhân đêm nay 3 huynh đệ chúng ta uống cho thật say, có được không.
5 người nhìn nhau rồi cười lớn sau đó kéo nhau vào trong làng uống rựu tới hi trời sáng. Mọi người trong làng thi nhau mời rựu Nghiêm Khoan và Thiết Ngưu. Chuyện là sau khi trở về mọi người tham gia tuyệt đối giấu kín chuyện Diệp Thu, nên mọi công lao dồn lên hai người bọn hắn. Cả hai say bí tỹ đến mức gục tại bàn, quân lính cũng như dân làng phải khiêng vào trại.
- -----
Hồng Giang con sông lớn nhất Đại Việt Quốc chảy dọc theo biên giới Đại Việt Quốc và Thiên Phong Quốc. Giũa sông có 1 chiếc thuyền buôn lớn, đang xuôi theo dòng xông về phía nam, mùa này là tiết thu, thường có mưa phùn. Chiếc Thuyền đang men theo dòng sông lượn qua 1 tòa đại sơn, cao sừng xửng chống thẳng lên trời. Nhìn từ xa giống như 1 thanh cự Kiếm xuyên vân. Tuy Nhiên ngọn núi này có 1 điểm đặc biệt là nó bị chia làm hai nữa, chính giữa giống như bị 1 người nào đó dùng kiếm chẻ làm đôi. Truyền Thuyết kể rằng trước đây rất lâu, Kiếm Hoàng từng đứng trên đỉnh núi mà minh ngộ kiếm đạo 100 năm. sau khi đại thành, tĩnh lại thì dưới chân mình ngọn núi đã bị chia làm hai. Từ đây người dân đổi tên gọi nó là Vấn Kiếm Sơn. Tuy vấn Hồng Giang chảy qua khe nứt giữa Vấn Kiếm sơn nhưng tất cả thuyền bè qua lại đây đề phải đi vòng. Vì trong núi vẫn còn lưu lại Kiếm Ý Bất Hủ vạn năm chưa tan biến hết của Kiếm Hoàng. Trước đây từng có 1 vị tông sư Nguyên Anh cảnh từ ngoại quốc đến, không tin vào truyền thuyết trực tiếp xông vào, Liền bị 1 tia kiếm ý chấn thành huyết vụ.