Kiếm Động Cửu Thiên

Ứng Mộng Phạm rất lỗ lả, bởi vì nàng vốn là đạt đến Sơn Hà tam trọng thiên đỉnh phong, không đột phá đại cảnh giới sẽ không cách nào gia tăng tích lũy linh lực. Cũng chính là như thế, bộ phận linh lực nàng vốn nên có được toàn bộ chuyển đến trong cơ thể Chu Hằng, cuối cùng trợ giúp Chu Hằng đột phá đại cảnh giới.
Nàng phải cần chẳng qua là lĩnh ngộ cảnh giới.
Điểm này, đối với thân thể Huyền Âm mà nói cũng không khó, khó khăn là sau khi tiến vào Linh Hải Cảnh, ưu thế của nàng liền không còn sót lại chút gì, chỉ có thể dựa vào cố gắng của mình để tu luyện.
- Ngươi đột phá!
Ứng Mộng Phạm nhìn Chu Hằng nói, giọng nói vô cùng phức tạp.
Có hâm mộ, có khâm phục, lại có một điểm nhỏ ai oán.
Lúc nàng mới gặp gỡ Chu Hằng, đối phương mới vừa vặn đặt chân vào Sơn Hà Cảnh, nhưng vẻn vẹn qua mấy tháng mà thôi, hắn đã đi từ từ đạt đến Linh Hải Cảnh, có thể nào không để cho nàng hâm mộ, khâm phục?
Chẳng qua là . . . Nàng mới vừa "tỉnh lại" đã dính lại cùng Chu Hằng, điều này làm cho nàng vô cùng khó có thể tiếp nhận, trinh tiết trân quý mấy thập niên không ngờ đã bị chiếm trong lúc nàng không có chút ý thức nào!
- Còn dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta liền đánh cái mông của ngươi!
Chu Hằng ôm lấy người của nàng, nói.
Ứng Mộng Phạm nhất thời xấu hổ, vung đôi bàn tay trắng như phấn lên đánh bộ ngực Chu Hằng.
Nhìn bộ ngực lớn của nàng bởi vì động tác này mà xóc nảy không dứt, ngón trỏ Chu Hằng không khỏi đại động, vươn bàn tay to ra nắm lấy không khách khí chút nào.
- A!
Ứng Mộng Phạm kinh hô, muốn lui về phía sau, nhưng thân đang trong tay địch, chỉ có thể ủy khuất cầu xin tha thứ:
- Xú phôi đản, buông ra!
Thanh âm rất yêu kiều, rất ỏn ẻn.
Chu Hằng cười hắc hắc, nữ nhân này mặc dù tự mình phong bế mười mấy năm tạo thành nhân cách thứ hai, nhưng dù sao cũng là nàng, hoặc nói là bộ dáng của nàng lúc bốn năm tuổi chân chánh.
Hai người cũng không xung đột, vì vậy hiện tại hai nhân cách dung hợp làm một, làm cho nàng vừa có được phong tình quyến rũ mê người, lại có sự hồn nhiên, yêu giận của hài đồng, thật là đẹp tới muốn giết người!
- Đi, cũng nên giới thiệu cho ngươi một lần nữa!
Chu Hằng dắt tay Ứng Mộng Phạm.
- Chờ đã!
Ứng Mộng Phạm không chịu động.
- Sao vậy?
- Ta muốn nói cho ngươi biết một ít chuyện!
Ứng Mộng Phạm lôi kéo Chu Hằng ngồi xuống. Cũng tựa đầu gối trên vai Chu Hằng.
- Về Ứng . . . Ứng Thừa Ân!
Vẻ mặt Chu Hằng nghiêm túc, nói:
- Ngươi nói!
- Người nam nhân kia, là một Ma quỷ!
Gương mặt tuyệt mỹ của Ứng Mộng Phạm nổi lên một tầng trắng bệch, năm ngón tay nắm thật chặc chéo áo của Chu Hằng, đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá mức mà trắng bệch.
Chu Hằng nổi lên ý thương tiếc, ôm nàng vào trong ngực, nói:
- Không phải sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi!
Ứng Mộng Phạm gật đầu, hai tay vòng quanh hông của hắn, có chút tham lam hấp thu ấm áp trên người của hắn, qua một hồi lâu mới nói:
- Ma quỷ kia từ nhỏ đã có một mặt tàn nhẫn, hắn nuôi rất nhiều đấu thú. Nhưng mỗi một đầu cũng là bị tự tay hắn hành hạ đến chết! Theo tuổi tác của hắn tăng lên, tu vi càng cao, tâm linh của hắn cũng biến thành càng thêm âm u!! Lúc còn rất nhỏ, hắn đã biểu hiện ra thân cận khác thường đối với ta, lại nhiều lần ngăn trở hôn sự gia tộc an bài cho ta. Cho đến mười mấy năm trước, hắn phá vỡ mà vào Linh Hải Cảnh, không cố kỵ nữa, bắt giữ ta, nhốt vào bí thất dưới đất! Lúc trước ta cũng không biết tại sao hắn không có đoạt lấy ta, nhưng bây giờ nghĩ lại, là bởi vì thân thể Huyền Âm của ta, hắn không muốn ta chết! Mười mấy năm này, cơ hồ mỗi ngày hắn đều đánh ta, hành hạ ta, ta thật sự chịu không được. Tâm linh vùi sâu vào giấc ngủ, cho đến khi ngươi đánh thức! Chu Hằng, người nam nhân kia là một Ma quỷ, ngươi không nên phát sinh xung đột cùng hắn, nếu không . . . Ngươi sẽ chết!
Nữ nhân tuyệt mỹ này ngửa đầu nhìn Chu Hằng, hai hàng thanh lệ rơi xuống, làm rung động lòng người.
Xem ra, Ứng Thừa Ân ở trong tâm linh của nàng đã trở thành bóng ma đáng sợ, làm cho nàng ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có.
Vốn là sẽ đánh một trận với Ứng Thừa Ân, mà lời nói này của Ứng Mộng Phạm chẳng những không có dập tắt quyết tâm của Chu Hằng, ngược lại để cho ý chí của hắn càng thêm kiên định. Nhất định phải chém giết súc sinh này, để cho Ứng Mộng Phạm khôi phục bình thường!
Nếu không bóng ma trong nội tâm nàng, đời này cũng sẽ không an tâm độ nhật!
Bất quá, Ứng Thừa Ân chính là Linh Hải tam trọng thiên đỉnh phong, một cái chân đã nhảy vào tồn tại Kết Thai Cảnh, Chu Hằng mặc dù có tiềm chất vô địch cùng giai, nhưng đối phương cũng không kém, đồng dạng là yêu nghiệt trong thiên tài, chiến lực đáng sợ, khả năng hắn không địch nổi lớn hơn.
Hơn nữa hắn có cơ hội một mình đấu Ứng Thừa Ân sao? Ứng gia chính là có vị lão tổ Kết Thai Cảnh!
Còn có một Ứng Thừa Ân có tử kiếm, ngay cả lão tổ Kết Thai Cảnh cũng có thể dùng lực, nếu là tế ra, Chu Hằng sợ rằng chỉ có triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ mà chạy.
Hiện tại, không phải lúc!
Kết Thai Cảnh!
Hai tay Chu Hằng nắm chặt, ý chí kiên định, đợi tới khi phá vỡ mà vào Kết Thai Cảnh, là hắn có thể không sợ hãi thanh tuyệt thế pháp khí Thần Anh Cảnh kia, quyết một trận tử chiến cùng Ứng Thừa Ân!
- Chu Hằng, đáp ứng ta được chứ?
Hai mắt Ứng Mộng Phạm đẫm lệ.
Chu Hằng ngừng tạm, nói:
- Ta đáp ứng ngươi, trước khi không có mười phần nắm chặc, tuyệt sẽ không đi tìm Ứng Thừa Ân!
Trong lòng Ứng Mộng Phạm thở dài, Chu Hằng cuối cùng có một ngày vẫn là tử chiến cùng Ứng Thừa Ân, nhưng, đây mới là chỗ đáng quý của người nam nhân này, không phải sao? Nàng tràn đầy nhu tình nhìn Chu Hằng, mặc dù còn không đến mức yêu người nam nhân này, nhưng quan hệ thân mật nhất cũng đã xảy ra, mà nàng cũng không ghét Chu Hằng, tình yêu sẽ không ngừng phát sinh theo thời gian.
- Đi thôi!
Hai người trở lại lều mà bọn họ tạm thời dựng lên, chúng nữ gặp nhau, Ứng Mộng Phạm tự nhiên có chút ngượng ngùng, làm cho nàng càng thêm xinh đẹp, để cho chúng nữ nhìn thấy mắt cũng trợn tròn, hận mình không phải là nam nhân.
- Phu quân, hôm nay liền muốn đi cứu Dao Hương các nàng sao?
Hàn Vũ Liên nói.
Chu Hằng gật đầu, nói:
- Để cho tất cả mọi người vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, để Vũ Liên mang theo tới Đông Linh Sơn, lấy danh nghĩa bái phỏng Cố lão thái bà để tới gần bà ta, sau đó ta đột nhiên xuất hiện chế trụ bà ta, cứu Dao Hương các nàng ra, rời khỏi Đông Linh Tiên Trì!
- Như vậy sẽ không khiến cho Đông Linh Tiên Trì tức giận chứ?
Tiêu Họa Thủy không khỏi lo lắng hỏi.
Chu Hằng trầm ngâm một chút, nói:
- Vị tiền bối Thần Anh Cảnh họ Lâm kia đã nói, đây là ân oán cá nhân giữa ta cùng Cố lão thái bà, chỉ cần ta đừng giết nàng, liền không có việc gì!
- Cái gì Cố lão thái bà, người ta có thể là Linh Hải Cảnh, cũng chỉ là hai 30 tuổi, chính là lúc phong nhã hào hoa! Không bằng phu quân ngươi thu thập nàng đi!
Cố Lăng Phỉ nhìn từ ngoài đúng là mỹ phụ chín muồi, da tươi ngon mọng nước, vừa trắng vừa mềm, đáng tiếc ở trong mắt Chu Hằng, nàng chẳng khác nào Mẫu Dạ Xoa, thuộc về đối tượng bị đả kích, không có chút thương cảm nào!
- Thu nàng? Đánh nàng một trận còn ít a!
Đêm đen, trừ Hàn Vũ Liên, tất cả mọi người tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, để nàng mang đi, tiến về đỉnh núi trong Đông Linh Sơn.
Nơi này tất cả đều là nữ nhân, vì vậy Chu Hằng cũng không thể dựa vào Ẩn Tức Phù để len lén lẻn vào, nhưng Hàn Vũ Liên lấy danh nghĩa bái phỏng Cố Lăng Phỉ chính là có thể dễ dàng được lên núi, tin tưởng Cố Lăng Phỉ cũng rất muốn gặp nàng.
Bà nương này vừa nhìn thấy Hàn Vũ Liên, liền không nhịn được mà đầy mặt tàn khốc, quát lên:
- Hai người cháu của ta, có phải là ngươi cùng Chu Hằng tiểu tạp chủng kia giết hay không?
Lông mày Hàn Vũ Liên nhíu lại, nói:
- Vậy ngươi cũng nên biết hai người cháu của ngươi ra sao, phu quân nhà ta đó là thay trời hành đạo, nếu không muội muội ngươi bây giờ còn đang biij hai tên súc sinh kia dâm nhục!
- Là tỷ tỷ của ta!
Cố Lăng Phỉ giải thích một câu, nhưng trong ánh mắt vẫn đằng đằng sát khí.
Sau khi kỳ hạn mười ngày tới, nàng tự nhiên phải kêu huynh đệ Ngũ gia đến lập gia đình, không nghĩ tới không còn người sống, lại thấy được hai cỗ thi thể bên cạnh tỷ tỷ đã sớm "chết đi".
Nàng vừa sợ vừa giận vừa vui, sau khi hỏi thăm hồi lâu, mới từ trong miệng tỷ tỷ gần như ngu ngốc mới biết được hết thảy.
Ngoại trừ thống hận huynh đệ Ngũ gia, nàng cũng có hiện lên ý quyết giết Chu Hằng.
Đây là việc xấu trong nhà!
Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài!
Chỉ là một tràng động đất đột phát làm cho nàng mất đi hành tung của Chu Hằng, không nghĩ tới tối nay Hàn Vũ Liên bái phỏng! Bởi vì liên quan đến việc xấu trong nhà, nàng đã sớm đuổi các thị nữ đi, chỉ một mình tiếp đãi Hàn Vũ Liên.
- Tiểu tử Chu Hằng kia đâu?
Sắc mặt nàng bất thiện hỏi.
Hàn Vũ Liên khanh khách cười một tiếng, nói:
- Nhung nhớ phu quân nhà ta sao?
- Đúng, vô cùng tưởng niệm!
Cố Lăng Phỉ nói từng chữ từng chữ, đằng đằng sát khí.
- Ngươi lập tức là có thể thấy!
Hàn Vũ Liên cười nói, làm bộ đưa tay ra.
- Định vị thuấn di!
Hưu!
Chu Hằng lập tức xuất hiện từ trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, hắn cũng không định diệt khẩu Cố Lăng Phỉ, vì vậy mượn cớ để che dấu tồn tại của Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
- Ừm?
Cố Lăng Phỉ cả kinh, vội vàng đưa tay kết ấn. Nàng muốn động đến Đông Linh Sơn, lấy đại lực lượng trấn áp Chu Hằng.
Chu Hằng hừ lạnh, phát động khí thế hình rồng, ông, cuốn về Cố Lăng Phỉ.
Cái gì?
Cố Lăng Phỉ chỉ cảm thấy cả người phát run, ý chí chiến đấu toàn bộ tiêu tán, trong lúc vô tình đã ngã xuống đất, mồ hôi lạnh đầm đìa!
Làm sao có thể?
Khí thế của tiểu tử này làm sao trong lúc bất chợt tăng cường nhiều như vậy!
Cố Lăng Phỉ vội vàng ngưng tụ tâm thần, lần đầu tiên không có chuẩn bị, lần thứ hai nàng tuyệt sẽ không như thế! Nhưng Chu Hằng làm sao cho nàng cơ hội, phát động Vực, đã chế trụ Cố Lăng Phỉ, phong tỏa linh lực, nàng không còn một tia sức phản kháng.
- Tìm người!
Thần thức Chu Hằng đảo qua, đã phát hiện Lâm Phức Hương các nàng trong ngôi nhà này, hắn lướt qua, đánh ra một quyền, bành, cửa phòng cùng cấm chế đồng thời bị đánh vỡ.
- Chu Hằng!
An Ngọc Mị tam nữ lập tức nghênh đón.
- Sư phụ muốn chúng ta gả cho huynh đệ Ngũ gia, chúng ta không đáp ứng, nàng đã nhốt chúng ta lại. Di, ngươi là làm sao tới?
- Không cần lo lắng, sư phụ các ngươi sau này sẽ không bao giờ sẽ quản các ngươi nữa!
Chu Hằng cười nói:
- Đi theo ta đi!
- Ừm!
Tam nữ đáp ứng một tiếng, thần thức Chu Hằng cuốn lên, thu các nàng vào trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
Hắn trở lại ngoài sảnh, đánh ngất Cố Lăng Phỉ, mang theo nàng tiến vào bên trong bảo tháp, sau đó để Hàn Vũ Liên mang theo bảo tháp rời khỏi Đông Linh Sơn, một đường đi điềm tĩnh không nao núng, đợi đến khi Đông Linh Tiên Trì phát hiện thì bọn họ không biết đã chạy đến đâu.
- Phu quân, ngươi tính toán xử phạt nàng như thế nào?
Ra khỏi Đông Linh Sơn, chúng nữ đi ra ngoài từ trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, Hàn Vũ Liên chỉ vào Cố Lăng Phỉ vẫn ngất mê bất tỉnh, hỏi.
An Ngọc Mị tam nữ thì hai mặt nhìn nhau, lộ ra vẻ có chút khó xử, dù như thế nào đi nữa thì Cố Lăng Phỉ cũng là ân sư của các nàng.
Chu Hằng cười hắc hắc, nói:
- Yên tâm, ta tuyệt sẽ không đả thương tánh mạng của nàng!
Chỉ bằng vào cường giả Thần Anh Cảnh họ Lâm mấy ngày hôm trước ở Đông Linh Tiên Trì giải vây, Chu Hằng sẽ hạ thủ lưu tình, hắn chưa bao giờ là người tri ân không báo.
Bất quá tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui