Kiếm Đạo Độc Thần

Quay đầu lại nhìn Cuồng Liệt Sư Hổ thú phía sau, tốc độ như vậy mặc dù có giảm xuống, nhưng mà vẫn bị đầu Cuồng Liệt Sư Hổ thú này không ngừng đuổi tới, Sở Mộ nhìn chằm chằm vào trong miệng Cuồng Liệt Sư hổ thú.

Miệng lại một lần nữa mở ra, lại một đám hỏa cầu ngưng tụ trong miệng nó, sau đó phụt ra. Cả quá trình hiển hiện rõ ràng trong mắt Sở Mộ.

Sở Mộ vội vàng thi triển thân pháp tránh đi, hơi chút bị dính vào. CŨng may kiếm khí hộ thể đem dư âm ảnh hưởng còn lại ngăn cản, cũng không có một chút tổn thương nào.

Sau ba lượt như vậy, khóe miệng Sở Mộ nở nụ cười vui vẻ, tuy rằng có chút chật vật, lại là một đám hỏa cầu được ngưng tụ trong miệng nó, lập tức phụt về phía trước.

Mí mắt Sở Mộ khẽ nhấc lên, đồng tử lập tức co rút lại như châm, tinh mang lợi hại như kiếm.

Tiểu kiếm đỏ sậm hiện lên trong tay trái hắn, Thiên Nguyên kiếm khí và Tê liệt ý cảnh rót vào bên trong, tay trái vung lên.

Một tiếng sưu vang lên, một đạo thiểm điện màu đỏ xé rách không trung bắn về phía hỏa cầu.

Uy lực của hỏa cầu rất là cường đại, nhưng mà uy lực của tiểu kiếm đỏ sậm càng cường đại hơn. Trong nháy mắt xuyên thủng hỏa cầu bắn về phía Cuồng Liệt Sư hổ thú đang muốn khép miệng lại.

Đôi mắt như bảo thạch của Cuồng Liệt Sư hổ thú đột nhiên trừng lớn, nhưng mà không có cách nào né tránh, quang mang đỏ sậm trực tiếp bắn vào trong miệng nó, thế như chẻ tre, nhanh chóng chui vào trong cơ thể nó.


Ngay sau đó toàn thân Cuồng Liệt Sư hổ thú run lên, phát ra tiếng rít gào kinh thiên động địa, bốn móng vuốt lợi hại hung hăng đập vào mặt đất, không ngừng cào xé mặt đất, rất là thống khổ. Làn da trên người cũng có thể thấy được đang run rẩy từng đợt.

Đầu Cuồng Liệt Sư Hổ thú này đang phải thừa nhận thống khổ, máu tươi toàn thân bị hấp thu. Chỉ là nó vẫn rít gào phóng tới Sở Mộ, bộ dáng giống như liều mạng, đồng quy vu tận với Sở Mộ vậy.

Ngoan cố chống cự, dã thú bị thương là dã thú đáng sợ nhất. Đầu Cuồng Liệt Sư hổ thú này so với dã thú càng thêm kinh khủng hơn gấp ngàn lần, vạn lần. Một khi giận dữ, đất đá chung quanh gặp nạt, từng khối đá dưới móng vuốt sắc bén của nó bị nghiền nát, chia năm xẻ bảy.

Thân thể Sở Mộ giống như lá liễu trong gió chuyển động, khiến cho móng vuốt của Cuồng Liệt Sư hổ thú lần lượt thấ tbại. Trong lòng không khỏi sợ hãi thán phục sinh mệnh lực cường hãn tới mức đáng sợ của yêu thú trung cấp siêu giai.

Yêu thú trung cấp siêu giai một khi bị thanh tiểu kiếm đỏ sậm đâm vào trong cơ thể. Chỉ có thể kiên trì ba bốn mươi tức lập tức biến thành một cỗ thi thể da bọc xương. Mà đầu Cuồng Liệt Sư hổ thú này cuồng bạo được sáu mươi tức Sở Mộ mới cảm nhận được khí tức nó dần trở nên suy yếu. Thân thể cường tráng cũng bắt đầu khô quắt.

Lại qua hai mươi tức, Cuồng Liệt Sư hổ thú rốt cuộc cũng bất động, cả thân thể khô quắt ngã xuống đống đất đá vụn, triệt để tử vong.

Dưới vùng bụng khô quắt của Cuồng Liệt Sư hổ thú, từng đạo quang mang đỏ sậm như ẩn như hiện, hấp dẫn hai mắt Sở Mộ. Vẻ mặt Sở Mộ khẽ giật mình, tiếp đó hiện lên vẻ mừng rỡ.

Thân thể như một cơn gió xuất hiện bên cạnh thi thể Cuồng Liệt Sư hổ thú, rút Tốc không kiếm ra khỏi vỏ, rạch cái bụng khô quắt của yêu thú ra. Lập tức, một thanh tiểu kiếm phóng ra tinh mang màu đỏ nhạt bay lên, rơi vào trong tay Sở Mộ.

Giống như là bóng đèn điện không ổn định, quang mang trên tiểu kiếm màu đỏ này lúc sáng lúc tối. Trong mắt Sở Mộ hiện lên vẻ mừng rỡ, trong lòng kích động vạn phần, hắn có thể không kích động sao?

Trải qua thời gian lâu như vậy, đồ sát nhiều yêu thú như vậy. Lại nhiều lầm khiến cho hắn lâm vào trong hiểm cảnh. Hôm nay bí mật của tiểu kiếm rốt cuộc cũng được hé mở sao?

Loạn Yêu Sơn cao hơn sáu ngàn trượng so với mặt biển, từng ngọn gió núi thổi qua, gió thổi lá cây rung động, cảnh đêm thâm thúy càng mang theo ý cảnh hàm xúc.

Bởi vì độ cao so với mặt biển cao cho nên vào đêm gió rất mạnh, đủ làm người bình thường lạnh chết, cho dù Sở Mộ cũng phải dùng kiếm khí ngăn cản gió lạnh.

Từng đạo âm ba vang lên, Sở Mộ ngồi trước đống lửa đang cháy, từng tia lửa bắn tí tách ra khỏi đống lửa, lúc ngọn núi thổi qua liền biến mất không thấy tăm hơi.

Ngọn lửa cao thấp nướng thịt yêu thú, mỡ màu vàng kim chảy xuống ngọn lửa, ngọn lửa bập bồng và mùi hương lan ra chung quanh.


Xa xa ngẫu nhiên có tiếng thú rống vang lên sau đó yên lặng.

Sở Mộ không để ý thịt yêu thú chín hay chưa, hắn đang quan sát tiểu kiếm màu đỏ trên tay.

Tiểu kiếm đỏ sậm không phát ra chút hào quang nào, nó vẫn là màu đỏ sậm, nhìn nó không có chút biến hóa nào nhưng Sở Mộ cảm giác khí tức tiểu kiếm đã cải biến.

Không biết khác nhau ở đâu, Sở Mộ cũng khó nói rõ thành lời, mơ hồ cảm thấy tiểu kiếm lúc trước là tử vât, hiện tại tiểu kiếm có chút linh tính giống như đang sống.

Có đôi khi Sở Mộ cảm thấy tiểu kiếm có sống nhờ trong người mình sau đó nhờ hắn sống lại hay không?

Đây là biến hóa thứ nhất của tiểu kiếm.

Biến hóa thứ hai chính là chữ trên tiểu kiếm trở nên rõ ràng, đáng tiếc đây là văn tự cổ xưa, Sở Mộ không nhận biết, căn bản không hiểu nó nghĩa gì.

Cho dù không biết nhưng Sở Mộ đã biết hai chữ kia là gì.

Tu La!

Sở dĩ biết rõ là vì ánh sáng tiểu kiếm bắn vào trong đầu Sở Mộ đã diễn biến thành hai đoạn tin tức, Sở Mộ không biết tiểu kiếm có lai lịch gì.

Tin tức đầu tiên, tiểu kiếm đến từ trung ương Chủ Kiếm Vực, là đồ vật như kiếm lệnh, là kiếm lệnh của tông phái. Tông phái này tên là Tu La Kiếm Tông, rốt cuộc là dạng tông phái thế nào thì tiểu kiếm không có tin tức, chỉ có mang nó trở về Tu La Kiếm Tông, lại bái làm đệ tử Kiếm Tông trong Tu La Kiếm Tông.


Thứ này không có lực hấp dẫn với Sở Mộ quá lớn, hắn cảm thấy kinh ngạc mà thôi.

Tin tức thứ hai ngắn hơn lại làm tâm thần hắn rung động.

Tu La Kiếm Tông chính là tông phái kiếm đạo, làm đệ tử Tu La Kiếm Tông sẽ đạt được truyền thừa Tu La kiếm đạo.

Kiếm đạo truyền thừa!

Đến nay mới thôi, Sở Mộ chỉ gặp qua chưa đủ mười kiếm giả truyền thừa kiếm đạo, có nhiều hơn nữa hay không hắn không biết, hắn chỉ mới giao thủ với hai người.

Tiêu Thiên Phong, truyền thừa vô tận kiếm đạo!

Ứng Kiếm Nhất, truyền thừa thất sát kiếm đạo!

Lúc ở trong Đại Khôn Kiếm Phủ, Sở Mộ khẳng định còn có những người khác đạt được kiếm đạo truyền thừa, chỉ không biết ai mà thôi. Kiếm giả có thể đạt được kiếm đạo truyền thừa quá ít, mười vạn kiếm giả chưa chắc có một người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận