Kiếm Đạo Độc Thần

(Hạ)

- Có ý gì?

- Lẽ nào Sở Mộ dự định ở trong ba kiếm đánh bại phòng ngự của Vạn Bàn?

- Nếu như trong vòng ba kiếm, Sở Mộ thật sự đánh bại phòng ngự của Vạn Bàn. Đây chẳng phải là nói Sở Mộ nắm giữ công kích cường đại giống như Hoàng Phủ Thương Nguyệt?

- Ta thấy không có khả năng.

Hai mắt Hoàng Phủ Thương Nguyệt hiện ra ánh sáng có thần, hiển nhiên cũng chấn động mạnh.

- Có khẩu xuất cuồng ngôn hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.

Sở Mộ cười khẽ, cũng không tranh luận.

- Đến đây đi.

Khí thế toàn thân Vạn Bàn càng thêm ngưng luyện, thành khí thế như núi bất động. Toàn thân dường như hóa thân làm một ngọn núi.

Ầm ầm.


Trên người Sở Mộ, đột nhiên phát ra một khí thế kinh khủng đến cực điểm, giống như cơn lũ bất ngờ trút xuống.

Khí thế này có nặng như núi, có mềm như nước, có phong quang vô tận. Các loại kết hợp cùng một chỗ, hình thành khí thế độc nhất vô nhị của Sở Mộ, bao hàm toàn diện. Khí thế hỗn hợp hội tụ lại ở trên thân kiếm.

Trong lòng Vạn Bàn cũng không nhịn được chấn động.

Hắn toàn lực phòng ngự. Cơ bắp ở hai cánh tay tăng lên một vòng. Hai chân vững vàng đạp mặt đất. Năm ngón tay bấu vào đất. Toàn thân ngược lại dường như mọc rễ sừng sững không động.

Đánh một trận cùng Hoàng Phủ Thương Nguyệt, tuy rằng cuối cùng bị thua, nhưng sau khi Vạn Bàn trải qua một đoạn thời gian lắng đọng, năng lực phòng ngự của bản thân lại tăng lên.

Hắn tin tưởng, Sở Mộ chắc chắn tuyệt đối không cách nào phá được phòng ngự của hắn, càng không cần phải nói phá được trong vòng ba kiếm.

Một kiếm này, bình thường, chậm rãi đâm ra, dường như kéo động núi cao.

Trong nháy mắt, tầm mắt của mọi người đều bị thu hút, không có cách nào bứt ra được.

Ở trong mắt bọn họ, một kiếm của Sở Mộ dường như muốn nghiền ép tất cả, đập nát tất cả.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt không khỏi lộ vẻ xúc động. Trong lòng hắn đã không có cách nào duy trì được sự bình tĩnh. Uy thế của một kiếm này khiến hắn cảm nhận được lực công kích cường hãn vô cùng của Sở Mộ, gần như không kém hắn.

Không biết do đâu, tim Hoàng Phủ Thương Nguyệt đập nhanh hơn. Hắn có một cảm giác hưng phấn.

Một kiếm đâm ra, công kích không gì so nổi rơi vào trên thân đại kiếm của Vạn Bàn, trời đất không tiếng động.

Nhưng mỗi người đều không nhịn được bịt lỗ tai. Bọn họ chỉ cảm thấy có từng tiếng ong ong dường như trực tiếp vang lên ở trong đầu, khiến cho bọn họ nhức đầu không thôi.

Sắc mặt Vạn Bàn đại biến. Uy lực một kiếm này của Sở Mộ quá mạnh mẽ. Trong nháy mắt va chạm, một đại thế mạnh mẽ tuyệt đối không cách nào hình dung được theo công kích này nghiền ép đến, gần như không có cách nào chống đỡ.

Không chống đỡ được, Vạn Bàn không thể làm gì khác hơn là vận dụng kỹ xảo chấn động. Hắn phát huy kỹ xảo chấn động phát huy đến mức tận cùng, trung hòa với công kích một kiếm này của Sở Mộ. Mặc dù không có lui về phía sau, nhưng bắp chân của hắn lại run nhè nhẹ. Rung rẩy rất nhỏ, chỉ có chính hắn rõ ràng.

Lực chấn động của Vạn Bàn trào về phía kiếm của Sở Mộ. Trong nháy mắt phản kích, Sở Mộ đột nhiên rời khỏi mặt đất, phi thân lên. Thân hình hắn ở giữa không trung vẽ ra một đường vòng cung.

Hai mắt Hoàng Phủ Thương Nguyệt đột nhiên bắn ra tinh quang sắc bén, thiếu chút nữa trở nên thất thố. Miệng nhỏ nhắn của Hoàng Phủ Phi Yến cũng mở rộng, thiếu chút nữa thất thanh hô to.

Trong lúc Vạn Bàn trợn mắt há hốc mồm, thân hình Sở Mộ ở giữa không trung giống như chim yến bay về tổ, xẹt qua thành một đường vòng cung quay về. Một kiếm ngưng tụ ra các loại lực lượng, một lần nữa đâm về phía Vạn Bàn.


Một kiếm này không ngờ giống hệt với kiếm thứ ba khi Hoàng Phủ Thương Nguyệt đánh bại Vạn Bàn.

Mấy vạn học viên hoàn toàn không có cách nào tự kìm chế được, đột nhiên đứng lên. Mỗi người hận không thể mở to mắt hơn nữa. Thậm chí, bọn họ hận không thể chạy như bay đến trên đài đấu kiếm, tới thật gần quan sát một kiếm này của Sở Mộ.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt buông lòng bàn tay ra. Trước không nói một kiếm này của Sở Mộ có thể đánh bại phòng ngự của Vạn Bàn hay không. Chỉ cần Sở Mộ có thể làm được thông thuận, đã là rất nổi bật.

Kiếm thứ ba khi Hoàng Phủ Thương Nguyệt đánh bại Vạn Bàn được tái hiện!

Đương nhiên, đổi lại thành người khác muốn làm được, trải qua qua một thời gian khổ luyện, khẳng định cũng có thể làm được.

Nhưng có thể làm được, chỉ là dáng vẻ bề ngoài mà thôi. Nguyên lý bên trong không thể lý giải được.

Nghĩ tới đây, trong lòng Hoàng Phủ Thương Nguyệt dần trấn tĩnh lại, cười thầm mình quá khẩn trương. Căn cứ nguyên lý chim yến trở về trong Phi Yến Kiếm Thuật, mình cũng phải tốn thời gian rất lâu mới hiểu rõ nguyên lý, cuối cùng ứng dụng trên cơ sở kiếm thuật.

Nhưng Phi Yến Kiếm Thuật lại kiếm thuật của vương thất, căn bản cũng sẽ không lưu truyền ra bên ngoài. Có thể nói, Phi Yến Kiếm Thuật cũng là kiếm thuộc chỉ vương thất có. Không phải con cháu vương thất, tuyệt đối không thể tu hành. Bằng không một khi bị phát hiện, sẽ lập tức cho cường giả bắt lại.

Bất luận căn cứ vào điểm nào, Sở Mộ cũng không thể hiểu rõ được Yến quay về trong Phi Yến Kiếm Thuật.

Ý nghĩ của Hoàng Phủ Thương Nguyệt giống như tia chớp vừa chuyển, kiếm của Sở Mộ đã đâm về phía Vạn Bàn.

Luận về khí thế, một kiếm này không bằng kiếm thứ hai. Nhưng Vạn Bàn lại cảm thấy toàn thân tóc gáy dựng ngược. Một kiếm này khiến hắn cảm nhận được một uy hiếp lớn lao.

Hắn toàn lực chấn động đại kiếm, toàn lực phòng thủ, va chạm.

Hai kiếm lần thứ hai va chạm. Mỗi người đều không nghe được gì. Nhưng từ sâu trong lòng, bọn họ lại có một cảm giác run rẩy, khiến cho toàn thân bọn họ run lên, sởn tóc gáy.


Một thanh đại kiếm bị ném, bay lên thật cao, ở trên không trung của đài đấu kiếm không ngừng xoay tròn, rơi xuống, cuối cùng nện vào nền đài đấu kiếm cứng rắn, phát ra những tiếng leng keng chói tai, phá tan sự yên tĩnh.

Vạn Bàn liền lùi lại ba bước, ngón tay rung động. Hắn chỉ cảm thấy từng cảm giác đau đớn kéo tới. Mười ngón tay không lực dường như bị trật khớp.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt chợt đứng lên. Đồng tử của hắn co lại kịch liệt. Hắn nhìn thấy được, trong nháy mắt đó, Sở Mộ quả thực áp dụng nguyên lý Yến trở về, dung hợp lực lượng của kiếm thứ hai cùng với lực lượng phản kích của Vạn Bàn phản làm một kiếm phản kích trở lại, uy lực tăng gấp bội, mới đánh bại được phòng ngự của Vạn Bàn.

Tuy rằng kết quả sau cùng khác với lúc Hoàng Phủ Thương Nguyệt thi triển lúc khác, nhưng điều này không quan trọng.

- Kiếm bàn thạch... Bị phá!

Các học viên mỗi người đều im lặng. Ngay cả các các trọng tài, khóe miệng cũng liên tục co rút.

- Ta nói ba kiếm là ba kiếm.

Sở Mộ nhẹ giọng nói.

- Ngươi thắng.

Vạn Bàn đưa hai tay ra sau lưng không ngừng cử động, cố gắng mau chóng khôi phục lại cảm giác của các ngón tay, vừa nặng nề thở ra một hơi, nói:

- Lực công kích của ngươi rất mạnh. So với Hoàng Phủ Thương Nguyệt thể hiện ra, cũng không kém chút nào. Ngươi có tư cách tranh cao thấp cùng Hoàng Phủ Thương Nguyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận