Kiếm Đạo Độc Thần

- Sở Mộ đã đánh bại Tề Thiếu Phàm và Phương Lãnh Ngôn. Ta muốn, danh hiệu Siêu Tân Tinh này chắc chắn là hoàn toàn xứng đáng.

- Đúng vậy, thoạt nhìn, Sở Mộ dự định một đường đi tới cùng.

Cuộc thi đấu kế tiếp bắt đầu. Đó là cuộc quyết đấu giữa Hoàng Phủ Phú Lôi Hạo.

Một bên là thiên chi kiêu tử kiếm thuật xuất chúng, một là mãnh thú hình người thể chất mạnh mẽ.

Hai người ngoại trừ ngay từ đầu thử tìm hiểu về đối phương xong, sau đó liền lấy ra thực lực chân chính để đối chiến.

Khổ chiến, đây hoàn toàn là một cuộc ác chiến.

Thể chất của Hoàng Phủ Phú không bằng Lôi Hạo. Về điểm này chính hắn hiểu rất rõ ràng. Nhưng phong cách kiếm thuật của hắn lại không hung bạo mạnh mẽ giống như Lôi Hạo, mà chú ý nhiêu hơn tới kỹ xảo biến hóa.

Nhưng Lôi Hạo lại hoàn toàn không để ý tới. Kiếm của hắn nhanh hơn mạnh hơn. Mặc cho ngươi thiên biến vạn hóa thế nào, ta chính là không ngừng xuất kiếm công kích. Một kiếm liền tiếp một kiếm. Đợt sau nối tới đợt trước, liên tục không dừng.

Cuối cùng, Hoàng Phủ Phú bị Lôi Hạo đánh rơi xuống đài đấu kiếm. Bản thân Lôi Hạo không ổn, lấy kiếm chống xuống mặt đất mới không có ngã xuống.

Tuy rằng vô cùng mệt, nhưng trên mặt đang tái đi của Lôi Hạo lại hiện lên vẻ tươi cười. Bởi vì, hắn quá vui sướng. Lần đầu tiên có một đối thủ có thể khiến cho hắn phát huy được vô cùng nhuần nhuyễn.

- Lôi Hạo thắng!

- Hóa ra Lôi Hạo mới là người đứng đầu trong mười Đại Tân Tinh.


- Ngay cả Hoàng Phủ Phú cũng không phải là đối thủ của Lôi Hạo.

- Hiện tại ta đặc biệt chờ mong trận quyết đấu giữa Lôi Hạo và Sở Mộ.

- Giữa bọn họ nhất định sẽ có một trận thi đấu, quyết định danh hiệu Siêu Tân Tinh cuối cùng thuộc về ai.

Lôi Hạo quay về chỗ ngồi, sắc mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Nhưng trong mắt vẫn đầy sự kích động. Hắn nhìn về phía Sở Mộ lúc, chiến ý bừng bừng phấn chấn. Dường như chỉ cần điều kiện cho phép, hắn lập tức cùng Sở Mộ đánh một trận.

Đám người Chư Cát Minh cũng lộ ra một sự khiếp sợ. Bọn họ không ngờ được Lôi Hạo có thể mạnh như vậy. Hắn giống như Sở Mộ một đường đánh bại đối thủ. Từ lúc mới bắt đầu đến giờ chưa một lần nào bị đánh bại.

Nhất thời, trong lòng của bọn họ không khỏi cảm giác cao hứng, đồng thời cảm thán khi “người của thế hệ mới thay thế cho người cũ”, sóng lớn bào sát, sóng sau đè sóng trước, sóng trước bình thường chết ở trên bờ cát.

- Vòng thứ mười một, trận thứ mười ba: Hướng Thiên Hà viện số 6 đối chiến với Thang Thiếu Ba viện số 9.

- Tốt. Lại là một trận thi đấu đặc sắc.

- Mời.

Hướng Thiên Hà nho nhã lễ độ, trên người tự nhiên có một đại khí, khiến người ta cảm giác hắn chính là một chính nhân quân tử.

- Mời.

Thang Thiếu Ba cũng làm kiếm lễ.

Hai bên xuất kiếm.

Vừa xuất kiếm, Hướng Thiên Hà vốn nho nhã lễ độ khí thế liền thay đổi, giống như con sông dài nước lao nhanh không ngừng cuồn cuộn, đánh thẳng tới, trực tiếp áp chế Thang Thiếu Ba.

Kiếm thuật của Hướng Thiên Hà cũng giống như nước sông dài cuồn cuộn bất tận. Thiên Hà lộn ngược, chảy xiết không ngừng không nghỉ.

Kiếm thuật của Thang Thiếu Ba tuy rằng rất mạnh, nhưng gặp phải Hướng Thiên Hà càng cường đại hơn đồng thời phát huy ra phong cách đặc sắc của mình, thoáng cái đã bị áp chế.

Kiếm ucả Thang Thiếu Ba giống như khúc gỗ bị nước trên con sông dài trùng kích, không tự chủ được dao động lên xuống, hoàn toàn bị động.

Tất cả người đang xem cuộc chiến đều nín thở. Bọn họ có thể cảm giác được thanh kiếm trong tay Hướng Thiên Hà dường như biến mất, thay vào đó là một con sông dài vô tận.

Dù ở cách xa mười thước, mấy trăm thước bọn họ vẫn cảm thấy một loại cảm giác hít thở không thông.

- Kiếm Trường Hà của Hướng Thiên Hà có uy lực mạnh mẽ hơn hẳn so với ba năm.

Đông Phương Cố khẽ cười nói.


Quả thực giống như lời Chư Cát Minh nói, Hướng Thiên Hà vừa phát ra công kích, vô cùng vô tận liên tục không dừng. Công kích liên tục không dừng này của hắn hoàn toàn khác hẳn so với cảm giác mưa rền gió dữ của Lôi Hạo.

Ở dưới kiếm Trường Hà của Hướng Thiên Hà công kích tới, Thang Thiếu Ba cuối cùng hoàn toàn bị áp chế, bị thua.

- Vòng thứ mười một, trận thứ mười bốn: Đông Phương Cố viện số 4 đấu với Diệp Tiểu Khai viện số 7.

Đông Phương Cố được xưng kiếm Kỳ Chính. Song kiếm mẹ con khiến người ta khó lòng phòng bị. Diệp Tiểu Khai mặc dù không có danh hiệu gì công khai, nhưng tốc độ kiếm của hắn cực nhanh.

Hai thanh kiếm khí một dài một ngắn ở trong tay, đoản kiếm của Đông Phương Cố để ngang trước ngực, trường kiếm trở tay ép ở sau lưng. Đôi mắt lợi hại của hắn chăm chú nhìn Diệp Tiểu Khai.

Diệp Tiểu Khai vừa ra tay, chính là khoái kiếm. Thuần túy là nhanh. Vứt bỏ tất cả những nhân tố khác, nhanh khiến mức người ta dùng mắt cũng không theo kịp.

- Kiếm thật nhanh!

Phương Lãnh Ngôn liền hít một hơi khí lạnh, bị đả kích lớn.

Lúc trước, Diệp Tiểu Khai thi đấu, đối thủ không đủ mạnh, cho nên hắn cũng không có lấy ra tiêu chuẩn thật sự. Mà bây giờ Đông Phương Cố ở khóa trên có thứ hạng cách xa hắn. Hắn không lấy ra tất cả thực lực, căn bản cũng không có tư cách đánh một trận.

Đông Phương Cố đưa thanh đoản kiếm ngăn cản, trường kiếm trở tay lấy ra.

Với song kiếm mẹ con ở trong tay, một kỳ một chính, một công một thủ. Công thủ thay đổi không ngừng, nhất thời khiến khoái kiếm của Diệp Tiểu Khai bị kìm chế, khó có thể phát huy ra, cuối cùng bị thua.

Kiếm thuật của những học viên này có đặc điểm phong cách khác nhau. Càng nhìn thấy nhiều, các học viên càng được mở rộng tầm mắt. Thực sự đã nghiền.

Theo từng trận tranh tài tiến hành, vòng thi đấu thứ mười một kết thúc.

Sau khi nghỉ ngơi một buổi tối, vòng thi đấu thứ mười hai bắt đầu.

Trải qua 11 vòng thi đấu trước mặt, cho đến tận bây giờ, học viên vẫn có thể liên tiếp duy trì kỷ lục chiến thắng đã không nhiều lắm. Chỉ có mười mấy người. Trong đó có mười người đứng trước 10 của khóa trên, còn lại chính là số ít năm sáu người, trong đó Lôi Hạo và Sở Mộ chiếm vị trí.


Vòng thứ 12, đối thủ được an bài cho Lôi Hạo là thứ hạng 80 của khóa trên.

Cuối cùng, Lôi Hạo không phụ sự mong đợi của mọi người, đánh bại đối thủ, giành được vô số lời hoan hô và ủng hộ.

- Lôi Hạo lại thắng. Rốt cuộc tới lúc nào hắn mới bị thua?

Có người xúc động nói.

- Vòng thứ mười hai, trận thứ bảy: Chu Thiên Chiếu viện số 9 đối chiến với Sở Mộ viện số 9.

Trọng tài tuyên bố.

- Chu Thiên Chiếu đối chiến với Sở Mộ?

- Thứ tự của Chu Thiên Chiếu ở khóa trên là 52. Trọng tài làm sao lại an bài cho Sở Mộ đối thủ mạnh như vậy. Không phải nên an bài người thứ hạng hơn 80 hoặc hơn 70 sao?

- Cuối cùng ta đã có cơ hội này.

Trên mặt Chu Thiên Chiếu hiện ra một nụ cười lạnh. Hắn đứng dậy, liếc mắt nhìn Sở Mộ, sau đó nhanh chóng đi lên đài đấu kiếm.

- Sở Mộ, đánh bại hắn.

Bây giờ, đối với Sở Mộ Lương Hải Sơn tràn ngập lòng tin. Thậm chí còn có chút mù quáng. Bởi vì Sở Mộ luôn chiến thắng liên tiếp. 11 vòng trước, không quan tâm hắn gặp phải loại đối thủ thế nào, hắn đều có thể giành được thắng lợi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận