Kiếm Đạo Độc Thần

- Không thể tưởng tượng nổi.

Khi toàn bộ năng lượng màu nâu đen rót vào trong cung điện, trên không không còn một chút khí lưu màu nâu đen nào nữa. Hết thảy đều biến mất, chỉ còn lại một mảnh hư vô, lại khiến cho người ta không nói rõ được rốt cuộc là cảm giác gì.

Mà cung điện vốn chỉ là hư ảnh lúc này giống như là một tòa cung điện chính thức vậy, lơ lửng trên không trung giữa thung lũng, vẫn không nhúc nhích, tản mát ra một cỗ khí tức nặng nề, tang thương mà bá đạo. Cỗ khí tức này so với trước càng thêm nồng đậm.

Nhìn tòa cung điện cực lớn này, tất cả mọi người sinh ra cảm giác nhỏ bé, trước mặt nó, mọi người đều có cảm giác như con sâu cái kiến vậy.

Cho dù tòa cung điện này là địa cung chân chính, nhưng mà bọn họ làm thế nào mới qua được đó?

Từ chỗ bọn họ đặt chân cho tới gần cung điện ít nhất cũng có khoảng cách hơn mười vạn thước. Coi như sử dụng bí pháp phi hành cũng không có khả năng vượt qua được khoảng cách mười vạn thước này.

Bởi vì bí pháp phi hành vô cùng tiêu hao kiếm khí, Kiếm giả Hóa Khí cảnh nhiều lắm chỉ chèo chống được một hai vạn thước đã không tệ rồi. Chứ đừng nói là mười vạn thước.

Nhưng nếu như không đi tới tòa cung điện kia thì đi đâu?

Trong lúc mọi người đang cau mày khó hiểu, từng đạo thanh âm quái dị vang lên, chỉ thấy bên trong tòa cung điện kia đột nhiên có từng đạo xiềng xích bay ra, xiềng xích giống như là độc xà xuất động, tốc độ vô cùng nhanh, mang theo tiếng xích sắt ma sát.


Nhoáng một cái, một mảnh xích xắt vượt qua khoảng cách mười vạn thước, dùng xu thế sấm sét chạm tới khu vực biên giới. Bùn đất bắn tứ tung, lại khiến cho mọi người có cảm giác mặt đất dưới chân chấn động, mỗi một cái xiềng xích cũng bởi vì quán tính mà chấn động, phát ra từng đợt thanh âm chói tai.

Xiềng xích, tổng cộng có một trăm lẻ tám cái, mỗi một cái xích đều là màu đen, tối đen. Tràn ngập hương vị cổ xưa, mỗi một cái xích đều lớn bằng đùi người.

- Chẳng lẽ muốn chúng ta dùng những dây xích này tới cung điện kia?

- Tối thiểu hơn mười vạn thước, không cẩn thận sẽ trực tiếp rớt xuống dưới mà chết.

Nếu như chỉ là mấy mười vạn trượng mọi người sẽ không cảm thấy khó khăn. Nhưng mà nếu như là mười vạn thước, chỉ lợi dụng xích như vậy, nguy hiểm rất lớn, ai cũng không dám đi mạo hiểm một cách đơn giản.

- Một đám phế vật, còn dám tự xưng là thiên tài, ngay cả vượt qua xích cũng không dám.

Một đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ khinh thường cười lớn, hai tay chợt chấn động, giống như là chim ưng bay lên trời. Nhảy lên trên không trung chừng hơn chục thước rồi đáp xuống một cái xích, ngay sau đó chỉ thấy hai chân hắn giống như bánh xe chạy trên xích, nhanh chóng phóng về phía cung điện kia.

- Bảo vật địa cung là của ta.

Có người thứ nhất dĩ nhiên phải có người thứ hai, một người nhảy lên, giống như diều hâu, bạch hạc, lại giống như cá bơi lội, vừa vặn đáp xuống xích, nhanh chóng dọc theo xích phóng về phía cung điện.

Hai chân nhanh chóng chạy trốn về phía trước, còn có người nhảy giống như bọ chó tiến lên. Có người thì mũi chân điểm lên trên dây xích, cả người nhảy lên trên không trung bay đi giống như một con dơi lao đầu về phía trước vậy.

Nói ngắn gọn, vì muốn tiến vào trong cung điện phía trước, toàn bộ mọi người đều thể hiện ra bản lĩnh của mình. Sợ lạc hậu hơn người khác.

Thân thể Sở Mộ khẽ động, giống như một cơn gió thổi ra, đáp xuống một dây xích. Mũi chân khẽ điểm vào dây xích một cái, tiếp theo giống như trượt băng, nhanh chóng phóng về phía trước, tốc độ không chậm hơn người khác chút nào. Thậm chí có thể nói so với người khác còn nhanh hơn một ít.

Thông qua cánh cửa bằng đồng tiến vào trong Thien Hoang cảnh, những Kiếm giả Hóa Khí cảnh này tới từ tám trận doanh bất đồng. Bình quân tính ra mỗi một trận doanh đều có gần trăm người, nói cách khác, Kiếm giả tiến vào Thiên Hoang cảnh tổng cộc có hơn bảy trăm người.

Bài trừ một bộ phận đã tử vong, tối thiếu còn có hơn sáu trăm người muốn lợi dụng một trăm lẻ tám dây xích này tiến vào trong địa cung. Cạnh tranh, kể từ lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

- Thiên Hoang quả... Thiên Hoang thạch... Toàn bộ bảo vật trong nội cung là của ta.

Cả đám đều ôm loại ý nghĩ này, tốc độ đẩy nhanh, không cam lòng yếu thế hơn người khác.


- Ngươi đi chết đi.

Đột nhiên có người duỗi tay ra điểm hư không một cái. Có kiếm khí sắc bén, lạnh lẽo ẩn chứa một tia lực lượng ý cảnh nhanh chóng bắn ra. Tốc độ nhanh chóng như tia chớp, trong nháy mắt đã bắn về phía kiếm giả khác ở trên dây xích gần đó.

Bất ngờ, không kịp đề phòng, lập tức bị đối phương đánh trúng.

Tuy rằng kiếm khí này chỉ phá vỡ kiếm khí hộ thể của người này, không có cách nào làm gì được hắn. Nhưng lại sinh ra một cỗ lực lượng thôi động, khiến cho thân thể hắn mất đi cân đối, lảo đảo muốn ngã.

- Ngoan ngoãn đi xuống cho ta.

Người chạy tới đằng sau nhanh chóng lấy tay quét qua, lập tức khiến cho Kiếm giả đang điều chỉnh thân thể mất cân đối kia rơi xuống thung lũng đen như mực, sâu không thấy đáy.

- Chết....

Có một ít Kiếm giả nhìn thấy một màn như vậy, lập tức nhếch miệng cười cười. Trong mắt có sát cơ sắc bén, lạnh lẽo lập lòe. Hắn rút kiếm, chém ra mấy chục đạo kiếm khí bắn ra bốn phương tám hướng, không phân biệt mục tiêu tiến hành công kích loạn xạ.

Không cần trực tiếp giết đối thủ, chỉ cần đối thủ bị quấy nhiễu, bị ảnh hưởng mà mất đi cân đối là đủ rồi.

- Không ngờ lại dám động thủ với ta, ngươi đi chết đi.

Có một ít Kiếm giả nhìn thấy kiếm khí công kích tới, lập tức giận dữ, tay rút kiếm ra, trực tiếp đánh nát kiếm khí. Đồng thời mũi chân điểm lên xích, sưu một tiếng hóa thành mũi tên bắn về phía Kiếm giả vừa mới phát ra kiếm khí ở dây xích bên cạnh. Thi triển kiếm chiêu Cổ Kiếm thuật, hỏa diễm lan tràn.


- Muốn chết sao? Ta thành toàn cho ngươi.

Những kiếm giả khác bị chọc giận, liên tục rút kiếm ra, kiếm khí giăng khắp nơi. Bởi vì va chạm mà phát ra từng tiếng nổ vang, vô số dư âm ảnh hưởng của kiếm khí bắn tung tóe, va chạm tạo thành tia lửa giống như pháo hoa rực rỡ trên không trung. Mê người mà tràn ngập nguy cơ trí mạng.

Chỉ động một cái mà khiến cho mọi người tức giận.

Có người ra tay, lập tức phá vỡ sự yên tĩnh vốn có, bắt đầu trở nên hỗn loạn.

- Giết... Giết... Giết một người thì bớt đi một người cướp bảo vật.

Có người cười ha hả, hơn nữa còn hét lớn. Giống như sát nhân cuồng ma, liên tục huy vũ kiếm, chém, bổ.

Có kiếm khí đánh trúng xích, lập tức bị nghiền nát, phát ra tiếng chói tai. Mà xiêng xích không chỉ có không bị phá nát, mà ngay cả một chút dấu vết cũng không có lưu lại.

Dùng ánh mắt của Sở Mộ, cũng chỉ có thể nhìn ra dây xích này dùng một loại kim thiết cực kỳ cứng rắn nào đó luyện chế mà thành, chỉ là hắn không biết nó được luyện chế từ loại kim thiết nào mà thôi.

Cho dù trong khoảng thời gian này đọc qua vô số điển tịch cho nên Sở Mộ đối với Cổ Kiếm đại lục có lý giải rất nhiều. Nhưng mà tri thức như biển, uyên bác, vô biên vô hạn, không người nào dám nói mình cái gì cũng biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận