Kiếm Đạo Độc Thần

Hà Khải Minh không khỏi cười nhẹ một tiếng, trong lòng càng xem nhẹ vài phần với Sở Mộ này:

- Xem ra Sở Mộ này cho rằng chiến thắng Vương Phong đã cảm thấy mình là thiên tài, đắc ý mà quên mình. Loại người này không được bao lâu. Cũng được, đợi sau khi hắn ta diện bích kết thúc, ta lại làm cho hắn tỉnh táo một chút, một con sâu có lẽ có phương thức của một con sâu bọ, nhưng mà đừng vọng tưởng biến thành rồng.

- Nói hay lắm sư huynh.

- Vậy thì để cho Sở Mộ kia hung hăng càn quấy vài ngày nữa.

Lời nói của Hà Khải Minh lập tức khiến cho nhóm hơn chục đệ tử nội môn Minh Lôi viện này tinh thần phấn chấn, rất nhanh bọn họ đã đem tin tức truyền bá ra ngoài, truyền khắp Minh Lôi viện. Hơn nữa còn rơi vào trong tay Lăng Phong Viện và Bích Thủy viện, vì vậy một lân dậy sóng nữa lại xuất hiện.

...

Khi kình phong như đao cắt thổi tới, Sở Mộ lại chính diện đối kháng, không chút sứt mẻ, thân thể, kiếm để ngang trước mặt, giống như là một pho tượng sừng sững từ cổ chí kim.

Hắn chợt kéo lê một kiếm, nhìn như bình thường không có gì lạ, thế nhưng lại vô cùng vững vàng, căn bản không bị kình phong ảnh hưởng, giống như là xuất kiếm trong kẽ hở của kình phong vậy.

- Ta có thể cảm giác được kình phong thổi qua, quỹ tích của nó...

Sở Mộ nhắm hai mắt luyện kiếm, không phải là Thanh Phong kiếm thuật mà là kiếm thuật trụ cột, từng chiêu thức đều rất bình thường, rất chậm chạp, Sở Mộ dùng thính kiếm và xúc kiếm, cẩn thận cảm nhận kình phong thổi tới. Cảm nhận cảm giác xẹt qua kiếm và thân thể mình.

Chính hắn thậm chí hoàn toàn không cảm thấy, mình xuất kiếm có chiêu thức gì, hắn chỉ tuân theo một loại bản năng của mình mà thôi.

Hiện tại là sáng sớm ngày thứ bảy Sở Mộ diện bích ở Lệ Phong nhai.

- Cái gì là gió?

Vấn đề này lần nữa nhảy vào trong đầu Sở Mộ.

- Gió, vô hình vô tướng, vô sắc vô vị, vô biên vô hạn, vô khổng bất nhập, không chỗ nào không có.

- Ngày đó ta ở sườn núi tu luyện Thanh Phong kiếm thuật tiến vào trạng thái đốn ngộ, ngộ được Phong chi ý cảnh. Hôm nay diện bích ngày thứ bảy ở Lệ Phong nhai này, mặt đối mặt với kình phong, nhìn những dấu vết ở vách núi, rốt cuộc cũng có điều ngộ ra.

Tốc độ xuất kiếm của Sở Mộ dần dần tăng lên, trên Bách Luyện kiếm càng giống như bị một tầng khí lưu nhàn nhạt bao vây. Vô số kình phong thổi lướt qua, không những không có ngăn cản kiếm của hắn mà dường như còn khiến cho tốc độ của kiếm lần nữa gia tăng, như cá gặp nước, như ưng bay lượn trên trời.

Sở Mộ chỉ cảm thấy mình giống như đã dung nhập vào trong mảnh kình phong, gió lớn này, bất kể là gió nhè nhẹ thổi hay là gió lớn, là cuồng phong hay là kình phong, theo gió nhảy múa, chân ở trên mặt đất giống như lá liễu, ở trên Lệ Phong nhai lắc lư, như muốn bay lên trời, tàn ảnh trùng trùng điệp điệp.

Không biết qua bao lâu, Sở Mộ thanh tỉnh lại, đáp xuống đất, thu kiếm vào trong vỏ.

Kình phong giống như đao lúc này cũng yếu bớt, hóa thành gió lớn đập vào mặt, không tạo thành chút ảnh hưởng nào đối với Sở Mộ.

- Một lần đốn ngộ, Phong chi ý cảnh đạt tới hai thành, phạm vi khống chế kiếm khí bên ngoài cũng mở rộng tới ba thước. Thân pháp Tùy Phong Bãi Liễu cũng đột phá gông cùm, hiện tại Thân pháp Tùy Phong Bãi Liễu đã không còn là thân pháp cấp thấp, mà đạt tới cấp độ thân pháp trung giai. Có lẽ cũng nên đổi tên mới cho nó.

Sở Mộ âm thầm nói tiếp:

- Thân pháp mới này có thể trực tiếp đơn giản cảm nhận được khí lưu, theo gió mà nhảy múa, như cá bơi trong nước, vậy gọi là Phong Trung Du đi.

- Hà sư huynh, Sở Mộ đã rời khỏi Lệ Phong nhai, đang muốn trở lại Lăng Phong viện.

- Được, đi tới Lăng Phong viện.

Hà Khải Minh nói, bước ra khỏi Minh Lôi viện, hướng về phía Lăng Phong viện đi tới.

- Đi, đi Lăng Phong viện.

Vì vậy hai mươi mấy đệ tử nội môn Minh Lôi viện theo sát Hà Khải Minh, đi nhanh về phía Lăng Phong viện.

...

- Hai thành Phong Chi ý cảnh, Lệ Phong nhai đã không còn trợ giúp gì với ta.

Bước chân Sở Mộ nhẹ nhàng, thân thể giống như muốn phiêu đãng trong gió, trong lòng sung sướng vô cùng.

Phong Chi ý cảnh tăng lên, hắn cảm giác được không khí lưu động quanh thân đều là gió, mặc kệ là mãnh liệt, mạnh mẽ hay là rất nhỏ, đều có cảm giác thân thiết. Khiến cho hắn nhịn không được muốn thi triển thân pháp Phong Trung Du, thân thể thoát khỏi mặt đất, bước ra vài bước giống như bị gió nhấc lên, theo gió mà biến ảo, bước đi.

Trọn vẹn bước một bước xa năm sáu thước rồi đáp xuống đất, thân pháp Phong Trung Du này đã có năng lực phi không cự ly ngắn

Lần này tu luyện bảy ngày trên Lệ Phong nhai, thành quả tiến bộ của Sở Mộ vô cùng rõ ràng.

- Phong Chi ý cảnh tăng lên hai thành, nhưng mà Vân Chi ý cảnh vẫn chưa tới một thành. Trừ những vách đá dựng đứng ra, dường như không còn nơi nào khác thích hợp lĩnh ngộ Vân Chi ý cảnh a?

Sở Mộ một mặt đi về phía Lăng Phong viện, một mặt thầm nghĩ:

- Kiếm thuật, bộ pháp, thân pháp ta cũng đã có. Trước mắt cũng đủ để dùng. Nhưng mà tu vi kiếm khí lại vẫn chỉ là thất đoạn sơ kỳ. Việc cấp bách hiện tại chính là tăng lên tu vi kiếm khí và Vân Chi ý cảnh.

- Nhưng mà hai thành Phong Chi ý cảnh, trước mắt có lẽ có thể đủ để đối phó với tất cả các loại tình huống, cho nên trước mắt vẫn đem tu vi tăng lên tới bát đoạn.

Sở Mộ bắt đầu ưu tiên lựa chọn giữa tu vi và Vân Chi ý cảnh.

- Phải nhanh chóng tăng lên tu vi, nhất định phải có đầy đủ Luyện Khí hoàn mới được. Một khỏa Luyện Khí hoàn một trăm điểm cống hiến, như vậy xem ra phải đi Đấu kiếm đài rồi.

Đấu kiếm đài là một bình đài chuyên dụng Thanh Phong kiếm phái dựng lên cho đệ tử ba viện. Có quy tắc đặc biệt, có thể thu hoạch được Luyện khí hoàn, điểm này cũng là thứ mà chưởng viện Lăng Phong viện nói cho Sở Mộ hay.

- Về lầu các tắm rửa trước, nghỉ ngơi một chút rồi mới đi đấu kiếm đài.

Thầm nghĩ một tiếng, bảy ngày trên Lệ Phong nhai, toàn tâm toàn ý tu luyện, không có rửa mặt, hiện tại hắn đã cảm thấy có chút không thoải mái.

Chỉ là khi Sở Mộ tới Lăng Phong viện lại nhìn thấy bên tấm bia đá trước Lăng Phong viện có tụ tập một đám lớn người, đoán chừng có hơn năm sáu chục người.

Liếc mắt nhìn qua, phát hiện có đệ tử nội môn Lăng Phong viện, cũng có đệ tử nội môn Minh Lôi viện, còn có đệ tử nội môn Bích Thủy viện. Trong lúc hắn đang kinh ngạc, không biết là ai hô một câu Sở Mộ tới, lập tức có một người nhìn qua hắn, ánh mắt như kiếm.

Nhìn điệu bộ này hắn đã biết, đối phương tới tìm mình.

- Ngươi chính là Sở Mộ sao? Thoạt nhìn cũng không phải dạng ba đầu sáu tay gì, bộ dáng rất là bình thường a.

Hà Khải Minh đi lên vài bước, tinh mang trong hai mắt như lợi kiếm, miệng khẽ cười nói, ngữ khí lại khiến cho người ta có cảm giác không cho là đúng.

- Xin hỏi một câu, người bình thường ai có ba đầu sáu tay chứ?

Sở Mộ cười nhạt một tiếng, nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui