Kiếm Đạo Độc Thần

Một người đi theo của Nhiếp Anh Kiệt mỉa mai:

- Ta biết rồi! Chắc các ngươi cảm thấy đại nhân nhà ta quá mạnh, đánh không lại, dù có đánh nhau cũng chỉ tự chuốc nhục đúng không? Thế thì để ta xin đại nhân nhà ta giùm cho.

Kiếm Giả này xoay người nói với Nhiếp Anh Kiệt:

- Đại nhân, thực lực của bọn họ quá yếu, căn bản không có tư cách làm đối thủ của đại nhân. Thuộc hạ đề nghị hãy để thuộc hạ chơi với bọn họ, cho họ biết cái gọi là Cổ Kiếm Minh chỉ là đám tạp nham.

Câu nói trần trụi làm tâm tính trầm ổn như Tô Hạo Sa cùng sắp điên tiết, nếu không vì chú trọng đại cục thì gã đã rút kiếm ra.

Liệt Sơn Hổ thành viên Cổ Kiếm Minh hét to:

- Ta muốn xem thử ngươi có bản lĩnh gì mà dám buông lời ngông cuồng!

Liệt Sơn Hổ rút kiếm bước nhanh ra, khí thế sắc bén hùng hổ mạnh mẽ hơn xưa.

Trên đấu kiếm đài, người đi theo của Nhiếp Anh Kiệt châm biếm luôn mồm:

- Thực lực cỡ như các ngươi quả nhiên là một đám ô hợp.

Liệt Sơn Hổ thua, Kế Thành Ngọc cũng thua. Tổng cộng mười mấy Kiếm Giả luân phiên lên sân đều bị người đi theo của Nhiếp Anh Kiệt dễ dàng đánh bại.

Mấy người đi theo của Nhiếp Anh Kiệt mỗi người đều rất mạnh, hoàn toàn có thể xếp vào vạn cường đệ tử chính thức, đám người Liệt Sơn Hổ bây giờ không thể sánh bằng.

Cuối cùng Quý Lăng Phong cũng lên sân.

Tô Hạo Sa không lên, gã là minh chủ, dù mọi người biết gã có lên cũng chỉ thua nhưng chưa bị đánh bại thật sự thì cảm giác không quá rõ ràng.

Nếu Tô Hạo Sa lên sân bị đánh bại sẽ là đả kích rất lớn với thành viên Cổ Kiếm Minh.

Có thể đại điển khai minh Cổ Kiếm Minh hôm nay thành truyện cười.


Thành viên Cổ Kiếm Minh mặt xanh mét hết sức khó coi. Đám Kiếm Giả vây xem cùng chung mối thù, có người thoáng hiện vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Có lẽ đại điển khai minh Cổ Kiếm Minh chỉ là trò cười.

Người đi theo của Nhiếp Anh Kiệt mắt lóe tia sáng lạnh quét qua đám người, nhếch mép cười mỉa mai, khinh thường hỏi:

- Còn ai chiến với ta?

Một thanh âm nhẹ nhàng thản nhiên vang lên:

- Xin lỗi, lo tu luyện quá quên mất thời gian.

Tô Hạo Sa lộ vẻ mừng như điên.

Mọi người vội vàng quay đầu xem, một bóng người chậm rãi đi tới, nhìn chậm nhưng thật ra rất nhanh, chớp mắt từ xa đến gần ngay trước mắt.

Tô Hạo Sa cười nói:

- Thái thượng trưởng lão rốt cuộc cũng đến.

- Là Sở Mộ!

- Sở Mộ là thái thượng trưởng lão của Cổ Kiếm Minh!

- Sở Mộ xuất hiện, có trò hay để xem.

Đám người Nhiếp Anh Kiệt nghe mọi người bàn tán, đều nhìn Sở Mộ.

Danh tiếng Sở Mộ như sấm bên tai.

- Rốt cuộc có người nặng ký đến.

Người đi theo của Nhiếp Anh Kiệt cười nói:

- Đến đây, Sở Mộ thái thượng trưởng lão Cổ Kiếm Minh, cho ta kiến thức thực lực của ngươi.

Sở Mộ liếc đối phương một cái, lạnh nhạt nói:

- Ngươi không đủ tư cách.

Đám Kiếm Giả Cổ Kiếm Minh thấy lòng sung sướng, đối phương thì sắc mặt càng âm trầm.

Người đi theo hằn học mỉa mai:

- Có phải ngươi không dám?

Sở Mộ lạnh nhạt nói:

- Ta nói rồi, ngươi chưa đủ tư cách đánh với ta.

Sở Mộ nhìn mặt Nhiếp Anh Kiệt:

- Nhiếp Anh Kiệt, hạng năm đệ tử chính thức, đa tạ ngươi đến tặng quà ngày Cổ Kiếm Minh thành lập.


Nhiếp Anh Kiệt lạnh lùng cười:

- Ta đã chuẩn bị quà rồi, chờ xem các ngươi có năng lực nhận hay không.

Sở Mộ lạnh lùng nói:

- Có thực lực hay không rất nhanh ngươi sẽ biết.

Sở Mộ dám tuyên bố khiêu chiến Tư Không Chiến xếp hạng nhất cứ nói gì Nhiếp Anh Kiệt mới có hạng năm.

Cộng thêm Sở Mộ đã rèn luyện kiếm ý, lực lượng Tê Liệt áo nghĩa đến đẳng cấp nhất chuyển, lĩnh vực kiếm thuật đột phá đệ tứ trọng, uy lực Chấn Sơn Kình nâng cao thêm một bậc. Thực lực tổng thể của Sở Mộ tiến bộ rất rõ ràng.

Nhiếp Anh Kiệt lạnh lùng cười:

- Rất tốt, ta chờ ngươi ra tay.

Dạo này Sở Mộ rất nổi tiếng nhưng Nhiếp Anh Kiệt không thèm để vào mắt, gã là tồn tại cường đại xếp hạng năm trong hơn hai trăm vạn đệ tử chính thức.

Một người đi theo của Nhiếp Anh Kiệt nói:

- Cần gì đại nhân tự ra tay, để chúng ta làm thay được rồi.

Nhiếp Anh Kiệt chắp hai tay sau lưng nói:

- Sở Mộ, ta cho ngươi một cơ hội, muốn chiến với ta thì hãy đánh bại người đi theo của ta trước.

Sở Mộ không nói chuyện, hắn nhấc chân từng bước đi hướng người đi theo Nhiếp Anh Kiệt.

Một người đi theo nhảy ra, rút kiếm chỉ vào Sở Mộ:

- Tới đây, để ta xem người gần đây nổi tiếng có thực lực gì.

Người đi theo hoa mắt rồi bụng đau nhức, người run rẩy, cả người khòm xuống như con tôm. Người đi theo quỳ dưới đất, kiếm rời tay rớt xuống đất, hai tay ôm chặt bụng co giật, mặt tái nhợt toát mồ hôi ròng ròng.

Trong khoảnh khắc nhanh đến mức nhiều Kiếm Giả không kịp phản ứng, người đi theo Nhiếp Anh Kiệt đã quỳ gối xuống đất.

Con ngươi Nhiếp Anh Kiệt co rút, trong khoảnh khắc siêu nhanh nhưng gã vẫn nhìn thấy. Sở Mộ lướt qua người người đi theo, hắn né thoát kiếm của người đi theo, hắn không rút kiếm khỏi vỏ mà chỉ dùng đầu kiếm chọt vào bụng người đi theo.


Ba người đi theo sau lưng Nhiếp Anh Kiệt nhúc nhích, họ rút kiếm ra đứng thành hình con rồng dài vây công Sở Mộ. Nhìn cách họ hành động là biết bình thường mấy người hay phối hợp, cơ hồ không có góc chết.

Nhưng khi Sở Mộ lướt qua ba người thì kiếm của họ rớt xuống đất, tập thể hai tay ôm bụng quỳ xuống đất, mặt tái mét người co giật.

Sở Mộ đứng trước mặt Nhiếp Anh Kiệt, lạnh nhạt nói:

- Không chịu nổi một kiếm.

Nhiếp Anh Kiệt biểu tình cực kỳ khó xem.

Tục ngữ nói đánh chó phải nhìn mặt chủ, Sở Mộ dễ dàng đánh bại bốn người đi theo ngay trước mặt gã, hắn thậm chí không rút kiếm khỏi vỏ. Nhiếp Anh Kiệt cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Nhiếp Anh Kiệt nhìn xung quanh, các ánh mắt vui sướng khi người gặp họa làm ngực gã rực cháy lửa giận.

Tuy giận nhưng Nhiếp Anh Kiệt không mất lý trí, gã cảnh giác cao độ với Sở Mộ.

Kiếm không rút khỏi vỏ, chỉ dùng đầu kiếm đã làm bốn người đi theo của gã gục ngã, thủ đoạn rất kinh người.

Sở Mộ nhìn thẳng mặt Nhiếp Anh Kiệt, nói chuyện không nể mặt:

- Nhiếp Anh Kiệt, ngươi định đưa quà bây giờ hay chờ thua dưới kiếm của ta rồi mới giao ra?

Nhiếp Anh Kiệt tức giận quát:

- Cuồng vọng, tiếp kiếm!

Tay phải Nhiếp Anh Kiệt vuốt eo, một luồng kiếm quang hình cung xẹt qua. Nhiếp Anh Kiệt sử dụng kiếm khí là một thanh nhuyễn kiếm, bình thường gắn quanh eo.

Kiếm này đến đột ngột, khi khi không rút nhuyễn kiếm nó luôn quấn quanh eo Nhiếp Anh Kiệt. Người không biết chuyện khi đối diện kiếm đột ngột này thì khó đề phòng.

Kiếm của Sở Mộ chưa ra khỏi vỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận