Kiếm Đạo Độc Thần

Một tháng sau Sở Mộ chấm dứt bế quan, rời khỏi Đông Thánh Điện đi thành Thông Minh.

Thành Thông Minh là một tòa thành phố cảng xây dựng sát bên Thông Minh hà, tòa thành thị mười vương triều cùng quản lý. Vì đây là thành phố cảng, trạm thứ nhất Trung Ương Chủ Kiếm Vực đi Đông Kiếm Vực, mậu dịch nhiều, kinh tế phát đạt, rất là phồn vinh.

Thành phố cảng thành Thông Minh là nơi tốt nhất cho các thương nhân lớn tụ tập, nơi này còn có nhiều kỳ trân dị bảo đến từ Trung Ương Chủ Kiếm Vực.

Tương tự, trong thành Thông Minh có nhiều Kiếm Giả cường đại đủ để trấn thủ tòa thành, chấn nhiếp kẻ cắp, khiến người có ý đồ xấu xa không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Sở Mộ phong trần mệt mỏi đi vào thành Thông Minh, không vội chạy ra cảng.

Thành Thông Minh phồn hoa hơn thành Đông Thánh, một phần vì là nơi có Đông Thánh Điện, vô số cường giả, một phần vì chủ yếu phát triển kinh tế, trọng điểm khác nhau nên cảm giác cũng khác.

- Ài, Ngạo Hành Vân thua, Lục Nguyên cũng thua, bây giờ chỉ còn Liệt Không Dương và Sở Mộ không ra tay.

- Ngạo Hành Vân không là gì nhưng Lục Nguyên bế quan một tháng trong Đông Thánh Điện, kiếm ý từ năm phần lên tới bảy phần, thực lực càng mạnh hơn nhưng vẫn không đỡ nổi một kiếm của đối phương.

- Đúng rồi, người đó quá đáng sợ, chẳng lẽ đây chính là thực lực của Kiếm Hào Trung Ương Chủ Kiếm Vực sao? Đã mạnh như vậy chắc Liệt Không Dương cũng không đánh lại hắn, Sở Mộ cũng khó nói.

- Vớ vẩn, nếu Liệt Không Dương và Sở Mộ ra tay thì chắc chắn có thể đánh bại hắn!

Sở Mộ mới vào một tửu lâu, chưa ngồi xuống đã nghe tiếng tranh luận nhiệt liệt, không ngừng nhắc tới tên của hắn làm hắn tò mò.


Người đó trầm trọng nói:

- Tuy ta cũng hy vọng như vậy nhưng mấy tháng qua mỗi vị Kiếm Hào đối chiến với người đó ta đều xem. Thật sự, người đó dù cực kỳ cuồng khiến người ta ghét nhưng thực lực rất mạnh, mỗi lần chỉ một kiếm, không sử dụng kiếm kỹ gì. Lúc đánh bại Lục Nguyên cũng không hề sử dụng kiếm kỹ.

Tiếng tranh cãi lắng xuống, tửu lâu chìm trong thinh lặng ngắn ngủi.

- Không, dù hắn có lợi hại đến mấy thì ta tin miễn Liệt Không Dương, Sở Mộ ra tay nhất định sẽ có một người đánh bại được hắn. Nên biết đã qua hơn một năm, Liệt Không Dương hay Sở Mộ đều có tiến bộ lớn.

Đột nhiên một nam nhân trung niên bộ dáng thương nhân cao giọng hỏi:

- Các vị, ta mới đến thành Thông Minh, rất tò mò chuyện các người nói, có thể kể kỹ hơn được không?

Sở Mộ thấy có người lên tiếng hỏi thì bỏ ý định mở miệng, vãnh tai lắng nghe.

Có người giải thích rằng:

- Là vầy, khoảng hơn chín tháng trước có một người đến từ Trung Ương Chủ Kiếm Vực, Kiếm Giả danh hiệu là Phong Ba Kiếm Hào, đã thiết lập đấu kiếm đài trước bến Thông Minh hà, tuyên bố muốn khiêu chiến Kiếm Hào Đông Kiếm Vực. Miễn Kiếm Hào tự nhận có đủ thực lực thì có thể ứng chiến, thắng sẽ được một vạn khối Linh Thạch thượng phẩm, thua không phải trả gì hết.

Sở Mộ khá bất ngờ:

- Một vạn khối Linh Thạch thượng phẩm...

Với đa số Kiếm Hào Đông Kiếm Vực thì một vạn khối Linh Thạch thượng phẩm khá lớn, đủ làm bọn họ động lòng.

- Tin tức truyền ra lục tục có Kiếm Hào đến đấu với Phong Ba Kiếm Hào một trận, kết quả không ai đánh lại hắn. Một kiếm, không thi triển kiếm kỹ, những Kiếm Hào đều thua.

Người nói chuyện vẻ mặt tức giận nói:

- Một tháng trước Ngạo Hành Vân đến ra tay nhưng không địch lại một kiếm của Phong Ba Kiếm Hào. Hôm bữa Lục Nguyên tới nơi đánh với Phong Ba Kiếm Hào, kết quả bị đối phương một kiếm đánh bại. Phong Ba Kiếm Hào nói trong Đông Kiếm Vực không có ai địch lại hắn.

- Cuồng, quá cuồng rồi!

Thương nhân trung niên tức giận đập bàn:

- Nếu ta có thực lực nhất định sẽ cho hắn biết sự lợi hại!


Làm một thành viên Đông Kiếm Vực, khi Đông Kiếm Vực chịu nhục sẽ sinh ra tâm lý cùng chung mối thù.

Lục Nguyên còn thua, bây giờ chỉ có thể ký thác hy vọng vào Liệt Không Dương, Sở Mộ.

Giọng điệu tràn đầy oán giận nói:

- Sau khi Phong Ba Kiếm Hào đánh bại Lục Nguyên đã tuyên bố trong vòng ba tháng nếu không có ai có thể chiến với hắn tức là sự thật trong Đông Kiếm Vực không ai tương đương với hắn, chứng minh Kiếm Hào Đông Kiếm Vực chúng ta chỉ là một đám đồ bỏ.

- Giờ chỉ hy vọng Liệt Không Dương, Sở Mộ nghe tin chạy tới đây chiến với Phong Ba Kiếm Hào đó, bảo vệ vinh dự của Đông Kiếm Vực chúng ta.

- Theo ta thấy chỉ có thể trông mong vào Sở Mộ, nghe nói sau cuộc chiến tranh giành khí vận thì Liệt Không Dương đã bế quan, định đột phá Khí Hải cảnh vượt qua Cửu Chuyển cảnh thành tựu nguyên cực.

Sở Mộ kinh ngạc, rất nhanh sắc mặt trở lại bình thường:

- A, Liệt Không Dương đã đi ra bước này.

- Phong Ba Kiếm Hào...

Không hiểu sao nghe đám người trong tửu lâu bàn tán xong Sở Mộ có cảm giác Phong Ba Kiếm Hào nhằm vào mình, không hiểu vì sao gã không nói thẳng muốn khiêu chiến, không tự tới tìm hắn mà dùng cách cực đoan nhất, khiêu chiến Kiếm Hào nguyên Đông Kiếm Vực.

Công nhận đây là cách hay, ít nhất với thực lực của Phong Ba Kiếm Hào có tư cách dùng loại này.

Sở Mộ thầm nghĩ:

- Nếu vậy thì ngày mai ta sẽ đi gặp Phong Ba Kiếm Hào này.


Sở Mộ lắng nghe một lúc, uống một bình rượu, ăn ít thịt yêu thú xào nấu ngon lành, ở lại trong phòng tửu lâu.

Phòng khách tửu lâu này trang trí rất đẹp mà trang trọng, khiến người xem mát mắt, lòng thoải mái thì ở lại cũng thích.

Đêm nay Sở Mộ không tu luyện mà yên ổn nghỉ ngơi, ngày mai hắn sẽ đi thuyền lớn qua Thông Minh hà đến Trung Ương Chủ Kiếm Vực, lòng hơi kích động.

Trung Ương Chủ Kiếm Vực, nơi tụ tập Kiếm Giả cường đại, thánh địa mà nhiều Kiếm Giả hướng đến. Bốn Kiếm vực Đông, Nam, Tây, Bắc hay hải ngoại, một khi tu luyện đến đẳng cấp nhất định cần tôi luyện mình thì đều đi Trung Ương Chủ Kiếm Vực.

Kiếm Giả Trung Ương Chủ Kiếm Vực ra ngoài tôi luyện bình thường cũng lòng vòng trong Trung Ương Chủ Kiếm Vực. Vì địa lý Trung Ương Chủ Kiếm Vực bao la hơn tổng diện tích của bốn Kiếm vực Đông, Nam, Tây, Bắc gấp mấy lần, có vài nơi là cấm địa dấu chân con người chưa đặt chân đến.

Sở Mộ thầm nghĩ:

- Nhưng trước khi đi Trung Ương Chủ Kiếm Vực hãy để ta làm thêm một việc cho Đông Kiếm Vực.

Sở Mộ nằm trên giường, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ rơi vào người hắn.

Năm nay Sở Mộ hai mươi bốn tuổi.

Linh hồn Sở Mộ đến thế giới này đã tám năm, ngỡ như trong mơ.

Bến Thông Minh hà, người đến người đi náo nhiệt phồn hoa. Trước cảng tụ tập đông người thành vòng vây đặc nghẹt, trong vòng vây có khoảnh đất trống to, trên đất trống tạm dựng đấu kiếm đài lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận