Kiếm Đạo Độc Thần

Mọi người đều lui lại. Trên mặt La Ngọc Phong hiện lên một sự lo lắng, lại không nói lời nào. Hắn nhìn Sở Mộ gật đầu biểu thị cổ vũ.

Lớn gió thổi tới, bị khí tức mạnh mẽ xé rách nghiền nát tán loạn. Hai tay Hoàng Phủ Phách cầm đại kiếm màu vàng sẫm, cảm giác tràn ngập lực lượng. Kiếm khí màu vàng sẫm từ trong cơ thể phát ra, vờn quanh xung quanh chậm rãi lưu chuyển, lại từ từ ngưng tụ đến trên thanh đại kiếm trong tay. Phong quang đáng sợ khí tức sắc bén lại mang một áp lực nặng nề, giống như núi non rơi xuống vậy.

Tiếng ầm ầm vang lên. Mọi người trong lúc đó hoảng hốt, chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân hình như đang run rẩy.

- Kiếm như núi non trấn áp mặt đất!

Hoàng Phủ Phách quát lớn một tiếng, kinh thiên động địa, xuất kiếm hung hãn. Đại kiếm bỗng nhiên chém xuống, dung hợp hai thành Thổ Chi Ý Cảnh. Lực lượng đáng sợ bạo phát ra. Không khí nổ tung. Không gian dường như bị đè ép nén lại.

Ảo ảnh một ngọn núi xuất hiện, thuần túy do kiếm khí hệ thổ của Hoàng Phủ Phách ngưng tụ thành, ầm ầm lao về phía trước. Tốc độ tuy rằng không nhanh, nhưng có một loại cảm giác nặng nề của núi cao rơi xuống, trấn áp nghiền ép tất cả. Các học viên đứng xưng quanh đều cảm thấy hít thở không thông, bản thân bị áp lực vô cùng nặng nề đè ép, không nhịn được lui ra phía sau.

Đối mặt trực tiếp với áp lực nặng nề giống như núi lớn đè xuống, Sở Mộ cảm giác xương cốt bản thân không chịu nổi phát ra những tiếng rắc rắc. Mí mắt hắn khẽ run lên. Trong mắt tuôn ra một tia sáng màu xanh.

Áp lực cực lớn đè ép đến. Kiếm núi mênh mông cuồn cuộn. Quanh thân, tất cả không khí đều đông cứng lại.

Đột nhiên, kiếm quang giống như cầu vồng phóng bắn, sáng ngời chói mắt. Một làn gió nhẹ từ trong không trung thổi tới, hóa thành làn gió mát, va chạm trùng kích, biến thành gió to gào thét, quét tới, biến thành cuồng phong rít gào.

Phong Chi Tương bản đơn giản hóa, cuồng phong đáng sợ thổi tới, nghiền ép khiến kiếm sơn dừng lại, giống như rơi vào vũng bùn, khó có thể đi tới. Mọi người xung quanh bị gió thổi, tóc bay rối loạn. Góc áo tung bay phát ra những tiếng phần phật. Ngay cả hai mắt cũng chịu sự ảnh hưởng khó có thể mở ra được.

- Đây là...

Gia Cát Xung khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ đang trầm tư.

Cuồng phong không ngừng. Kiếm sơn run lên, bắt đầu lay động, có dấu hiệu sụp đổ.

- Không có khả năng...

Hai mắt Hoàng Phủ Phách mở trừng trừng, tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi. Hắn lại vội vàng vung một kiếm chém ra. Lại là một tòa kiếm núi công kích ra. Nhưng tu vi kiếm khí của Sở Mộ ngay cả không bằng hắn, lại dung nhập ba thành Phong Chi Ý Cảnh, lại thêm uy lực Phong Chi Tương bản đơn giản hóa, còn mạnh hơn nhiều so với một sát chiêu cao giai.

Chống đỡ không được ba hơi thở, tòa kiếm sơn thứ nhất bị cuồng phong thổi tiêu tan. Tòa kiếm sơn thứ hai chống đỡ không được hai hơi thở cũng tiêu tan. Cuồng phong đáng sợ trực tiếp đánh vào trên người Hoàng Phủ Phách.

- Chống đỡ cho ta!

Một tiếng rống to vang lên. Hai tay Hoàng Phủ Phách cầm kiếm để chắn ngang trước ngực. Kiếm khí hệ thổ của bản thân ngưng tụ, liều chết chống đỡ cuồng phong thổi tới.

Sát khí sắc bén dường như từ trong hư không bắn ra, trực tiếp đánh vào phía trên đại kiếm của Hoàng Phủ Phách. Lực bạo phát của sát khí mạnh mẽ vạn phần, giống như núi lửa bị áp lực bỗng nhiên phát ra. Hoàng Phủ Phách căn bản cũng không có khả năng để ngăn cản.

Ầm một tiếng. Đại kiếm tuột khỏi tay bay ra. Ngực Hoàng Phủ Phách giống như bị búa lớn công kích tới, toàn thân bay ngược ra, miệng phun ra máu tươi. Hắn bay ra hơn mười thước, rơi xuống đất lại lăn vài vòng. Tiếp đó, hai tay, hai chân mở ra, nằm trên mặt đất giống như chó chết vậy, sắc mặt tái nhợt.

- Bại... Thất bại...

Mỗi người trợn mắt há hốc mồm.

Cho dù là đám người Luyện Thanh Vân thật ra cũng cảm thấy Sở Mộ không phải là đối thủ của Hoàng Phủ Phách. Nhưng sự thật trước mắt lại nói cho bọn họ biết, tất cả ngoài sự tưởng tượng của bọn họ, Hoàng Phủ Phách bị Sở Mộ một kiếm đánh bại.

Thần sắc Sở Mộ không đổi, vẻ mặt thản nhiên. Nhưng hắn lại biết mình thi triển ra Phong Chi Tương bản đơn giản hóa, gần như đem kiếm khí của bản thân tiêu hao không còn. Hơn nữa, hắn vừa rồi còn vận dụng ba thành Phong Chi Ý Cảnh.

Bằng không, căn bản khó có thể sạch sẽ lưu loát đánh bại Hoàng Phủ Phách như vậy. Dù sao Hoàng Phủ Phách là cấp bậc mà loại kiếm giả như Ngụy Hoành không thể nào so sánh được. Hai bên chênh lệch nhau quá lớn.

- Ba thành... Phong Chi Ý Cảnh...

Người khác không nhìn ra, nhưng Gia Cát Xung lại thấy tất cả rõ ràng. Hắn càng kinh ngạc không thôi:

- Sở Mộ, rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu nữa?

- Một chiêu phân ra thắng bại. Sở Mộ giành thắng lợi, nhận được thêm thưởng một vạn học phần.

Gia Cát Xung tuyên bố, hai mắt nhìn Sở Mộ, tiếp tục nói:

- Chờ sau khi các ngươi tiến vào Đại Khôn Kiếm Phủ sẽ nhận được một khối kiếm lệnh thân phận. Thưởng học phần sẽ trực tiếp gửi vào bên trong kiếm lệnh thân phận của từng người các ngươi.”

Lúc này Hoàng Phủ Phách cũng giãy dụa đứng dậy. Hăn lau vết máu trên khóe miệng, lấy ra mấy viên thuốc ném vào trong miệng. Sắc mặt hắn tái nhợt, hung hăng trợn mắt nhìn Sở Mộ. Trong đáy mắt lại thoáng có sợ hãi. Hắn nhặt đại kiếm của mình lên, đứng ở một bên không nói được một lời.

Khoảng không ở đỉnh núi Hắc Giao rộng rãi. Gió to từng trận thổi qua. Cảm giác mát mẻ tập kích toàn thân.

Những tiếng ầm ầm chợt vang lên. Trong hư vô bắn ra một đạo hồng quang, tách ra hai bên trái phải. Tiếp theo, đang lúc trong ánh mắt kinh hãi mọi người, một cánh cửa lớn phát sáng xuất hiện ở trong mắt của mọi người.

Ánh sáng rực rỡ chói mắt, khiến người ta gần như không dám nhìn thẳng. Trong đó có chứa khí tức mãnh liệt uy nghiêm đập vào mặt, khiến người ta sùng bái. Bên trong ẩn chứa sự huyền diệu vô cùng.

- Đại Khôn Kiếm Phủ ở trong hư cảnh Đại Khôn. Cánh cửa này chính là cánh cửa đi thông tới Kiếm Phủ. Các ngươi theo ta đi vào.

Gia Cát Xung chỉ vào cánh cửa cực lớn đang phát sáng, nói. Lúc này hắn dẫn đầu chợt lách người hóa thành một đạo lưu quang, tiến vào trong cánh cửa đang phát sáng.

- Đi.

Quát khẽ một tiếng, mỗi người nhanh chóng xuất phát. Thân hóa lưu quang cầu vồng, giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, nhảy vào bên trong cánh cửa phát sáng, sau đó đều biến mất.

- Sư đệ, chúng ta cũng đi thôi.

La Ngọc Phong đi tới bên cạnh Sở Mộ, nói.

- Được.

Kiếm khí của Sở Mộ đã khôi phục được một phần. Hắn gật đầu, cùng La Ngọc Phong một trước một sau bay vào bên trong cánh cửa phát sáng này.

Hư cảnh Đại Khôn là do vương thất Đại Khôn nắm giữ, bỏ vào các loại tài nguyên, mở thành Đại Khôn Kiếm Phủ, cắt đứt với bên ngoài.

Linh khí ở Kiếm Phủ tinh thuần hơn nữa còn đầy đủ, không thể kém hơn so với Kiếm Viện Ly Châu, là nơi tu luyện tuyệt vời. Hơn một ngàn học viên mới Kiếm Khí Cảnh ở dưới sự dẫn dắt của Gia Cát Xung, tiến vào phía sau cánh cửa ánh sáng, đến bên trong Đại Khôn Kiếm Phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui