Chu Hằng chỉ là tiện tay phẩy một cái giống như đuổi ruồi, người nọ lập tức thân hình khựng lại, sau đó bắn về phía sau. "Òa" một tiếng phun ra một vòi máu tươi, ngã phịch xuống đất, hơi thở mong manh.
Cái gì!?
Người đó nhưng là Tam trại chủ!
Năm vị trại chủ tự nhiên là lấy thực lực luận xếp hạng. Ba vị trại chủ đầu đều là Ích Địa tam trọng thiên, trong đó nữ nhân xinh đẹp mạnh nhất, cho nên nàng là Đại trại chủ. Mà người vừa rồi chính là Tam trại chủ, tuy rằng xếp hạng chỉ là thứ ba ,nhưng đồng dạng là Ích Địa tam trọng thiên!
Chu Hằng cho dù cũng là Ích Địa tam trọng thiên, như vậy chiến lực song phương cho dù kém cũng không thể kém đến đâu, làm sao lại xuất hiện chênh lệch như nghiền ép như vậy?
Đây không phải là Ích Địa với Ích Địa, rõ ràng là Khai Thiên với Ích Địa!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều thất thanh , nhân vật như vậy bọn họ người nào có thể địch lại?
- Bái... bái kiến tiền bối! Tất cả mọi người đều quỳ xuống đất.
Đây là thực lực tuyệt đối!
Chu Hằng nhướng mày nói: - Giao người!
- Dạ, dạ! Mọi người vội vàng đáp, không bao lâu chỉ thấy hai gã sơn tặc đẩy một thiếu nữ đi tới. Kỳ quái là, bọn họ cũng không phải dùng tay đẩy thiếu nữ, mà là đều cầm một cây gậy, dường như thiếu nữ kia căn bản không thể động vào.
Thiếu nữ này thật đúng là đẹp, dáng như nước hồ thu, xương như bạch ngọc, một đôi mắt to đen trắng rõ ràng tràn ngập trí tuệ.
- Ngươi là tới cứu ta? Thiếu nữ kia một thân váy trắng, cách ăn mặc rất đơn giản, cũng chỉ có trên đầu đeo một cái kẹp tóc màu ngọc, nhưng tự có một luồng khí tươi mát ập vào mặt, có một loại đẹp khác loại.
Tuy rằng thân ở trong ổ giặc, nàng lại không có một tia sợ hãi, trấn định như đang ở Lục gia vậy. Nàng vẫn là thiên tài thương giới bày mưu lập kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm kia.
Nhìn bộ dạng của nàng, thế nào đều không giống như là bị xâm phạm!
Nữ nhân bình tĩnh đến mấy bị người cưỡng chiếm thân thể cũng sẽ không thoải mái giống như nàng, mà kết hợp không ai dám động vào thiếu nữ này mà xem, chỉ sợ trên người nàng mang theo vật phẩm mạnh mẽ nào đó, không thể động vào.
- Ừm! Chu Hằng gật gật đầu.
- Vất vả ngươi! Thiếu nữ hướng về Chu Hằng nhìn một cái thật sâu, nhấc chân đi về phía hắn.
Chu Hằng không hề hoài nghi đây là mạo danh thế thân. Thiếu nữ này thông minh vô cùng, cũng chỉ có Lục Thần Phù thiên tài thương giới kia mới xứng có được khí chất như vậy. Đây cũng không phải muốn mô phỏng là có thể mô phỏng ra.
Đám sơn tặc đều mắt lom lom nhìn Chu Hằng, chỉ hy vọng vị sao quả tạ này mau rời đi, ai cũng không dám lên tiếng.
- Bọn họ đều đáng chết! Lục Thần Phù hết sức bình tĩnh nhìn Chu Hằng: - Đội xe của ta tổng cộng có 134 người, trong đó 130 người bị bọn họ giết chết tại chỗ, ba gã thị nữ thì bị cưỡng dâm đến chết. Ta có thể tránh được một kiếp là bởi vì trên người ta có một món bảo vật, ai cũng không động được ta!
- Nếu không, ta có lẽ sẽ không chết, nhưng tuyệt đối không có khả năng đứng ở chỗ này!
Chu Hằng nhướng mày nói: - Ngươi đang ra lệnh với ta?
Hắn chịu ra tay cứu người không sai, nhưng tuyệt đối không có ý tứ làm công cho Lục gia.
Lục Thần Phù hơi sững sờ. Trong tay nàng nắm giữ một đế quốc thương nghiệp khổng lồ, mỗi lời nói cử chỉ tự nhiên mang theo tư thái cao cao tại thượng, không phải là thật sự coi chính mình ở trên Chu Hằng, thói quen gây nên mà thôi.
Nhưng biểu tình mang theo không kiên nhẫn kia của Chu Hằng lại khiến trong lòng nàng phi thường không thoải mái. Lập tức sắc mặt lạnh lùng nói: - Bất kể lúc trước ngươi được bao nhiêu thù lao, ta sẽ tăng gấp đôi!
Cũng chỉ có nữ cự phú thương giới như nàng mới có tư cách nói như vậy!
Chu Hằng càng thêm khó chịu nói: - Ngươi còn nói nhảm, ta liền khâu miệng ngươi lại!
Lục Thần Phù không khỏi há miệng cứng lưỡi. Nàng chẳng những có tiền, bản thân cũng là đại mỹ nữ cực kỳ xuất sắc, đại bộ phận nam nhân ở trước mặt nàng đều chỉ có tư cách vâng vâng dạ dạ. Số ít nam nhân kiệt xuất cũng sẽ kiệt lực giữ phong độ, người nào lại dùng loại giọng điệu này nói chuyện với nàng?
Thái độ vô lý này sắp có thể sánh bằng sơn tặc rồi, thổ phỉ!
Chu Hằng tay phải run lên, một luồng kình phong lập tức bắn ra, đánh về phía đám sơn tặc kia.
Hắn quả thật cũng chưa từng nghĩ buông tha đám sơn tặc này, nếu là Lục Thần Phù không chen vào hắn đã sớm ra tay.
- Chạy! Một đòn như long trời lở đất lúc trước của Chu Hằng đã hoàn toàn làm tan rã ý chí chiến đấu của đám sơn tặc, thấy Chu Hằng không có ý bỏ qua bọn họ căn bản không dám phản kích, vội vàng bỏ chạy.
Chu Hằng dẫn động huyết mạch lực, Cửu U Băng Thiên Quyết phát động, một đám băng sương hiện ra. Tất cả sơn tặc đều bị sống sờ sờ đông kết tại chỗ, căn bản không có khả năng chạy trốn!
Loại công kích phạm vi này tất nhiên sẽ khiến uy lực công kích giảm bớt, nhưng không chịu nổi lực lượng của Chu Hằng vượt xa Ích Địa tam trọng thiên bình thường . Cho dù là đem lực lượng phân tán mười lần, trăm lần cũng đủ để đóng băng tất cả mọi người Ích Địa nhị trọng thiên trở xuống.
Cũng chỉ có hai gã trại chủ Ích Địa tam trọng thiên còn có thể miễn cưỡng di chuyển, nhưng tốc độ cũng giảm mạnh. Cùng với nói là chạy còn không bằng nói là đang dùng động tác chậm để biểu diễn hài kịch. Chỉ là bọn họ người nào cũng không có khả năng cười ra nổi!
Diễm phụ kia biết không thể chạy thoát, vội vàng hướng về phía Chu Hằng khom người quỳ gối nói: - Nô gia nguyện tôn tiền bối làm chủ, xin tiền bối tha nô gia một con đường sống! Nô gia là nữ nhân, chưa từng cưỡng gian giết chết người nào!
Nàng đúng là chưa từng cưỡng gian giết chết nữ nhân, nhưng tráng nam chết trong tay nàng lại vô số, bởi vì nàng tu luyện là đạo thải bổ.
Bùm Bùm Bùm ... Từng pho tượng băng vỡ nát, 99% sơn tặc đều là trong nháy mắt hóa thành vụn băng, không có một tia máu, nhưng cảnh tượng này lại khiến người nhìn mà trong lòng càng thêm sợ hãi.
- Không cần! Chu Hằng bình thản lắc đầu, hắc kiếm tế ra, giết chết vài tên sơn tặc Ích Địa Cảnh kia, tránh lãng phí.
[CHARGE=3]
- Ta là đệ tử Âm Ma Tông, nếu ngươi giết ta, đại năng tông môn ta ắt sẽ chém đầu ngươi! Nữ trại chủ xinh đẹp thét to, như tâm thần.
Âm Ma Tông?
Chu Hằng lúc trước từng làm thịt một gã đệ tử Âm Ma Tông, gọi là Khang Mẫn, đối với tà pháp của Âm Ma Tông trí nhớ còn như mới. Cắn nuốt tinh huyết người sống có thể trong nháy mắt tăng lên một hai cảnh giới nhỏ, rất là đáng sợ!
Nếu đã đắc tội một lần cũng không sợ đắc tội lần thứ hai!
Chu Hằng cũng không trả lời, nhấc tay đánh tới nàng kia, kình khí xé không, thanh thế to lớn.
- Đây là ngươi ép ta! Diễm nữ thét chói tai, toàn thân nổi hào quang sáng ngời, gương mặt xinh đẹp diễm quang kinh người, nhưng toàn thân lại tỏa ra hơi thở suy bại. Nàng đây là dùng ra bí thuật, lấy hy sinh tuổi thọ làm giá phải trả, mạnh mẽ tăng lên lực lượng.
Nàng hận!
Ai nguyện ý hao tổn tuổi thọ? Nhưng bây giờ nếu không hiến tế sinh mệnh, nàng sẽ bị lập tức đánh chết, căn bản không được lựa chọn!
Giết! Nàng muốn giết nam nhân này, lại hút sạch máu hai kỹ nữ kia!
Hiến tế sinh mệnh, nàng thông qua bí pháp này thu được lực lượng tăng lên gần hai cảnh giới nhỏ. Tuy rằng vẫn không đạt tới trình độ Khai Thiên Cảnh , nhưng nàng bản thân chính là Ích Địa tam trọng thiên đỉnh, lúc này có thể xưng là đệ nhất nhân trong Ích Địa Cảnh!
Nàng lật ra một chưởng, đón hướng Chu Hằng.
Bùng!
Quyền chưởng giao nhau, diễm nữ đột nhiên sắc mặt đại biến. Bởi vì lực lượng của Chu Hằng mạnh hơn xa tưởng tượng của nàng, nặng nề như một ngọn núi cao, nàng căn bản không thể chống cự. "Vút", nàng bỗng nhiên nhìn thấy thân thể không đầu của mình đang điên cuồng phun máu!
Nàng... nàng bị chém đầu!
Đợi đến khi ý niệm này hiện lên, ý thức của nàng cũng theo đó mai một, đầu lăn lông lốc trên mặt đất mấy vòng, hai mắt trợn tròn, tràn ngập khó hiểu. Lực lượng của nàng làm sao còn không bằng Chu Hằng?
Không gian đan điền gấp 80 lần Ích Địa tam trọng thiên bình thường, không phải chỉ tăng lên hai cảnh giới nhỏ là có thể bù lại?
- Đi! Chu Hằng xoay người nói với ba nàng.
Tiêu Họa Thủy và Lan Phi đối với chuyện này đã tập mãi thành quen, hơn nữa đối với bọn họ mà nói giết chóc cũng không tính là gì, lập tức cất bước theo Chu Hằng rời đi.
Lục Thần Phù lại có loại nôn nao muốn nôn mửa. Nàng không phải chưa từng thấy người chết, lúc trước đội buôn của nàng bị sơn tặc tàn sát, đồng dạng máu chảy thành sông. Nhưng nàng là một người làm ăn, bất kể nàng trí tuệ hơn người thế nào cũng không thể thói quen.
Mắt thấy ba người Chu Hằng rời đi, nàng vội vàng đè mọi cảm xúc đi theo.
Một ngày sau, bọn họ về tới Lục Doanh Thành.
Lục Thần Phù là đại danh nhân trong thành, vừa xuất hiện lập tức khiến cho mọi người vây xem. Nhìn vị thiên kim tiểu thư chân chính này một đường đi xa, không tránh khỏi lời ong tiếng ve.
- Thật sự được cứu về rồi, như vậy có thể lĩnh được một khoản tiền chuộc lớn!
- Phì! Rơi vào ổ sơn tặc nhiều ngày như vậy, hẳn là sớm bị chơi nát!
- Xem khí sắc của nàng dường như không bị tổn thương gì!
- Thật ngu xuẩn! Cho dù bị một trăm, một ngàn nam nhân hãm hiếp, mặc quần áo vào nguiơ có thể nhìn ra được?
- Hắc hắc, nói không chừng nàng chính là đồ lẳng lơ, thích bị nam nhân "đục" đấy?
Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, khí thế thổi quét, tất cả mọi người chỉ cảm thấy lồng ngực như đè một tảng đá lớn, thế nào cũng không thể thở nổi, sắc mặt trắng bệch dọa người, nào còn có thể lại nói ra lời.
Lục Thần Phù không khỏi nổi lên một tia cảm động. Nam nhân không có phong độ này rồi lại còn biết bảo vệ thanh danh của nàng, thật sự khiến nàng có chút bất ngờ.
Bốn người một đường đi tới Lục gia, tuy rằng Lục gia ở Lục Doanh Thành đứng vững gót chân không bao nhiêu năm, nhưng bởi vì thiên phú kiệt xuất của Lục Thần Phù về buôn bán, chỉ riêng tài lực mà nói Lục gia đã có thể xưng là gia tộc thứ nhất trong thành.
Chỉ là thế giới này dùng võ lực đứng đầu, không có thực lực mạnh mẽ làm sao có thể thủ hộ gia nghiệp. Như "Ngoài ý muốn" lần này chỉ là một cái ảnh thu nhỏ, có tài sản khổng lồ mà không có lực lượng bảo vệ, sau này "Ngoài ý muốn" sẽ còn liên tiếp không ngừng.
- Tiểu thư, ngài đã trở lại! Sau khi tiến vào Lục gia, đám gia đinh bà vú đều nhao nhao hoan hô.
Tuy rằng cha mẹ Lục Thần Phù đều còn sống, nhưng mọi người đều rõ ràng, trụ cột của Lục gia kỳ thật là Lục Thần Phù. Không có vị kỳ tài buôn bán này tọa trấn, Lục gia không mất mấy nắm là sẽ suy bại.
- Đại tiểu thư, người trong tộc đế đô tới, đang trao đổi với lão gia và phu nhân! Một vú già nói.
- Người trong tộc? Lục Thần Phù lập tức nhướng mày, lập tức dưới chân tăng tốc.
Ba người Chu Hằng tự nhiên đi theo phía sau, thù lao còn chưa lấy, hắn cũng không phải là người tốt quá mức, nào có đạo lý làm việc không công.
Thịch Thịch Thịch !! Lục Thần Phù rảo bước nhanh, rất nhanh liền đi tới một đại sảnh trang trí hết sức xa hoa.
- Phù nhi!
Khi nhìn thấy nàng, một đôi nam nữ trung niên lập tức chạy vội tới, đều là ngạc nhiên vui mừng đầy mặt, hẳn chính là song thân của nàng.
- Hừ! Hiện tại con gái các ngươi cũng trở về, còn có lý do thoái thác gì, mau mau đem sản nghiệp chuyển giao! Một nam trung niên đi tới, nói với tư thái cực kỳ ngạo mạn.