Kiếm Đạo Độc Thần

Dương Liệt cười nói:

- Chưa chắc đâu, không chừng trong bọn họ có vài người có thể nổi bật thì sao?

Tư Đồ Tú cười khẩy nói:

- Nổi bật? Cuối cùng chỉ là vật hy sinh.

***

Nửa tháng đã qua, Sở Mộ luôn tĩnh tọa không nhúc nhích chậm rãi mở mắt ra, không có sắc bén khiếp người, không có ánh sáng bắn ra bốn phía mà trong suốt thấy đáy như dòng suối có thể phản chiếu tất cả, dường như có các loại huyền bí diễn biến trong đó.

Không thấy Sở Mộ làm động tác gì nhưng Bát Diện Thiên Hoang kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, kiếm đâm ra từ bên cạnh.

Cái đâm này tựa như cực quang nhưng không tiếng động, nhanh đến tột độ. Chớp mắt kiếm nguyên dâng lên, kiếm ý bùng nổ, lực lượng áo nghĩa rót vào. Ba lực lượng hỗn hợp lại dồn lực vào mũi kiếm, bộc phát.

Không gian đầu mũi kiếm có một điểm mù nhỏ, nó chỉ tồn tại một giây liền tan biến.

Không ai biết đường kiếm vừa rồi của Sở Mộ có uy lực cường đại cỡ nào, điểm mù kia là cái gì.

Nếu Tư Đồ Tú, Dương Liệt thấy một kiếm của Sở Mộ thì sẽ hết sức giật mình, đó là cảnh giới bọn họ không cách nào với tới.

Thu kiếm, lại đâm một nhát, đường kiếm này tăng thêm Chấn Sơn Kình, điểm mù không gian ở mũi kiếm vỡ nát.

Sở Mộ chậm rãi thu kiếm vào vỏ, cau mày trầm tư:


- Chấn Sơn Kình không thể hoàn mỹ dung nhập vào.

Theo thói quen trước kia của Sở Mộ thì dung nhập Chấn Sơn Kình, lực lượng áo nghĩa dung nhập vào thì Chấn Sơn Kình cũng có thể hòa vào, nhưng lần này bị thất bại.

Sở Mộ biết rõ loại thất bại này không phải vì không quen tay mà vì lĩnh vực khác nhau không thể giao hòa.

Như sinh mệnh và cái chết không thể cùng lúc xuất hiện trong một người, Chấn Sơn Kình và lực lượng khác không thể cùng tồn tại.

Tại sao vậy?

Sở Mộ không hiểu, không nghĩ ra, không thấu được. Trong đầu Sở Mộ ngày càng nhiều thắc mắc hơn, các suy nghĩ điên cuồng tuôn vào trong não, hắn dần thấy nặng nề, đầu óc như bị nhét mấy cục đá nặng trịch, choáng váng sắp nứt ra.

Sở Mộ vội ngừng suy nghĩ, hít sâu thở ra, tạm xua đuổi thắc mắc trong óc, nếu cứ tiếp tục thế này thì não sẽ không chịu nổi, rất có thể dẫn đến thế giới tinh thần tan vỡ làm tổn hại linh hồn.

Cảm giác tò mò dâng trào mãnh liệt trong lòng Sở Mộ.

Với Kiếm Giả thì bế quan là cơm bữa.

Kiếm Giả tu vi có thành tựu bế quan ít thì hơn mười ngày, lâu thì một năm, mười mấy năm là chuyện thường.

Thái Cổ Thần Thuyền với tốc độ vượt ánh sáng gấp mấy lần bay trong trùng động thời không, đám Kiếm Giả ở trong thuyền không có cảm giác gì, bình ổn như sống trên đất bằng.

Chớp mắt một tháng sắp qua đi.

Đáng nhắc tới là trong một tháng này Kiếm Thánh trung niên trên Thái Cổ Thần Thuyền từng khiêu chiến Cực Quang Kiếm Thánh, không ai được xem, không ai biết kết quả chiến đấu vì Kiếm Thánh trung niên không nói, Cực Quang Kiếm Thánh cũng không nói.

Nhưng nhìn sắc mặt Kiếm Thánh khó chịu là có thể tưởng tượng cuộc chiến với Cực Quang Kiếm Thánh Bạch Thanh Thủy dù gã không thua cũng không thắng, có lẽ đánh ngang tay.

***

Một tháng đã đến.

Trong Thái Cổ Thần Thuyền, đám Kiếm Tôn tĩnh tu đều mở mắt ra bắn tia sáng sắc bén xuyên qua hư không.

Khoảng một lát sau, một thanh âm lạnh nhạt chất chứa tức giận vang lên, truyền vào mỗi căn phòng, vào lỗ tai mỗi Kiếm Giả.

- Các Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục, đã đến thế giới Thái Cổ, các người có thể rời khỏi Thái Cổ Thần Thuyền.

Là giọng của Kiếm Thánh trung niên, đến bây giờ đám Kiếm Tôn Cổ Kiếm đại lục không biết xưng hô đối phương như thế nào.

Nhưng không quan trọng, người không biết tôn kính người khác thì sẽ không được ai kính trọng lại.


- Đã đến thế giới Thái Cổ!

- Cuối cùng tới nơi!

Các Kiếm Tôn Cổ Kiếm đại lục trái tim run rẩy, mắt chất chứa kích động, hít thở dồn dập.

Thế giới có vô số cường giả, thế giới tràn ngập mơ màng vô hạn, thế giới có vô số kỳ ngộ.

Bất giác Thái Cổ Thần Thuyền ngừng bay, không thấy người ở bên trong được, dưới đất bên ngoài đã tụ tập nhiều người đang ngước lên nhìn Thái Cổ Thần Thuyền trên trời.

- Thái Cổ Thần Thuyền về rồi!

- Chiếc Thái Cổ Thần Thuyền này đi khối đại lục nào?

- Không biết, mặc kệ là khối đại lục nào tóm lại là đám quê mùa!

Các tiếng bàn tán xôn xao, trong giọng nói chất chứa coi rẻ, khinh thường.

Chốc lát sau lại có một chiếc Thái Cổ Thần Thuyền xuất hiện trong hư không, lát sau có chín chiếc Thái Cổ Thần Thuyền hiện ra trên bầu trời xếp hàng ngang.

Ngày càng nhiều người vây xem, đều là người trẻ tuổi, khoảng hai mươi, hai mươi mấy, ba mươi mấy tuổi. Trong mắt đa số người toàn là coi rẻ, chỉ số ít chất chứa tò mò, đơn giản là tò mò Kiếm Giả của thế giới khác có hình dạng gì?

Tiếng ù ù vang lên, đáy chín chiếc Thái Cổ Thần Thuyền mở ra, cột sáng vàng trút xuống. Vô số cặp mắt nhìn chăm chú, từng bóng người xuất hiện trong cột sáng vàng từ từ đáp xuống.

Giây lát sau dưới mỗi chiếc Thái Cổ Thần Thuyền đứng một đống người, hai Kiếm Thánh, một vạn Kiếm Tôn.

Cột sáng vàng rút về, đáy khép lại, Thái Cổ Thần Thuyền bay đi xa, chốc lát sau nó hạ xuống mất tăm.

Đám Kiếm Tôn há hốc mồm cực kỳ kinh ngạc nói:


- Nơi này là thế giới Thái Cổ sao?

Sương Hàn Kiếm Thánh, Cực Quang Kiếm Thánh cũng tràn đầy ngạc nhiên, mắt chất chứa kích động.

Sở Mộ ngơ ngẩn nhìn, giật mình vì bốn phía nhìn thấy.

Thế giới Thái Cổ!

Đây là thế giới Thái Cổ!

Đưa mắt nhìn một mảnh mênh mông, thiên địa vô cùng vô tận, ánh mắt đầu tiên cảm giác bầu trời thế giới Thái Cổ cao hơn Cổ Kiếm đại lục, không biết cao hơn bao nhiêu lần, có lẽ gấp mười lần, trăm lần hoặc ngàn năm.

Đứng trên mặt đất cảm giác mình thật nhỏ bé, không khí cổ xưa tang thương tràn ngập trong thiên địa, không chỗ không ở. Đám Kiếm Giả lần đầu tiên tới thế giới Thái Cổ cảm thấy khó thích ứng, vì bọn họ cảm nhận sự bài xích, lực lượng trong thiên địa bài xích bọn họ.

Nhiều Kiếm Tôn biến sắc mặt.

Giọng Cực Quang Kiếm Thánh Bạch Thanh Thủy vang trong tai mỗi Kiếm Tôn:

- Đừng căng thẳng, đây là thế giới Thái Cổ bài xích các người, vì các người không phải sinh trưởng trong thế giới Thái Cổ. Nhưng đây chỉ là hiện tượng tạm thời, lâu thì tám, chín ngày, ít thì năm ba ngày các người sẽ thích ứng. Vì Cổ Kiếm đại lục từng là một phần của thế giới Thái Cổ, dù có thay đổi theo năm tháng thì căn nguyên vẫn giống nhau.

Nghe Bạch Thanh Thủy giải thích mọi người hiểu ra, lòng không còn căng thẳng nữa. Ngẫm lại thấy có lý, bọn họ không phải người sinh ra và lớn lên trong thế giới Thái Cổ, lần đầu tiên đến thế giới Thái Cổ bị bài xích là chuyện rất bình thường.

Giống như một người sinh ra và lớn lên ở đất nóng bức lần đầu tiên tới đất lạnh lẽo sẽ khó thích ứng, cần chút thời gian.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận