Kiếm Đạo Độc Thần

Không do dự, tiếp tục xâm nhập, dần dần, Sở Mộ chợt nghe thấy một ít thanh âm. Cảm nhận được từng đạo khi tức mạnh mẽ, lăng lệ từ phía xa truyền tới, dường như có người đang chiến đấu ở đó.

Tiếp tục xâm nhập, ước chừng, khi Sở Mộ tiến vào độ sâu chừng bảy trăm dặm, Sở Mộ dừng bước. Phía trước hắn có thể lờ mờ chứng kiến từng đjao thân ảnh, đang không ngừng nhảy lên, kiếm quang tàn sát bừa bãi tám phương. Từng đạo kiếm quang đáng sợ xé rách không trung.

Một tiếng oanh vang lên, bên trong cái áo nham thạch nóng bỏng dưới mặt đất có một đạo hỏa diễm màu vàng to bằng cái đùi như núi lửa bộc phát. Phảng phất như một đạo kiếm chiêu tinh diệu tuyệt luân, nhanh chóng bắn về phía một Kiếm giả Thần Ngưng cảnh trong đó.

Kiếm giả Thần Ngưng cảnh kia không kịp tránh né, trực tiếp bị đánh trúng, toàn thân bốc lửa, bị hỏa diễm màu vàng hừng hực thiêu đốt. Chỉ trong ba tức đã thiêu đốt Kiếm giả Thần ngưng cảnh kia làm tro tàn. Thân thể hắn hóa thành bột phấn màu đen rơi xuống phía dưới, biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

Sở Mộ nheo mắt, trực giác nói cho hắn biết, đạo hỏa diễm màu vàng kia có khả năng là do Địa Tâm Hoang viêm phát ra, uy lực khủng bố tuyệt luân như vậy, miểu sát Kiếm giả Thần Ngưng cảnh.

Kiếm giả Thần Ngưng cảnh khác cũng bị hù, liên tiếp lùi lại, kéo giãn khoảng cách, đồng thời phóng ra kiếm mang uy lực mạnh mẽ phản kích.

Từng đạo hỏa diễm màu vàng từ trong ao nham thạch nóng bỏng bắn ra, phảng phất như từng đạo lợi kiếm, diễn dịch ra từng chiêu kiếm thuật tinh diệu.


Chiến đấu kéo dài rất lâu, thi thoảng lại có Kiếm giả Thần Ngưng cảnh bị đạo hỏa diễm màu vàng kia đánh trúng, hóa thành tro tàn. Mà Sở Mộ cũng phát hiện ra, theo thời gian trôi qua, hỏa diễm màu vàng phụt lên quy mô giảm bớt, màu sắc cũng nhạt đi. Dường như tiêu hao không ít lực lượng, ngay cả uy lực phát ra cũng ngày càng yếu.

Cho dù như vậy uy lực kia cũng có thể miểu sát Kiếm giả Thần Ngưng cảnh.

Hơn mười Kiếm giả Thần Ngưng cảnh cũng không phải là một thể, mục tiêu của bọn hắn là cướp đoạt Địa Tâm hoang viêm kia. Hiện tại coi như là hợp tác cũng không có khả năng chân thành hợp tác, đánh bại Địa Tâm Hoang viêm.

Sau nửa canh giờ, hơn mười Kiếm giả Thần Ngưng cảnh bị hỏa diễm màu vàng của Địa Tâm Hoang viêm hóa thành tro tàn.

Một lượng khí nóng xâm nhập vào trong cơ thể, khiến cho Sở Mộ cảm thấy miệng lưỡi đắng khô, máu trong cơ thể phảng phất như muốn sôi trào, dưỡng khí trong cơ thể thì không ngừng bị bốc hơi, vô cùng khó chịu.

Dược hiệu cửa Băng Linh đan tuy rằng tốt, nhưng mà tu vi của Sở Mộ chưa đủ. Sức chống cự cũng không đủ, nửa canh giờ khiến cho toàn thân hắn có cảm giác trong ngoài như bị nướng chín.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, bảo vệ không được hắn sẽ bị nướng chín thực sự. Sở Mộ bất đắc dĩ nhìn chiến đấu phía xa, chỉ có thể nhanh chóng lui về phía sau, có chút không nỡ rời đi.

- Không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.

Thầm suy nghĩ. Sở Mộ có cảm giác không thể chờ đợi được. Hắn có xúc động muốn nhanh chóng tăng thực lực mình lên. Nhưng mà tiếng triển trước mắt đã rất nhanh, muốn nhanh hơn cơ hồ là chuyện không có khả năng. Trừ phi không để ý tới căn cơ cưỡng ép tăng tu vi. Nhưng mà đó lại không phải là điều hắn muốn.

Rời khỏi Địa Tâm hoang cốc, Sở Mộ không có trở lại Thiên Hoang địa cung mà tới một tòa thành trì gần đó. Hắn định mai lại tiến vào trong Địa Tâm Hoang Hỏa cốc xem tình huống thế nào. Có lẽ khi đó chiến đấu giữa những Kiếm giả Thần ngưng cảnh và Địa Tâm Hoang viêm đã có kết quả.

Ba ngày liên tiếp, mỗi ngày Sở Mộ đều tiến vào trong Địa Tâm Hoang Hỏa cốc một giờ, tiêu hao một hạt Băng Linh đan phẩm chất Vô hạ, không có tìm được bất luận Địa Tâm Hoang Hỏa khí nào, ngược lại còn tìm được một đóa Địa Hỏa hoang liên.

Địa Hoả hoang liên là một trong những dược liệu chủ yếu luyện chế đan dược Nhân cấp, tương đối ít. Tương đối đắt đỏ, mang về ngoại cung, có lẽ có thể đổi được không ít điểm cống hiến, xem như thu hoạch không tệ.


Về phần Địa Tâm Hoang viêm, hơn chục Kiếm giả Thần Ngưng cảnh trước kia chết, trọng thương hơn phân nửa mà cũng không làm gì được Địa Tâm Hoang viêm. Ngày hôm sau lại có một đệ tử Chân cung đi vào trong Địa Tâm Hoang Hỏa cốc, ra tay với Địa Tâm Hoang viêm.

Đệ tử Chân cung chính là cường giả kiếm đạo cấp Kiếm Vương, thực lực khủng bố tuyệt luân. Vừa ra tay thiên địa đã biến sắc. Mà Địa Tâm Hoang viêm thì chiếm cứ ưu thế địa lợi, ẩn nấp trong hồ nham thạch nóng bỏng, vừa có thể công lại vừa có thể thủ.

Cuối cùng đệ tử Chân cung kia đánh Địa Tâm Hoang viêm trọng thương, bản thân không tổn hao gì. Địa Tâm Hoang viêm bị trọng thương, sau đó lập tức xâm nhập vào sâu trong cái ao nham thạch nóng bỏng kia rồi biến mất. Đệ tử Chân cung đợi một ngày, không thấy có động tĩnh gì cũng đành buông tha.

Địa Tâm Hoang Viêm bị thương dường như không có tiếp tục phun ra nuốt vào Địa Tâm Hoang Hỏa khí, làm cho trong khoảng thời gian gần đây, người tiến vào trong Địa Tâm Hoang Hỏa cốc giảm không ít, khiến cho Địa Tâm Hoang Hỏa cốc rốt cuộc cũng có khoảng thời gian trống trải, yên bình hơn chút.

Thời gian mấy ngày này, Sở Mộ không có trở về Thiên Hoang thần sơn, mà vẫn tạm thời ở trong một tòa thành trì gần Địa Tâm Hoang Hỏa cốc nhất.

Mỗi ngày trừ một giờ tiến vào trong Địa Tâm Hoang Hỏa cốc ra, những thời gian khác trên cơ bản hắn đều ở trong tòa thành trì kia. Ngoài tu luyện ra cũng đi dạo trên đường phố trong thành trì hít thở một chút.

- Công pháp tổ truyền, thần công Băng hệ, là công pháp tốt nhất để xuống Địa Tâm Hoang Hỏa cốc.

Lúc đi ngang qua, Sở Mộ chứng kiến một tấm bảng hiệu trên một cửa hàng, bên trên có viết mấy chữ như vậy.

Quả thực, công pháp băng hệ một khi vận chuyển có thể giảm bớt nhiệt độ chung quanh xuống. Nếu như phối hợp với đan dược băng hệ, tiến xuống Địa Tâm Hoang Hỏa cốc, hiệu quả hết sức rõ ràng.


Nhưng mà vấn đề là mỗi một Kiếm giả chỉ có thể tu luyện một loại công pháp, nếu không sẽ tạo thành công pháp xung đột, làm cho kinh mạch tổn hại. Để lâu hiệu quả vô cùng nghiêm trọng.

Sở Mộ đã tu luyện Thiên Hoang kiếm điển, không có khả năng lại chuyển tu công pháp khác.

- Đi tới nhìn một chút đi, đây chính là thần công Băng hệ tổ truyền nhà ta, có thể đồng tu với công pháp khác.

Chủ quầy kia là một trung niên, thấy có người đi qua hắn lập tức hô lớn.

Sở Mộ vừa mới đi qua lập tức dừng bước, lại lùi về phía sau hai bước, dừng lại trước quầy hàng rồi hỏi.

- Vì sao công pháp của ngươi có thể đồng tu với công pháp khác?

Sở Mộ hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận