Kiếm Đạo Độc Thần

Thanh Thiên Hoang kiếm định chế của các đệ tử trong tay Sở Mộ đã bị hủy trong chuyến đi Địa Tâm Hoang hỏa cốc lần trước, Sở Mộ lại lần nữa lấy một thanh kiếm khí khác, bởi vì nó miễn phí.

Không biết có phải là bởi vì đột phá cho nên tâm tình tốt hay là thực lực gia tăng một mảng lớn hay không mà lần này Sở Mộ luyện Thiên Hoang kiếm thuật vô cùng thông thuận, ý niệm trong đầu thông suốt. Vô cùng đơn giản đã có thể làm được chuyện người và kiếm giống như hợp lại thành một.

Kiếm trong tay, phảng phất như được trao cho tính mạng, trở nên linh hoạt, trở nên sinh động, tràn ngập sinh cơ.

Không khí chung quang giống như bị dẫn dắt, từng tia bị kéo tới, vô hình vô sắc. Chỉ là Sở Mộ lại có thể cảm nhận được một cách đơn giản, thông qua kiếm trong tay, có thể cảm nhận được kiếm giống như tinh linh đang nhảy múa chung quanh.

Từng thức, từng thức Thiên Hoang kiếm thuật diễn dịch dưới thân kiếm. Giống như là nghệ thuật, như có sinh mạng, nhẹ nhàng bay vọt.

Cả người Sở Mộ giống như tiến vào một thế giới kỳ diệu, tư duy trở nên thông suốt, thông thấu, đủ loại lĩnh ngộ giống như là tia chớp thoáng hiện, xoay quanh trong đầu hắn.


Dần dần, kiếm thuật của Sở Mộ thoát khỏi Thiên Hoang kiếm thuật, giống như tự thành một môn vậy. Giống như dùng Thiên Hoang kiếm thuật làm bệ đỡ, lại căn cứ vào Thiên Hoang kiếm thuật mà diễn dịch ra môn kiếm thuật này.

Trong lúc bất tri bất giác, tạo nghệ kiếm thuật của hắn bắt đầu tăng lên.

Gần đây bởi vì giai đoạn thứ nhất của thi đấu trăm năm một lần bắt đầu, cơ hồ tất cả đệ tử Ngoại cung đều báo danh tham dự. Cả đám đều không vội vàng đi khiêu chiến người khác thu hoạch Xích hoang tinh mà là trốn ở trong phòng gấp rút tu luyện, cố hết sức tăng tiến tu vi lên. Bởi vậy diễn võ trường Ngoại cung lúc này không có mấy đệ tử tu luyện kiếm thuật, so với bình thường còn ít hơn gấp đôi.

Tuy rằng Sở Mộ tiến vào trong một trạng thái lĩnh ngộ kỳ lại, nhưng mà lại giống như bình thường, bởi vậy không tạo thành bất kỳ động tĩnh nào. Bởi vậy không có tạo thành chút oanh động nào. Chỉ có điều, mấy đệ tử đã tu luyện xong kiếm thuật ở phía xa, trong lúc nghỉ ngơi nhìn qua, lập tức bị kiếm thuật của Sở Mộ hấp dẫn.

Ngay từ đầu mấy đệ tử này không nhìn ra cái gì, chỉ là cảm thấy Sở Mộ luyện kiếm thuật quá đẹp mắt, có cảm giác nghệ thuật. Phảng phất như không phải đang luyện kiếm mà là đang biểu diễn, rất đẹp, rất đặc sắc. Bất tri bất giác hấp dẫn bọn hắn, khiến cho bọn hắn đắm chìm vào trong.

Nhìn được một lát bọn hắn đã hiểu rõ, đó giống như đang diễn giải áo nghĩa kiếm thuật, biểu hiện sự thần bí của kiếm thuật, nhìn vào khiến cho tâm thần bọn hắn đều bị đắm chìm vào, bị hấp dẫn, không thể tự kiềm chế được.

Hai mắt đăm chiêu, phản chiếu thân ảnh Sở Mộ, đạo thân ảnh kia đnag cầm một đạo kiếm quang lạnh lẽo mà xinh đẹp, từng kiếm đánh ra vô cùng kinh diễm.

Nhìn thì đơn giản, nhưng kỳ thực có ảo diệu vô cùng, mỗi một kiếm đều có áo nghĩa thần bí của kiếm thuật ở bên trong.

Tâm thần không thể tự kiềm chế được, ý thức giống như cũng bị trầm luân vào. Đột nhiên bọn hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, từ bên trong trạng thái chuyên tâm này thoát ra, đầu chấn động. Đại não giống như bị một cái chùy hung hăng đập vào, chấn động, đau đớn kịch liệt khiến cho bọn hắn kêu rên thành tiếng. Thân thể lắc lư, lùi về phía sau vài bước, cảm thấy có chất lỏng gì âm ấp từ trong lỗ mũi chảy ra.

Choáng váng, vội vàng dùng hai tay che đầu, dùng sức xoa xoa mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Lại vươn tay quệt một cái, hóa ra mũi bọn hắn chảy ra máu tươi, cảm giác suy yếu lan tràn toàn thân, đó là mỏi mệt tinh thần, tinh thần suy yêu.s

Lúc này bọn hắn mới phát hiện ra không biết từ khi nào tinh thần ý niệm của bọn hắn tiêu hao hông còn. Khó trách lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, vô cùng mệt mỏi, thậm chí còn bị cắn trả rất nhỏ.


Ý niệm trong đầu vận chuyển, bọn hắn thoáng cái đã hiểu rõ. Bởi vì kiếm thuật mà Sở Mộ đang diễn dịch quá mức cao thâm, cảnh giới kia siêu việt hơn bọn hắn rất nhiều. Nhìn qua bóng lưng của Sở Mộ, đây là người mà bọn hắn không có khả năng chạm tới. Cảnh giới kiếm thuật này bọn hắn không có khả năng đạt tới, chỉ vì vừa rồi không kìm lòng được bị hấp dẫn, cho nên mới đắm chìm vào trong.

Phải biết rằng, muốn tìm hiểu thứ gì phải tiêu hao tinh thần ý niệm, hoặc nhiều hoặc ít. Bọn hắn bị kiếm thuật của Sở Mộ hấp dẫn, bất tri bất giác đấm chìm vào bên trong tìm hiểu. Hơn kém quá xa khiến cho tinh thần ý niệm của bọn hắn trong vòng mười tức ngắn ngủi lập tức tiêu hao không còn.

Mấy đệ tử này không dám tiếp tục nữa, vội vàng lắc đầu, xua tan cảm giác mê muội rồi lảo đảo rời đi. Khi quay đầu nhìn về phía Sở Mộ, ánh mắt giống như nhìn một đầu mãnh thú đang vượt qua dòng nước lũ vậy. Chỉ là Sở Mộ vẫn đắm chìm trong tu luyện kiếm thuật, không biết một chút nào.

Đáng chú ý là, sau khi đám đệ tử này khôi phục tinh thần ý niệm, trong thời gian ngắn tạo nghệ kiếm thuật có tăng tiến rõ ràng. Sau khi bọn hắn hiểu ra, trong lòng đối với Sở Mộ càng kính nể vạn phần.

Bất tri bất giác, tạo nghệ kiếm thuật của Sở Mộ từ tầng thứ bảy kiếm thuật lĩnh vực hậu kỳ tăng lên tới tầng thứ bảy đỉnh phong. Lại từng bước một tới gần cực hạn. Dừng lại ở cực hạn một lát, Sở Mộ cảm thấy thiên địa chấn động, phảng phất như có thứ gì đó phá ra, giống như một bầu trời mới hiện lên trước mắt hắn.

Tần thứ tám kiếm thuật lĩnh vực.

Tuy rằng cả người đang đắm chìm trong kiếm thuật lĩnh vực, đối với bên ngoài không để ý tới. Nhưng mà Sở Mộ lại biết rõ tiến cảnh kiếm thuật của mình.


....

Đoạn Ngọc Long vừa mới đánh bại một người khiêu chiến, thu một khỏa Xích Hoang tinh. hắn đi ngang qua diễn võ trường của Ngoại cung, định trở về phòng của mình.

Đột nhiên hắn nhìn thấy Sở Mộ đang luyện kiếm thuật, chỉ liếc mắt cũng đã bị hấp dẫn. Hai chân giống như chôn chặt vào trong mặt đất, bất động. Hai mắt cũng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

Luyện kiếm, không ngừng luyện. Sở Mộ bỗng nhiên cảm thấy có chút dị thường, giống như gặp phải bình cảnh gì đó.Thoáng cái từ trong loại trạng thái kỳ diệu này thoát ra.

Khẽ thở dài, Sở Mộ cũng biết đây là cực hạn mà hắn có thể đạt được tới hiện tại. Cũng là tầng thứ tám sơ kỳ của kiếm thuật lĩnh vực.

Nếu như muốn tiếp tục tăng lên, còn phải tăng Thiên Hoang kiếm nguyên lên một bước, sau đó chính thức siêu thoát. Nhưng mà đây không phải là chuyện dễ dàng. Có lẽ lần này cơ duyên xảo hợp mới có một tia dấu hiệu siêu thoát. Nhưng mà cách siêu thoát chính thức còn cách xa vạn dặm, giống như là khác biệt giữa trời và đất vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận