Kiếm Đạo Độc Thần

Lần nữa đâm ra một kiếm, quang mang màu tím bắn ra, mơ hồ dường như còn có thể nhìn thấy đường vân trên đạo quang mang màu tím kia càng trở nên rõ ràng. Điều này chứng minh kiếm kỹ Song cực này đã gần như hoàn mỹ.

Thời gian trôi qua.

Ngày thứ mười một trôi qua, Sở Mộ vẫn chìm đắm trong giết chóc như trước.

Ngày thứ mười hai trôi qua, Sở Mộ vẫn ở trong giết chóc.

Ngày thứ mười ba trôi qua, lão giả quản lý Vạn sát trận nghiêm túc, ngưng trọng hẳn lên. Hắn đã không có cách nào bảo trì được vẻ bình tĩnh nữa.

Ngày thứ mười bốn trôi qua một nửa, lúc xế chiều, một đạo thân ảnh từ trong Vạn Sát trận đi ra.

Phảng phất như tới từ địa ng ục, phảng phất như tới từ thâm uyên, trên thân ảnh kia không ngờ lại phát ra khí tức giết chóc ngập trời. Phảng phất như một cơn lốc quét qua chung quanh, như cơn hồng thủy lan tràn, vô cùng vô tận.

Dưới khi thức giết chóc vờn quanh, không có ai nhìn rõ diện mạo đạo thân ảnh kia, không biết hắn là ai.


Bởi vì đám Kiếm giả khi cảm nhận được cỗ khí tức giết chóc gần như thực chất này lập tức biến sắc, kinh hãi vạn phần. Liên tiếp thi triển thân pháp lui về phía sau, cách xa, thoát khỏi phạm vi khí tức giết chóc bao phủ. Thậm chí khi bọn hắn nhìn về phía đạo thân ảnh kia chỉ cảm thấy trước mắt là một cảnh tưởng như tu la địa ngục. Ngay cả linh hồn cũng bị hút vào, rơi vào trong đó, nếu tiếp tục như vậy nhất định sẽ vạn kiếp bất phục.

Lão giả quản lý Vạn Sát trận vội vàng đi tới, hắn là một kiếm thú cao cấp, thực lực cường đại nhưng cũng không nhịn được cảm thấy kinh hãi. Ở trước mắt đạo thân ảnh được khí tức giết chóc vây quanh, bị trùng kích, phảng phất như bị dìm ngập, ngay cả hắn cũng cảm thấy hít thở không thông.

Thoáng chốc, lão giả kia chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn tới. Trong tích tắc hắn nhìn thấy một đôi mắt rất sáng, phảng phất như là ma nhãn trong vực sâu viết chóc, linh hồn hắn cơ hồ đóng băng, toàn thân bất động không có cách nào nhúc nhích.

Không biết lúc nào lão giả này mới tỉnh lại, mới phát hiện ra, đạo thân ảnh kia đã sớm rời đi. Chỉ có khí tức giết chóc vẫn lưu lại, xoay quanh không trung, lúc này đang dần dần tiêu tán.

- Thực đáng sợ.

Lão giả này nghĩ lại đôi mắt giết chóc kia, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy.

Mà trong Man Hoang thánh thành cũng bắt đầu lưu truyền một truyền thuyết, có một kẻ giết chóc khủng bố trừ trong Vạn Sát trận đi ra, những Kiếm giả ngày đó cảm nhận dược cỗ khí tức giết chóc kinh khủng kia vẫn còn nhớ như in.

Bọn hắn liên tục suy đoán, người nọ là ai? Rốt cuộc đã ở trong Vạn sát trận bao lâu..

Chỉ là lão giả quản lý Vạn sát trận không nói, bởi vậy không có ai biết, cho nên người này mới biến thành một truyền thuyết.

...

- Phá Giáp và Song Cực đã đạt tới tình trạng hoàn mỹ, từ nay về sau uy lực tăng lên. Có thể ngang hàng với tu vi kiếm nguyên, kiếm ý, áo nghĩa, Chấn Sơn kính và Xuyên Sơn kính.

- Chỉ là... Kiếm kỹ mới còn không có sáng tạo ra được. Cũng may đã có một ít hình thức ban đầu.

Trong phòng mình, Sở Mộ dứt bỏ việc tu luyện, buông lỏng tâm thần, ngủ một giấc. Một thân khí tức giết chóng cũng nhanh chóng trở nên phai nhạt, mãi tới sáng ngày hôm sau hắn mới tỉnh lại, hoạt động vài cái. Sau khi tu luyện mấy lần kiếm thuật cơ sở, Sở Mộ đi ăn một bữa mỹ mãn, rồi sau đó mới đi tới chỗ đấu giá hội kia.

Ngày thứ mười Sở Mộ tu luyện trong Vạn Sát trận, tin tức đấu giá hội nhanh chóng truyền bá ra ngoài. Trong năm ngày ngắn ngủi đấu giá hội tạo thành một vòng oanh động.


Bởi vì Man Hoang thánh thành đã mấy chục năm rồi chưa cử hành đấu giá hội. Nghe nói lần này đấu giá hội vô cùng long trọng, bảo vật sẽ đấu giá cũng rất nhiều. Không ít Kiếm giả đều định thi triển quyền cước một phen trên đấu giá hội này.

Nơi tổ chức đấu giá hội chính là nơi huấn luyện bình thường của Thánh kiếm vệ, là nơi có diện tích lớn nhất trong Man Hoang thánh thành. Dùng thời gian nửa tháng ngắn ngủi, lại một lần nữa bố trí lại, tạo thành hai tầng.

Tầng một là khu bình thường, có vô số ghế. Tầng hai là khu khách quý, chỉ có một trăm gian phòng, tương đương với một trăm thiệp mời khách quý.

- Sở Mộ, trong tay ngươi có một tầm thiếp mời khách quý đúng không? Ta ra giá một trăm vạn khối linh thạch cực phẩm, ngươi đem thiệp mời khách quý kia tặng cho ta.

Lúc Sở Mộ đi tới cửa đấu giá hội lại bị một Kiếm giả ngăn lại. Trên má trái của Kiếm giả này có một vết sẹo. Lúc này Kiếm giả trung niên trên má có sẹo kia đang nói thẳng với Sở Mộ, hai má co rúm lại, vết sẹo kia giống như sống lại, khiến cho người ta sợ hãi không thôi.

- Một ức linh thạch cực phẩm.

Sở Mộ lạnh nhạt nhìn đối phương, nói.

- Sở Mộ, đừng tưởng rằng ngươi một kiếm miểu sát Dương Liên Phong đã tự cho mình là đúng. Trong mắt ta ngươi còn xa không đủ tư cách.

Kiếm giả có vết sẹo giống như con rết kia biến sắc, vẻ mặt đen như đáy nồi, hung hăng uy hiếp. Khí tức hung ác tỏa ra, phảng phất như Man Hoang cự thú đang rít gào.

Sở Mộ không để ý tới hắn mà đi thẳng về phía cửa vào đấu giá hội, lấy ra thư mời khách quý, lập tức có người dẫn đường cho hắn. Đây là đãi ngộ đặc thù của người có được thư mời khách quý.


Về phần tại sao không ai biết được hắn có được thư mời khách quý, Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, Tô Hạo Sa sai người mang thư mời khách quý tới Sở Mộ, chuyện này đã xảy ra nửa thắng trước, hơn nữa lại còn cố ý phong tỏa tin tức, nếu không hơn phân nửa sẽ bị người khác biết rõ.

- Các hạ, vừa rồi chính là Chu Chí Hùng hung danh hiển hách, thực lực Kiếm thú trung cấp đỉnh phong, ngoại hiệu gọi là Bạo Long. Ý là nói tính tình hắn vô cùng táo bạo, thực lực cường đại, hung hãn giống như Man Hoang Bạo Long vậy.

Dẫn đường cho Sở Mộ là một Kiếm giả Khí Hải cảnh, giống như tìm chủ đề nói chuyện. Lại thực sự giống như kéo chút quan hệ, giải thích với Sở Mộ một câu.

- Bạo Long?

Sở Mộ lặp lại một lần rồi gật gật đầu.

Nếu như là trước kia, Kiếm thú đỉnh phong còn có thể kheiens cho hắn cảm thấy băn khoăn một chút. Nhưng mà hiện tại, thực lực kiếm thú trung cấp đỉnh phong, cho dù hắn không có cách nào địch lại cũng có thể thong dong thoát thân.

Thấy Sở Mộ dường như không có ý tiếp tục nói chuyện, Kiếm giả dẫn đường này cũng rất thức thời, không có liên tục nói không ngừng, mà ngoan ngoãn phối hợp, ngậm miệng lại.

Đấu giá hội long trọng như vậy khách quý được dẫn đường, sắp xếp như vậy cũng là hợp lý. Nếu như khiến cho bất kỳ một vị khách quý nào bất mãn, hậu quả rất là không xong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận