Kiếm Đạo Độc Thần

- Chỉ có điều, Hoàng Phủ Thương Nguyệt đến bây giờ vẫn chưa lấy ra tất cả thực lực. Cho nên đây rốt cuộc có phải là lực công kích mạnh nhất của hắn hay không, ngoại trừ chính hắn ra, ai cũng không có cách nào khẳng định được.

Vạn Bàn nói bổ sung:

- Hi vọng ngươi có thể ép Hoàng Phủ Thương Nguyệt lấy ra tất cả thực lực. Nếu như có thể, vậy đánh bại hắn đi.

Vạn Bàn và Hoàng Phủ Thương Nguyệt thật ra không có thù hận gì. Hắn nói như vậy, hoàn toàn vì trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ.

Nếu như Hoàng Phủ Thương Nguyệt thua ở trong tay Sở Mộ, vậy rốt cuộc là cục diện thế nào? Loại ý nghĩ này thật giống như một chất gây nghiện, vừa xuất hiện liền chiếm lấy toàn tâm.

Không cần trọng tài tuyên bố, bất kỳ kẻ nào cũng biết, vòng thi đấu thứ 19, là trận quyết đấu giữa Hoàng Phủ Thương Nguyệt và Sở Mộ!

Cuộc chiến mạnh nhất!

Kiếm Thuật Chi Vương khóa trên tiến hành quyết đấu với Siêu Tân Tinh vị trí đầu não!.

Một người Hoàng Phủ Thương Nguyệt, là Kiếm Thuật Chi Vương, vương giả bá đạo cho đến tận bây giờ còn chưa có lấy ra toàn lực, không quá ba kiếm đánh bại bất kỳ đối thủ nào!

Một người là Sở Mộ Siêu Tân Tinh, một nhân vật thực lực không lường được, cho đến tận bây giờ ở trên các phương diện kiếm thuật như công kích, phòng ngự, tốc độ, kỹ xảo các loại đều nắm giữ biểu hiện siêu nhiên, gặp mạnh lại càng mạnh mẽ hơn, không ngừng đánh bại đối thủ, chiến thắng liên tiếp. Thực lực bản thân cũng từng bước thể hiện ra. Đến bây giờ vẫn khiến người ta không thể rõ được sâu cạn!

Kích động, vô cùng kích động. Toàn bộ nội phủ khí thế ngất trời. Ngay cả đêm tối cũng có không cách nào che giấu được sự nhiệt tình của bảy vạn học viên. Lại là một đêm không ngủ.


Mỗi một học viên hoặc tốp năm tốp ba hoặc thành kết thành đội, tập trung ở các nơi bên trong phủ Kiếm Lâu, uống chút rượu, không ngừng đàm luận về cuộc chiến ngày hôm sau!

Tranh mạnh nhất!

Không có người nào cảm thấy buồn ngủ.

Tất cả bọn họ đều vừa bàn luận, vừa đợi bình minh lên, đợi tranh tài vòng thứ 19 đến.

Trời còn chưa sáng, đã có rất nhiều học viên tập trung ở bên ngoài sân thi đấu.

Tuy rằng bên trong sân thi đấu đủ để dung nạp tất cả bọn họ. Nhưng đó chính là một loại tâm lý. Một loại tâm lý hết sức kích động, muốn mau chóng tiến vào trong sân thi đấu chờ đợi. Nếu không phải không thể ở lại trong sân thi đấu qua đêm, chỉ sợ đêm qua sau khi dùng bữa tối xong, bọn họ đều muốn trực tiếp ngồi ở trong sân thi đấu một đêm. Cho dù có vị trí ngồi không tệ, nhưng nếu như có thể tranh thủ được chỗ ngồi sát đầu, vậy chẳng phải là tốt hơn sao?

Sân thi đấu vừa mở, thậm chí có học viên vì tranh đoạt chỗ ngồi, muốn ra tay đấu với nhau. Cũng may tất cả trưởng lão của các viện đến, mới ngăn cản được những cuộc chiến không cần thiết.

Tổ trọng tài đến.

Vòng thi đấu thứ 19 chỉ có một trận. Bởi vì trong 18 vòng thi đấu trước, cuộc thi đấu của những người khác đều đã tiến hành xong. Trên cơ bản thứ hạng đều được xác định ra.

Cuối cùng còn chưa định luận, chính là Hoàng Phủ Thương Nguyệt và Sở Mộ.

Rốt cuộc hai người bọn họ, ai là người đứng đầu? Ai là người đứng thứ hai? Điều đó cần một trận quyết đấu giữa bọn họ để phân chia ra cao thấp.

- Trận chung kết cuối cùng, Vòng thứ 19: Hoàng Phủ Thương Nguyệt viện số 1 đấu với Sở Mộ viện số 9!

Âm thanh của trọng tài trở nên cao vút, trong nháy mắt giống như đốt kíp nổ, khiến trái tim các học viên bùng cháy, khiến nhịp tim mỗi người bọn họ đập loạn, nhiệt huyết sôi trào, gương mặt đỏ bừng. Từng khí tức mãnh liệt phóng lên cao. Những tiếng hô lớn, vang vọng rung trời động đất.

- Hoàng Phủ Thương Nguyệt... Hoàng Phủ Thương Nguyệt...

- Sở Mộ... Sở Mộ...

- Kiếm Thuật Chi Vương Hoàng Phủ Thương Nguyệt tất thắng!

- Siêu Tân Tinh Sở Mộ tất thắng!

Có người ủng hộ Hoàng Phủ Thương Nguyệt. Có người ủng hộ Sở Mộ. Tiếng gầm thét vì cạnh tranh nhau, giống như nước thủy triều dâng.

- Thật làm cho người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.


Các trọng tài híp mắt lại, đều than thở.

Bầu không khí sôi nổi như vậy, trước đó chưa từng có. Tối thiểu trong mười mấy năm bọn họ đảm nhiệm trọng tài, chưa từng gặp qua. Thậm chí lúc trước, cũng không có nghe nói qua.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt đứng dậy, xuất hiện ở sát mép đài đấu kiếm. Hắn cầm lên một thanh kiếm khí, tiến lên đài đấu kiếm. Toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều có khí tức bá đạo đến mức tận cùng quấn quanh.

Đứng ở trên đài đấu kiếm, hắn chính là trung tâm của đài đấu kiếm, là trung tâm của cả trận thi đấu. Trong lúc hai mắt khép mở, có tinh quang lóe lên, bễ nghễ thiên hạ.

Sở Mộ xuất hiện ở bên đài đấu kiếm, cầm lên một thanh kiếm khí, bước lên đài đấu kiếm. So với Hoàng Phủ Thương Nguyệt thuần túy bá đạo, hắn có vẻ phong khinh vân đạm, trực tiếp tiến vào trong th Hoàng Phủ Thương Nguyệt, giống như một trận gió thổi tới một mảnh mây bay, tự nhiên tùy ý như vậy.

Tinh quang trong mắt Hoàng Phủ Thương Nguyệt ngưng tụ, lướt qua hơn mười thước, tập trung ở trên người Sở Mộ. Khoảng cách hơn mười thước này dường như không có tác dụng.

Ánh mắt giống như biến thành thực chất, người bình thường đối mặt đều sẽ lập tức suy sụp. Nhưng Sở Mộ lại hoàn toàn không sợ.

- Không ngờ có thể tự nhiên xuất hiện ở trước mặt của ta như thế. Ngươi lại một lần nữa vượt ra ngoài dự đoán của ta.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, tinh quang trong mắt tiêu ta. Hắn cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói. Trong giọng nói của hắn cũng lộ ra một sự bá đạo:

- Đánh bại Diệp Tiểu Khai, đánh bại Phó Xà, đánh bại Khương Ngọc Hoàn, đánh bại Vạn Bàn. Ngươi đã có tư cách để ta coi trọng.

- Vậy phải xem ngươi có tư cách để ta coi trọng hay không.

Sở Mộ cười nhạt, nói.

Lời của hắn nhất thời khiến tròng mắt và cằm rơi đầy đất.

- Ngươi quá kiêu căng.


Ánh mắt Hoàng Phủ Thương Nguyệt lạnh lẽo. Hắn không phải là hạng người lòng dạ hẹp hòi, nhưng hắn đã có tư thế của bá chủ, làm sao có thể chấp nổi câu nói của Sở Mộ:

- Đến tận bây giờ, còn không có có người nào có thể khiến cho ta lấy ra thực lực chân chính.

- Cũng vậy.

Sở Mộ cười nhạt nói.

Trên mặt Hoàng Phủ Thương Nguyệt hiện lên vẻ tức giận. Sự bá đạo của hắn, không cho phép người khác vi phạm thậm chí là phản bác. Sở Mộ đã xúc phạm sự bá đạo của hắn.

- Đã như vậy, ta sẽ để cho ngươi biết một chút về kiếm bá đạo của ta!

Một giọng nói tràn ngập sự bá đạo vừa ra, Hoàng Phủ Thương Nguyệt giơ một chân lên, bước ra, hạ xuống. Một kiếm đâm về phía Sở Mộ.

Kình phong gào thét, phát ra tiếng rít gào. Khí thế bá đạo quấn ở trên một kiếm này, có thể dùng tăng thêm uy lực cho một kiếm này. Cho dù là Vạn Bàn trong nháy mắt sắc mặt đã biến đổi.

Một kiếm này đã đạt được cường độ của kiếm thứ ba đánh bại phòng ngự của hắn.

Quả nhiên, Hoàng Phủ Thương Nguyệt quả thực che giấu không ít thực lực.

Sở Mộ sẽ đối mặt với một kiếm chí cường này của Hoàng Phủ Thương Nguyệt như thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận