Kiếm Động Cửu Thiên

Chu Hằng khẽ mỉm cười, nói: 
- Tốt! 
Hắn tự nhiên không ngần ngại cưới đại mỹ nữ thế gian khó gặp này. Loại mỹ nữ đẳng cấp giống như Mai Di Hương, Bạch Phỉ Phỉ thì một đại đế quốc có thể sẽ xuất hiện mấy người, nhưng Ứng Mộng Phạm tuyệt đối là một tuyệt thế vưu vật mấy thập niên, thậm chí trên trăm năm mới có thể xuất hiện. 
Chu Hằng cũng không phủ nhận chính mình có tham muốn giữ lấy cực mạnh, lúc Ứng Mộng Phạm đi theo chính mình ra khỏi Ứng gia, hắn cũng đã coi Ứng Mộng Phạm trở thành nữ nhân của mình.
Nhưng cái này cũng không đại biểu hiện tại hắn muốn đoạt lấy nữ nhân này. 
Thân thể Huyền Âm quả thật có lực hấp dẫn cường đại đối với hắn, nhưng trí lực của Ứng Mộng Phạm thời khắc nhắc nhở hắn, "khi dễ" một đại cô bé như vậy thật sự không phải là một chuyện gì hay. 
Hắn không phải là người tốt, nhưng là không phải là người bỉ ổi. 
Ứng Mộng Phạm khanh khách cười một tiếng, tiểu hài tử nha,, mấy câu nói là có thể thỏa mãn, nàng ngồi xuống bên người Chu Hằng, đầu đẹp gối trên vai Chu Hằng, nhẹ nhàng hát vang một ca khúc của thiếu nhi. 
Chu Hằng vốn là tương đối phiền lòng, nhưng nhìn nụ cười không buồn không lo của nàng, cũng không khỏi lộ ra nụ cười buông lỏng, vuốt vuốt tóc của nàng.
- Chu, Hằng ta muốn làm tân nương của ngươi! 
Ứng Mộng Phạm cong môi anh đào lên đưa tới gần Chu Hằng. 
- Ta muốn ngươi hôn ta! 
- Ngươi còn nhỏ! 
Chu Hằng rụt người lại phía sau. 
- Ta nhỏ nơi nào? 
Khuôn mặt Ứng Mộng Phạm xem thường, ngược lại kiêu ngạo mà hếch vú to lên.
- Liên Liên, Tình Tình, Thủy Thủy, các nàng cũng không có lớn bằng ta a! Ta nghe Niếp Niếp nói, bộ ngực lớn đại biểu cho trưởng thành! 
Chu Hằng đầu đầy hắc tuyến, như này là sao a? 
Nhìn ánh mắt mong đợi của Ứng Mộng Phạm, hắn tới gần, đụng một cái như chuồn chuồn lướt nước(hời hợt) trên môi Ứng Mộng Phạm, nhưng còn không có lui về đã bị nàng ôm cổ, một cái lưỡi nhỏ thơm tho đã đưa vào. 
Chu Hằng ông một cái, nhất thời đầu óc nóng lên, khắc chế lực của hắn đối với Ứng Mộng Phạm vốn là chưa đầy, mỹ nhân trong ngực này, hương tân thầm độ. Sao có thể không làm hắn hưng phấn lên a? 
Hắn đổi khách làm chủ, ôm lấy nút lấy đầu lưỡi Ứng Mộng Phạm, một đôi bàn tay to vốn là vòng quanh hông của Ứng Mộng Phạm, bất tri bất giác cũng đang bò lên trên bộ ngực đầy đặn của nàng, bắt đầu chiếm cứ khu vực yếu hại. 
Không có biện pháp, thói quen thành tự nhiên. Hắn hiện tại coi như là người bò ra từ trong đống son phấn. 
Nụ hôn này, kéo dài mười mấy phút đồng hồ, hai người mới xem như tách ra, khuôn mặt Ứng Mộng Phạm mông lung, mắt phượng như nước, đầy mặt đỏ ửng, tản ra quyến rũ khắp người. 
Nàng si ngốc nói: 
- Chu, Hằng, ta làm sao nóng như vậy?
Tâm trí nàng mặc dù thoái hóa, nhưng thân thể rất quen thuộc, dưới nụ hôn nóng bỏng cao siêu kia của Chu Hằng tự nhiên tình dục sôi sục, huống chi thân thể Huyền Âm của nàng hấp dẫn Chu Hằng, thân thể Kim Dương Thảo Vương của Chu Hằng cũng đang hấp dẫn nàng, đây là đang hấp dẫn lẫn nhau. 
Hai mắt Chu Hằng như xích, vưu vật này thậm chí còn hấp dẫn hắn hơn so sánh với Hàn Vũ Liên, Hàn Diệc Dao, dung mạo của nàng vốn là đệ nhất thế gian, lúc động tình lại càng tươi đẹp như đào lý. 
- Chu, Hằng, ngươi cỡi quần áo của ta, ta cũng phải cởi của ngươi! 
Ứng Mộng Phạm đột nhiên tức giận nói. 
Lúc này Chu Hằng mới phát hiện, xiêm y trên người Ứng Mộng Phạm trong lúc vô tình đã bị hắn giải khai, hắn không khỏi trố mắt. Lúc cố ý cởi luôn là luống cuống tay chân, không nghĩ tới lúc vô ý thức lại làm được lưu loát như vậy! 
Xem ra hắn thật có mấy phần thiên phú làm dâm tặc! 
Nút áo của Ứng Mộng Phạm đã giải khai toàn bộ, nhưng cũng không có lột ra, hai mảnh xiêm y bị bộ ngực cao vút kéo căng, nhưng lại bị hai ngọn núi lớn kia ngăn chặn, không có hoàn toàn tách ra, nhưng có thể thấy rõ ràng hai bán cầu tuyết trắng rất tròn. Nhưng chỗ mấu chốt lại bị y phục chận lại. 
Chu Hằng lâm vào bên trong giãy dụa, giờ có nên mạnh mẽ xé bỏ y phục chết tiệt này không? 
Ứng Mộng Phạm cũng không phải là nói đùa một chút, nàng vừa kéo vừa tung, quần Chu Hằng coi như là xong đời. Uy vũ của Đại tướng quân dâng trào, rất có xu thế chỉ điểm núi sông. 
- Ngô . . . 
Ứng Mộng Phạm nhất thời mở to hai mắt nhìn, nàng làm sao cũng không nghĩ tới thứ đó của Chu Hằng không ngờ khác biệt lớn so với nàng như vậy, mặc dù lúc trước Hàn Vũ Liên đã nói cẩn thận cùng nàng, nhưng đối với một người trí lực chỉ như đại bằng hữu như vậy, cái này vẫn làm cho nàng xem thế là đủ rồi, không nhịn được mà nắm lên nhìn trái nhìn phải, tràn đầy kính sợ. 
Bị tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng nắm lấy, Chu Hằng chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, rõ ràng hẳn là nên ngăn cản nàng, nhưng hắn thế nào cũng không muốn ngăn cản, tựa như hắn không đành lòng đẩy ngã Ứng Mộng Phạm.
Ứng Mộng Phạm suy nghĩ hồi lâu, cúi đầu. 
Ánh mắt của Chu Hằng lập tức trừng rất tròn, nàng lại học được chiêu này? Mặc dù sướng tới mức hồn của hắn cũng muốn bay ra, nhưng hắn vẫn là mạnh mẽ dừng lại, nâng Ứng Mộng Phạm lên, nghiêm nét mặt nói: 
- Là có người dạy ngươi làm như thế đúng hay không? 
- Ô ô, Liên Liên gạt người, cái này căn bản không phải mứt quả, tuyệt không ngọt! 
Ứng Mộng Phạm ủy khuất nói. 
Chu Hằng nhịn không được bật cười lên, nhưng trong lòng đau xót.
Tiểu hài tử có thể rất khả ái, nhưng vưu vật giống như nàng luôn luôn như thế, đó chính là quá bi ai! 
Đau lòng không phải là thuốc và kim châm cứu có thể trị được, hắn bảo vệ nàng càng sâu, như vậy cuối cùng Ứng Mộng Phạm sẽ cứ ngốc nghếch cả đời như vậy. 
Chính mình lúc nào lại như bà bà nương nương như thế? 
Khi Chu Hằng nhìn đến nụ cười ủy khuất kia của Ứng Mộng Phạm, cuối cùng hạ quyết tâm, hắn ôm mỹ nhân tuyệt thế này vào trong ngực, hôn nhẹ vào môi mật của nàng, bàn tay to lại du tẩu trên dưới, xoa kiều nhũ của nàng, eo thon của nàng, mông lớn của nàng, chân dài của nàng. 
- Khanh khách!
Ứng Mộng Phạm chịu không nổi cảm giác ngứa, không an phận mà giằng co. 
Chu Hằng nâng một cái chân của nàng lên, cỡi giày, vớ ra, một đôi chân ngọc xinh đẹp hiện ra, linh lung xinh xắn, trắng trẻo, ôn nhuận như ngọc, năm ngón chân hiện lên màu hồng phấn, cực kỳ mê người. 
[CHARGE=3]Hắn dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn chân nàng, Ứng Mộng Phạm cười càng thêm lớn tiếng, thân thể mềm mại run lên, hai vú đầy đặn mãnh liệt đung đưa. 
- Chu, Hằng, ta ngã bệnh, thân thể đang nóng lên a! 
Ứng Mộng Phạm ngây thơ đáng yêu nói với Chu Hằng, cả người cũng hiện lên sắc ửng đỏ mê người, hiển nhiên đã vô cùng động tình.
Chu Hằng từ từ để nàng nằm ngang trên tảng đá, thân mình lao tới, ôn nhu nói: 
- Mộng Phạm, ta nhất định sẽ hảo hảo quý trọng ngươi! 
- Ừm! 
Ứng Mộng Phạm phát ra một tiếng thấp giọng hô, hai tay không tự chủ được mà quấn đến cổ Chu Hằng: 
- Có chút đau, có chút căng ra, lại có điểm thoải mái, Chu, Hằng, ta thực sự ngã bệnh, nhưng ta không muốn uống thuốc, đắng . . . 
Nàng lè lưỡi làm hình dáng chán ghét, nhưng đôi mắt đẹp như nước, nhộn nhạo từng đợt ý xuân, cũng là để cho dục hỏa của Chu Hằng càng thêm bừng cháy, động tác càng ngày càng kịch liệt. 
Thân thể Ứng Mộng Phạm chính là quen thuộc, rất nhanh đã phụ họa theo Chu Hằng, cùng chung phổ lên một khúc ca hài hòa, kích tình trán phóng trong thân thể. 
Không đến mười phút, nàng đã leo lên được đỉnh cao, tứ chi quấn Chu Hằng thật chặc, không ngừng gọi tên của hắn, thật giống như muốn đem thân thể hòa hợp vào trong cơ thể hắn. 
Ầm! 
Thân thể Huyền Âm bắt đầu kịch liệt trán phóng, một luồng sóng linh lực dũng mãnh lao tới trong cơ thể Chu Hằng, mà ánh mắt của Ứng Mộng Phạm ở trong quá trình này cũng không ngừng biến hóa, từ mê mang đến thanh tĩnh, tràn đầy thần thái mê người. 
Âm dương viện trợ, tạo thành một cái tuần hoàn hoàn mỹ. 
Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, chỉ còn lại có âm thanh hô hấp liên tiếp của hai người. 
- Có thể . . . Thả ta ra chứ? 
Ứng Mộng Phạm dùng thanh âm lạnh như băng nói. 
Khôi phục! 
Bất quá thái độ này cũng không tốt a!
Xác thực mà nói, Chu Hằng căn bản không hiểu rõ Ứng Mộng Phạm, chỉ là biết đệ nhị nhân cách sau khi nàng thoái hóa, hiện tại thân thể Huyền Âm bộc phát, nàng khôi phục nhân cách vốn có, đối với Chu Hằng mà nói, đây là một người hoàn toàn khác. 
Chu Hằng nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, đây là cửa sổ tâm linh. 
Ứng Mộng Phạm nhìn thẳng hắn, trong ánh mắt lộ ra chán ghét mãnh liệt, tựa hồ muốn cắn một cái gãy cổ của hắn. Đây là tự nhiên, người nào đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, phát hiện mình trần truồng nằm ở phía dưới một người đàn ông xa lạ, không có thất thố thét chói tai đã coi như là khắc chế. 
Rất nhanh, mặt của Ứng Mộng Phạm đã đỏ, bởi vì hai người đang dính chặt lấy nhau, mà thứ đồ kia không ngờ lại cứng rắn, tràn ngập thân thể của nàng.
- Nhổ ra, rút ra đi! 
Nàng mắc cở đỏ mặt trách mắng. 
- Không! 
Chu Hằng lắc đầu, đối với một cô bé hắn tự nhiên không đành lòng hạ thủ, nhưng đối với một người lớn hắn lại hoàn toàn không có cố kỵ, huống chi nữ nhân này đã là của hắn. 
- Ngươi tên khốn kiếp này! 
Ứng Mộng Phạm đẩy Chu Hằng ra, nhưng bàn về khí lực nàng làm sao so sánh được với Chu Hằng?
- Mộng Phạm, ta biết mấy ngày nay ngươi mặc dù đần độn, nhưng chỉ là giống như mất trí nhớ, mọi chuyện phát sinh ngươi cũng nhớ được rõ ràng! Lúc trước ta nói rồi, nhất định sẽ hảo hảo quý trọng ngươi, ngươi không tin ta sao? 
Chu Hằng ôn nhu nói. 
- Hừ, ngươi một bên cưỡng gian ta, lại nói sẽ hảo hảo quý trọng ta, lừa gạt quỷ sao? 
Ứng Mộng Phạm đỏ mặt nói, dù sao kích tình còn chưa hết, trong thân thể còn giữ một cây đồ chơi to lớn như vậy. 
Chu Hằng thở dài:
- Ta đây không thể làm gì khác hơn là dùng tuyệt chiêu! 
- Tuyệt chiêu gì . . . A! 
Lời của Ứng Mộng Phạm còn chưa nói hết, liền bị lật người lại, cái mông đầy đặn nhổng lên thật cao, ba ba ba, nhất thời đã bị Chu Hằng đánh vài cái. Nàng vừa giận vừa thẹn, người đã lớn tuổi như vậy lại còn bị đánh cái mông. 
- Có nghe lời hay không? 
Chu Hằng cười nói. 
- Không!
Ứng Mộng Phạm tỏ vẻ uy vũ không khuất phục. 
Ba! Ba! Ba! 
Chu Hằng đánh ra từng cái vào mông nàng, khí lực hắn dùng thật đúng là không nhẹ, rất nhanh cái mông tuyết trắng của Ứng Mộng Phạm đã đỏ lên. 
Đánh đánh, tiếng hít thở của Ứng Mộng Phạm dần dần nặng, nhiều tiếng rên rỉ mơ hồ bay ra. 
Chu Hằng không khỏi ngẩn ra, chỉ thấy cả người nàng cũng trở nên ửng đỏ, nụ cười lại càng tràn đầy trạng thái mông lung, hẳn là động tình, hơn nữa còn càng không thể thu thập.
Làm sao đánh vào mông cũng có thể đánh thành như vậy? 
Chu Hằng suy nghĩ một chút, có tâm tư muốn gật đầu. 
Lúc mới gặp Ứng Mộng Phạm, nàng chổng mông lên nói "đừng đánh ta", có thể thấy được, Ứng Thừa Ân hẳn là thường xuyên thi bạo đối với nàng. 
Bị tàn bạo biến thái đã lâu, như vậy làm sao có thể bình thường? 
Tâm linh Ứng Mộng Phạm lui chuyển bảo vệ mình, nhưng hiển nhiên cũng không thể tránh được tất cả vấn đề. 
Bốn đạo ánh mắt kịch liệt va chạm, hai người dính vào với nhau,, tham lam tìm lấy vui vẻ từ trên người đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui