Kiếm Đạo Độc Thần

Tuy rằng không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng mà Vương Kỳ cũng không phải là người ngu, trực giác bảo hắn có chuyện không đúng, hắn lập tức vội vàng rời khỏi theo đám người Vương Lân, chỉ là trước khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìn Sở Mộ.

Lâm Lạc Thủy và đám người Tống Tân Dương cũng biết, đám người Quách Thừa Cơ vừa đi, bọn họ ở đây cũng không có chỗ tốt gì, cho nên không thể không rời khỏi nơi này.

Đám người La Ngọc Phong cùng kinh ngạc, không hiểu vì sao đám người Quách Thừa Cơ lại rời khỏi nhanh như vậy, hơn nữa nhìn sắc mặt đám người này cũng không tốt chút nào.

Sở Thiên và Sở Mộ nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang chậm rãi đi tới, hai mắt nhíu lại, đồng tử co rút lại. Nhất là Sở Mộ, vẻ mặt ngưng trọng, chỉ cảm thấy đạo thân ảnh đang đi tới kia tuy rằng chậm chạp, nhưng mà lại có một loại khí thế đặc biệt, giống như sóng to gió lớn đang cuồn cuộn tập kích tới, muốn nuốt trọn con người ta vậy.

Loại cảm giác này biến mất trong nháy mắt, giống như ảo giác, Sở Mộ khẽ cau mày, rơi vào trầm tư, hắn biết rõ cảm giác vừa rồi cũng không phải là ảo giác.

- Sở Mộ, Sở Thiên, các ngươi mau nhìn xem ai tới này.

Sở Hồng nhanh chóng chạy vào, vui vẻ nói.

- Đại ca.


Sở Thiên nhìn qua người nọ rồi mỉm cười, kêu lớn, Sở Mộ không có tỏ vẻ gì.

- Thật cao hứng khi có thể nhìn thấy các ngươi ở đây.

Người tới vui vẻ nói:

- Đây cũng là phúc của Sở gia chúng ta.

Sở Hồng vui vẻ không thôi, giống như là tiểu hài tử được khen vậy. Sở Thiên cũng không có chút mâu thuẫn gì, duy chỉ có Sở Mộ không có chút tỏ vẻ gì.

Nhưng mà hắn lại nhận ra, người này chính là Sở hà, đường ca trên danh nghĩa của cỗ thân thể này, cũng chính là nhi tử ruột của gia chủ Sở Hành Không, thiếu gia chủ Sở gia - Sở Hà.

Đối với vị đường ca này ấn tượng của Sở Mộ không phải quá khắc sâu. Bởi vì thiên phú tu luyện của Sở Hà là lục phẩm, là thiên tài chính thức. Được bồi dưỡng trọng điểm, mà lúc trước Sở Mộ chỉ là một người rất bình thường, giữa hai người trừ ngẫu nhiên gặp mặt ra, căn bản không có liên hệ gì. Hắn chỉ biết có một người như đối phương tồn tại mà thôi.

Huống chi hiện tại Sở Mộ cũng không phải là Sở Mộ trước kia, đối với Sở Hà này cũng không có một chút cảm giác thân cận nào.


Trực giác nói cho đám người La Ngọc Phong biết người vừa tới không tầm thường, chỉ là không biết đối phương rốt cuộc là ai. Nhưng mà lăn lộn trong kiếm viện lâu như vậy. Một ít nhân vật thủ lĩnh trong kiếm viện, La Ngọc Phong tự nhiên hoặc ít hoặc nhiều đều nhận ra. Sau khi hắn trầm tư một lát, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, hai mắt hiện lên vẻ kinh hãi, chẳng lẽ là người kia?

Nếu như thực sự là người nọ, vậy Quách Thừa Cơ kia rút lui cũng không có gì là kỳ quái.

Chu Tiến và Trịnh Tu Nhiên hiển nhiên cũng nhận ra người này, hai mắt trợn ngược, như muốn lồi ra, miệng há lớn, không nói được lời nào.

Đám người Lý Dật nhìn qua vẻ mặt ba người La Ngọc Phong, trực giác nói cho bọn họ biết người tới bất phàm, nhưng mà lại không biết thân phận hắn cho nên trong lòng có vô số dấu chấm hỏi.

- Sở Thiên và Sở Hồng có thể tới kiếm viện bồi dưỡng cũng không kỳ quái. Nhưng mà Sở Mộ ngươi có thể tiến vào kiếm viện bồi dưỡng, lại hoàn toàn vượt quá dự kiến của ta.

Tuổi tác của Sở Hà hơn Sở Thiên một tuổi, nhưng mà ở phương diện khí thế, khí độ lại hơn Sở Thiên rất nhiều. Loại cảm giác này giống như đối lập giữa người lớn và trẻ nhỏ vậy. Hắn nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt nhìn vào Sở Mộ, chậm rãi nói:

- Lại còn có thể tu luyện tới tu vi thập đoạn trung kỳ, vượt qua Sở Thiên và Sở Hồng, càng khiến cho ta kinh ngạc vạn phần là, ngươi không định ân cần thăm hỏi người làm đại ca như ta sao?

Đây xem như chuyện nhà, đám người La Ngọc Phong hoàn toàn không có chỗ nhúng tay, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở một bên nhìn qua.


- Ta và ngươi cũng không có quen thuộc.

Sở Mộ mở miệng nói, bảo hắn đi biểu hiện thân mật với một người không quá thân cận, thậm chí không có liên quan. Lại dưới bầu không khí có chút vi diệu này quả thực rất khó.

Sở Thiên và Sở Hồng nghe vậy quýnh lên, vẻ mặt Sở Hà nao nao, không thể tưởng tượng được Sở Mộ lại trả lời mình như vậy. Chợt hắn giật mình, dù sao hắn và Sở Mộ mặc dù nói là đường huynh đệ, nhưng mà trước kia hai người là hai đường thẳng song song đi ngược chiều, căn bản không có liên quan gì.

- Ngươi nói cũng đúng, đổi lại là ta, ta cũng cảm thấy mất tự nhiên.

Sở Hà chắp hai tay ra sau lưng, gật đầu, vẻ mặt như mây trôi nước chảy, chậm rãi nói:

- Nhưng mà bất kể thế nào, ta chung quy vẫn là đường huynh của ngươi, lại tới từ cùng một gia tộc, hơn nữa lại có quan hệ thân thuộc, ta cho ngươi một lời khuyên, cũng là cảnh cáo. Có lẽ ngươi đạt được một ít kỳ ngộ gì đó, những kỳ ngộ này làm ngươi thay đổi, có được thực lực bây giờ, không giống như trước kia. Nhưng mà kiếm viện khác với kiếm phái, ở đây hội tụ đệ tử ba đại kiếm phái thượng phẩm, tám đại kiếm phái trung phẩm và ba mươi sáu kiếm phái hạ phẩm. Mỗi một người đều có chỗ độc đáo riêng, không thể coi thường. Cho nên ở nơi này trước tiên nên thu liễm mình một chút, không nên tự cho mình là đúng như vậy. Người nào cũng trêu vào, ta cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy.

Sắc mặt Sở Thiên hơi đổi, vội vàng nhìn về phía Sở Mộ, lo lắng Sở Mộ sẽ nói ra lời nói kích thích. Dù sao Sở Hà nói lời này nghe qua là có ý tốt, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, còn có ý tứ giáo huấn, hơn nữa là ở vị trí cao cao tại thượng nhìn xuống.

- Đa tạ lời khuyên của ngươi.

Sở Mộ gật đầu, tùy ý đáp lại, cũng không đặt lời nói của Sở Hà vào trong lòng. Bởi vì hắn chưa bao giờ trông cậy, chờ mong vào việc Sở Hà là chỗ dựa cho hắn. Cho dù hiện tại Sở Hà có tu vi Hóa Khí cảnh, cường đại hơn hắn cũng vậy.


- Được rồi, nếu như không có chuyện gì khác ta đi trước. Sở Thiên, Sở Hồng, có chuyện gì cứ tới tìm ta.

Sở Hà gật đầu, không nhìn Sở Mộ mà nói với Sở Thiên, Sở Hồng một câu rồi xoay người, nhanh chóng rời đi.

Thái độ của Sở Mộ làm cho Sở Hà cảm thấy khó chịu, cho nên hắn cũng không muốn dừng lại nơi này quá lâu, thậm chí khi rời đi, ngay cả Sở Mộ cũng không để ý tới mà chỉ nói chuyện với Sở Thiên và Sở Hồng, những người khác hắn cũng bỏ qua.

Sau khi Sở Hà rời khỏi, Sở Thiên dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn qua Sở Mộ, khóe miệng giật giật, muốn nói gì đó, chỉ là không biết nên nói gì cho phải.

Về phần Sở Hồng càng không cần phải nói, nàng vô cùng sùng bái Sở Hà, đương nhiên hiện tại cũng có vài phần sùng bái Sở Mộ, lúc này nàng đứng ở giữa, có cảm giác tiến thoái lưỡng nan, khó xử vô cùng.

Ngược lại, Sở Mộ lại không có suy nghĩ giống như bọn họ.

- Tu vi của Sở Hà là Hóa Khí cảnh, nhưng mà chỉ là Hóa Khí cảnh tuyệt đối không có cách nào khiến cho ta có cảm giác mãnh liệt như vậy.

Sở Mộ khẽ cau mày, âm thầm suy tư, nói:

- Chẳng lẽ... Hắn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui