Kiếm Đạo Độc Thần

Thiên Cương Ngưng Phách đại pháp cực kỳ tinh diệu, với ngộ tính của Sở Mộ không thể nào hiểu thấu trong thời gian ngắn được. Qua khoảng một canh giờ Sở Mộ mới hiểu hết Thiên Cương Ngưng Phách đại pháp, đã rõ nên thi triển thế nào.

Sở Mộ kinh thán:

- Thật là bí pháp vô cùng kỳ diệu.

Thì ra khi kiếm ý chưa viên mãn, muốn cô đọng kiếm phách vphải có người trợ giúp, người giúp đỡ phải có kiếm phách mới được.

Khi biết điều này Sở Mộ mới hiểu muốn cô đọng kiếm phách thành công chỉ dựa vào bản thân hắn là không được, còn cần Tu La Kiếm Vương trợ giúp.

Tu La Kiếm Vương nói:

- Ngươi đã hiểu được Thiên Cương Ngưng Phách đại pháp thì bây giờ hãy điều chỉnh trạng thái của mình lên đến đỉnh sau đó bắt đầu cô đọng kiếm phách đi.

Sở Mộ gật đầu nói:

- Biết.

Sở Mộ nhắm mắt điều tức, khiến tinh khí thần của mình lên đến cảnh giới đỉnh cao.

Mười lăm phút sau Sở Mộ điều tức xong, gật đầu với Tu La Kiếm Vương.

Tu La Kiếm Vương khẽ quát:

- Lên!


Tu La Kiếm Vương bắn ra một kiếm nguyên chia ra ba mươi sáu đường đánh trúng ba mươi sáu khối Linh Thạch cực phẩm. Trong phút chốc ba mươi sáu khối Linh Thạch cực phẩm tỏa ánh sáng chói lòa bắn lên trời, tụ tập xoay quanh trên đỉnh đầu Sở Mộ.

Tu La Kiếm Vương lại quát:

- Rơi!

Tu La Kiếm Vương chỉ xuống dưới, ánh sáng trên đầu Sở Mộ bắn xuống chui vào đỉnh đầu của hắn.

Người Sở Mộ run lên, cảm nhận khó tả lan tràn toàn thân, ngay sau đó hắn cảm giác thân thể mình như biến mất chỉ còn lại linh hồn và kiếm ý tồn tại.

Thiên Cương Ngưng Phách đại pháp có nói về tình huống này, Sở Mộ lập tức điều động tinh thần lực vận chuyển theo cách Thiên Cương Ngưng Phách đại pháp.

Tinh thần lực và ánh sáng chiếu xuống dung hợp lại, Sở Mộ điều khiển ánh sáng chạy nhanh trong thế giới tinh thần, bắt đầu nuốt ba thành kiếm ý.

Quá trình này không khó khăn nhưng sẽ mất chút thời gian.

Chốc lát sau ba thành kiếm ý bị ánh sáng hoàn toàn nuốt mất, hòa hợp với ánh sáng. Tu La Kiếm Vương luôn quan sát Sở Mộ như nhìn thấu mọi thứ diễn ra trong thế giới tinh thần của hắn.

Tu La Kiếm Vương cầm lên linh căn kiếm phách bị đặt ở bên cạnh, chỉ vào linh căn kiếm phách kéo ảo ảnh xám ra khỏi linh căn kiếm phách.

Trong hang động khô ráo, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng không gian tối tăm.

Tu La Kiếm Vương lôi kéo ảo ảnh màu xám ra khỏi linh căn kiếm phách trung phẩm bắn về phía Sở Mộ, chui vào giữa trán hắn, mất hút.

Trong thế giới tinh thần của Sở Mộ xuất hiện một ảo ảnh xám lượn nhanh bên trong.

Ảo ảnh xám luôn tỏa dao động gần như hồn phách nhưng có dao động kiếm ý tinh thuần, Sở Mộ biết ngay đó là lực lượng của linh căn kiếm phách.

Sở Mộ không chút bối rối, hắn làm theo pháp môn Thiên Cương Ngưng Phách đại pháp điều khiển luồng sáng thế giới tinh thần nhanh chóng đuổi theo ảo ảnh xám.

Ảo ảnh xám rất nhanh và linh họat, nhưng nơi này là thế giới tinh thần của Sở Mộ, chốc lát sau ý thức của hắn đã điều khiển ánh sáng đuổi theo ảo ảnh xám, nuốt ảo ảnh xám như nuốt kiếm ý.

Tu La Kiếm Vương như thấy biến đổi trong thế giới tinh thần của Sở Mộ, biểu tình nghiêm túc lộ nét cười.

Tu La Kiếm Vương bình tĩnh nói:

- Ta chỉ giúp được ngươi bấy nhiêu, tiếp theo việc cô đọng kiếm phách là tùy vào chính ngươi.

Sở Mộ không nghe thấy lời Tu La Kiếm Vương nói nhưng hắn biết tiếp theo phải dựa vào bản thân, Tu La Kiếm Vương đã kết thúc việc phụ trợ cho hắn.

Trong não vang tiếng quát chói tai cực kỳ sắc bén:


- Ngưng cho ta!

Ý thức của Sở Mộ cực kỳ ngưng tụ, điều khiển thế giới tinh thần biến mất ánh sáng màu xám trắng bắt đầu áp súc.

Đây là bước quan trọng nhất trong việc cô đọng kiếm phách, tất cả chuẩn bị chỉ vì bước này.

Người ngoài không thể giúp được gì, chỉ có thể dựa vào bản thân, dựa vào tinh thần lực và ý chí cường đại đến từ linh hồn mạnh mẽ của bản thân để hoàn thành.

Sở Mộ không dám thả lỏng, ý niệm tinh thần căng như sợi dây thừng tùy thời đứt đoạn.

Kiếm ý chưa viên mãn, cô đọng kiếm phách như đi xiếc trên dây vắt giữa vực sâu, sơ sẩy một cái là té xuống chết không có chỗ chôn.

Nhưng vẻ mặt Tu La Kiếm Vương không lo lắng chút nào, ngược lại cười tủm tỉm dường như rất tin vào Sở Mộ.

Tu La Kiếm Vương đã thấy con đường trưởng thành của Sở Mộ, thiên phú, tinh thần, ý chí của hắn trừ chính hắn ra chỉ có Tu La Kiếm Vương hiểu rõ nhất. Thậm chí vài mặt Sở Mộ không rõ ràng nhưng Tu La Kiếm Vương nắm rõ con người hắn.

Bình thường cô đọng kiếm phách chỉ có năm mươi phần trăm xác suất thành công, nhưng Sở Mộ có các loại điều kiện và linh hồn cường đại của bản thân đủ đẩy lên tám mươi phần trăm.

Nếu với xác suất tám mươi phần trăm mà không thể cô đọng kiếm phách thành công thì về nhà trồng khoai là vừa.

Trong thế giới tinh thần Sở Mộ hét to:

- Ngưng! Ngưng! Ngưng!

Mỗi tiếng quát như sấm sét nổ vang, sấm đánh ầm ầm, uy thế kinh người.

Tinh thần lực cường đại và ý niệm đáng sợ của Sở Mộ dần áp súc đoàn sáng màu xám trắng càng lúc càng nhỏ, độ khó áp súc càng lớn thì càng khó khăn hơn. Trán Sở Mộ nổi sợi gân xanh như các con giun bò mấp máy, trông rất dữ tợn.

Trong thế giới tinh thần, đoàn sáng màu xám trắng đã bị Sở Mộ áp súc đến mức tận cùng, không thể tiếp tục được nữa.


Bước đầu tiên hoàn thành rồi thì bắt đầu bước thứ hai cũng là bước cuối cùng, Sở Mộ bỗng thấy bất lực.

Sở Mộ biết cảm giác bất lực này là vì tiêu hao tinh thần lực quá lớn, nhưng hắn không dám thả lỏng chút nào, ngược lại không ngừng tăng mạnh. Sở Mộ cắn chặt răng, tơ máu chảy ra từ kẽ răng, mùi tanh tràn ngập khoang miệng.

Bước thứ hai, áp súc đoàn sáng màu xám trắng thành hình dạng thanh kiếm.

Thời gian dần trôi, gân xanh trên mặt Sở Mộ nhiều dần, toát mồ hôi đầm đìa, trường bào ướt nhẹp nhưng hắn không có cảm giác gì, toàn bộ tinh thần lực và ý niệm tập trung vào cô đọng kiếm phách.

Tu La Kiếm Vương lẩm bẩm:

- Chắc sắp... thành rồi.

Sau ba giây, Sở Mộ hét to:

- Ngưng!

Trong thế giới tinh thần, ánh sáng xám trắng đã có hình dạng kiếm phôi thai nháy mắt bị lực lượng mạnh mẽ áp súc, như có cây búa to giã vào bước cuối cùng.

Bùm!

Sở Mộ cảm giác ánh sáng xám trắng hình kiếm nổ tung thanh âm khủng bố, tựa như sấm sét thiên địa sơ khai nổ vang trong thế giới tinh thần, nổ nát ý niệm của hắn trở nên hỗn loạn không ý thức, thế giới tinh thần tan vỡ.

Lâu như qua ngàn năm, vạn năm, như ngủ say vô số năm, ý niệm của Sở Mộ lại ngưng tụ, ý thức phục hồi. Sở Mộ nhìn qua, hết hồn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận