Kiếm Động Cửu Thiên

Cuối cùng con lừa đen vì mình ăn nói huênh hoang phải trả giá.

Con lừa đê tiện này quả thật thiên phú dị bẩm, cộng thêm Thi Linh Hoa thật rất quý giá, giúp nó trực tiếp xông lên Kết Thai Cảnh nhị trọng thiên! Dù sao không gian đan điền không có lớn bằng Chu Hằng như vậy, nên nó đột phá cũng dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ có điều là cùng một đại cảnh giới, nhưng có ai có thể sánh ngang với Chu Hằng?

Linh lực tích lũy gấp 640 lần đủ để hắn ở Kết Thai nhất trọng thiên liền nhẹ nhàng trấn áp Kết Thai tam trọng thiên, con lừa đê tiện đắc ý vênh váo khiêu khích với Chu Hằng, kết quả chính là bị Chu Hằng cỡi trên lưng, bắt làm tọa kỵ một ngày.

- Gâu! Chu tiểu tử! Thù này bổn tọa không báo uổng là Thần Lư! Con lừa đen không cam lòng kêu lên.

- Ta đợi ngươi! Là một người chiến thắng, đương nhiên Chu Hằng không hề quan tâm tới lời nói muốn vãn hồi chút mặt mũi của con lừa đen.

Một người một con lừa tiếp tục xuất phát đi vào chỗ sâu trong đại lục màu máu, so với thế giới màu xanh biếc chỗ biển rộng kia, nơi này có vẻ hoang vắng hơn nhiều, không nhìn thấy thảm thực vật, mà yêu thú lại rất ít ỏi, có lẽ cũng không tồn tại.

- Nơi này đến tột cùng là địa phương nào? Dưới lòng đất thực có thể sáng lập ra không gian lớn như vậy sao? Chu Hằng lộ vẻ hoài nghi, với cước trình của hắn và con lừa đen, bỏ đi đoạn thời gian trên biển không tính, chỉ đi mười mấy ngày cũng đủ để băng ngang qua Thiên Long Đế triều!

Thế mà bọn họ vẫn còn chưa đi đến đầu cuối của đại lục màu máu này!

- Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh sau khi chết có thể diễn hóa ra một khu vực to lớn, giống như Tử Vong Sâm Lâm, Độc Miểu Chi Hải, đều là không xê xích bao nhiêu với Lãng Nguyệt Quốc. Nếu như nơi này là thân thể một tiên nhân sau khi chết diễn hóa ra, như vậy to lớn ngang với Thiên Long Đế triều cũng không có gì là lạ! Con lừa đen hiếm thấy nói năng nghiêm chỉnh một lần.

- Tiên... cũng không phải bất tử bất diệt! Chu Hằng thở dài.

Hắn vốn tưởng rằng sau khi trở thành tiên nhân là sẽ cùng thọ với thiên địa, nhưng một khối Tiên đại lục lại va chạm mạnh vào Phàm giới, sinh linh chết hết! Mà khẳng định trên đó có tiên nhân, nhưng cũng không chỉ một, lại bị chết ngay cả xương cốt cũng không chừa lại.

Nguyên chủ nhân của hắc kiếm, Hoặc Thiên hoặc là cha mẹ của Hoặc Thiên khẳng định là chí cường giả của Tiên giới, nhưng tồn tại như vậy cũng hết tám chín phần mười phải bỏ mình.

Thế gian, thực sự có tồn tại bất tử bất diệt không?


- Chu tiểu tử! Không cần phát loại cảm thán nhàm chán đó nữa! Muốn nắm giữ vận mạng của mình, thì chỉ có trèo lên đỉnh thế gian! Con lừa đen chồm người lên ôm bả vai Chu Hằng nói, cái đuôi thật dài từ trong quần hoa hòe thò ra, lắc lắc.

Chu Hằng lắc đầu, nói: - Con lừa đê tiện! Nếu ngươi không thò chân làm kẻ trộm, chúng ta còn là bạn tốt!

Con lừa đen ngượng ngùng cười. Nó đang định lén mò lấy Cửu Huyền Thí Luyện Tháp từ trên thân Chu Hằng, nghe vậy cũng chỉ đành thu chân về, sau đó cười đê tiện làm như chuyện gì cũng không có phát sinh, da mặt nó dày đến mức khiến người ta giận sôi gan.

Tuy nhiên bị con lừa đê tiện này nháo đông một hồi như thế, Chu Hằng cũng không có tâm tình nghĩ tiếp những chuyện kia, bọn họ tiếp tục đi nhanh trên đại lục hoang vu.

Lại qua ba ngày sau, rốt cục bọn họ đi tới đầu cuối của đại lục, toàn bộ không gian ở đây đều co rút lại, ở phía trước bọn họ xuất hiện một cái hẻm núi to lớn.

Có lẽ chỗ này cũng không nên dùng hẻm núi để hình dung, mà giống như một cái hang động lớn trong hư không, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ bên trong đều là tinh quang chớp động, vô cùng rực rỡ. Hang động này độ lớn thực khó mà nói, bởi vì bọn họ còn cách nơi đó xa hơn vạn dặm, mà đã có thể nhìn thấy rõ ràng hình dạng của miệng hang động, đủ thấy không gian động này to lớn biết bao.

Chu Hằng và con lừa đen cũng không dám xông loạn, đúng là bọn họ đã tiến vào Kết Thai Cảnh, thực lực đều có thể nói là cường đại, gần như đứng ở đỉnh phong Huyền Càn Tinh, nhưng nơi này thật quá cổ quái, khả năng có tiên chết ở đây, nhưng dù là tiên chết đi nữa thì vài tên Kết Thai Cảnh cũng đâu tính là gì?

Cho dù cách xa như vậy, một người một con lừa vẫn có thể cảm ứng được lực hút phát ra từ trong hang động lớn kia, dường như muốn cắn nuốt toàn bộ không gian này vào trong đó.

- Trước mặt không có đường nào khác! Con lừa đen nói.

- Hoặc là quay đầu lại, hoặc là đi vào trong hang động kia! Chu Hằng cũng nói.

Bọn họ nhìn nhau một cái, đều có thể từ trong mắt đối phương nhìn ra ý kiên định và cố chấp.

"Đi!".

Bọn họ cất bước đi tới, vạn dặm xa đối với Kết Thai Cảnh mà nói thật sự không tính là gì, không tới bao lâu bọn họ liền đi tới gần.

Hang động lớn là một mảng đen tối, chính vì vậy ánh sao mờ nhạt ở đối diện kia mới có thể chiếu rọi lại đây. Thực ra, cái động lớn này còn không bằng nói là một cái thông đạo cực kỳ to lớn, vô cùng dài. Chỉ là quy mô của nó lớn đến mức không có người nào có thể tưởng tượng ra được.


Dạng tồn tại gì mới có thể xây dựng ra tác phẩm hùng vĩ như vậy?

Ở phía dưới cái động lớn này, thân hình của Chu Hằng cùng con lừa đen kia trông nhỏ bé không bằng cả con kiến, giống như bụi bậm, như hạt cát trong biển.

Bụi bậm cũng không chỉ hai người bọn họ, chung quanh cửa động còn rải rất nhiều võ giả nhân loại! Bởi vì Hàn Thương Quốc là địa bàn của nhân loại, tự nhiên võ giả bị hấp dẫn tới đều là nhân loại.

Con lừa đen đảo mắt nhìn qua một vòng, sau đó, đột nhiên mắt sáng lên, dạt ra bốn vó liền chạy tới phía một đám người. Theo dáng chạy của nó, gió thổi lên cái quần hoa hòe của nó, mơ hồ lộ ra một cái mông không có lông, dáng vẻ vô cùng thấp hèn.

- Nguyệt Ảnh tiên tử! Con lừa khốn khổ vừa chạy vừa nhảy dựng lên quơ quơ chân trước kêu lên.

Đây là người quen cũ của con lừa đen ư?

Chu Hằng thầm nghĩ trong lòng, thân hình nhoáng một cái, đi theo phía sau con lừa đen. Hắn đã nhìn lướt qua trên người của mấy người kia, nơi đó cộng tất cả bốn người, đều là nữ nhân, xem cách đứng của các nàng, hiển nhiên là với nữ nhân ở giữa kia là chính.

Ba nữ nhân vây chung quanh tuổi khác nhau, người già nhất thì tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn; hai người kia thì trẻ hơn một ít, đều là mỹ phụ chừng bốn mươi tuổi, có lẽ ngày xưa rất quyến rũ.

Nữ nhân đứng chính giữa trên mặt che một tấm lụa trắng, không thấy rõ dung mạo, nhưng tóc đen chảy dài, thân thể thướt tha, dù nàng mặc trên thân bộ áo dài hơi rộng thùng thình đều không che giấu được dáng người lồi lõm có hứng thú kia, hai đỉnh kiêu ngạo mà đứng thẳng, cái mông nhỏ cũng hơi nhếch lên, chứng tỏ tuổi thanh xuân.

Chu Hằng hơi sửng sờ, bởi vì hắn nhận ra lão ẩu sáu mươi kia, đúng là "Lâm sư tổ" của Đông Linh Tiên Trì; cũng chính là người thứ nhất nhận ra hắn là huyết mạch Tử Diễm Thiên Long.

Nói như vậy, những người này đều là Đông Linh Tiên Trì?

- Tiên tử! Bản Thần Lư khổ sở muốn chết! Con lừa bổ nhào tới, gào lên.

- Con lừa đê tiện! Cô gái che mặt kia vừa nhìn thấy con lừa đen, lập tức phẫn nộ quát lên, đồng thời "keng" một tiếng, trong tay nàng đã nhiều ra một thanh bảo kiếm, không chút lưu tình chém tới phía con lừa đen.


- Má ơi... Con lừa đen liền vội vàng quay đầu chạy, cái quần hoa tung bay, ẩn hiện cái mông không có lông, vô cùng bỉ ổi.

Nữ nhân che mặt thấy thế càng thêm nổi giận, vung cao thanh bảo kiếm đuổi theo.

Thần Anh Cảnh!

Chu Hằng chợt ánh mắt ngưng trọng, cô gái này thật cường đại!

- Tiên tử! Dù nói gì đi nữa, chúng ta là giao tình cũ, không cần vừa thấy mặt đã đánh đánh giết giết, làm hỏng đi giao tình của chúng ta! Con lừa đen vừa chạy vừa la lớn:

- Thị nữ của bổn tọa cũng không phải là ai muốn làm là có thể làm, cho nàng mặt mũi mới để nàng có cơ hội này!

- Ai có giao tình với ngươi! Nữ nhân che mặt múa kiếm, kiếm khí ngang dọc, đuổi đánh con lừa đen gà bay chó sủa, liên tục kêu la.

Con lừa đê tiện này quả nhiên cừu gia khắp thiên hạ!

Chu Hằng quyết đoán không có tiến lên ngăn cản: con lừa đen này thấp hèn đến không có giới hạn, xứng đáng bị đánh chết! Hơn nữa, tuy rằng nàng kia ra tay quá mức lợi hại, nhưng dường như vẫn lưu lại đường sống, cũng không có thực sự hạ tử thủ, mà chỉ là muốn cho con lừa đê tiện nếm một chút đau khổ mà thôi.

Đây chính là thích nghe vui lòng chứng kiến, hắn cần gì phải đi làm một người xấu chứ?

- A! Ái! A! Con lừa đen kêu thảm thiết không dứt, cái quần hoa hòe đã bị chém thành mảnh nhỏ, cả người cũng là vết thương lớp lớp.

- Con lừa đê tiện! Về sau đừng xuất hiện ở trước mặt ta! Nữ nhân che mặt thu lại bảo kiếm, trong đôi mắt xuyên thấu ra tia sáng, áo trắng phất phới như thần nữ.

Con lừa đen nếm mùi khổ sở, cũng không dám nói ra miệng lưỡi đê tiện, "vèo" một cái lui ra xa xa, cái đầu chúi vào trong đất, cái mông thì vểnh lên thật cao, cũng không biết là tạo hình chữa thương cái gì nữa.

Chu Hằng sãi bước đi tới, nói: - Ra mắt tiền bối! Hắn ôm quyền chào hỏi vị "Lâm sư tổ" kia.

Lão ẩu mỉm cười, nói: - Người trẻ tuổi! Ngươi thực khó lường! Bà là cường giả Thần Anh Cảnh hiếm hoi của Đông Linh Tiên Trì, được trong tông tôn xưng là "Tán Hoa bà bà", khoảng cách Hóa Thần Cảnh cũng chỉ là một bước xa.

Đông Linh Tiên Trì tự nhiên cũng đã nghe nói qua chuyện của Chu Hằng, cũng biết hắn "nhận được" kế thừa của Tam Dương Thiên Tôn, nhưng năm xưa Đông Linh Tiên Trì đã từng xuất hiện Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, vốn đã có kế thừa của Hóa Thần Cảnh, nên không cần thiết ham muốn đồ vật này nọ trong tay Chu Hằng.


Hơn nữa, Đông Linh Tiên Trì ở thời kỳ thượng cổ cũng có quan hệ không rõ với Vạn Cổ Đại Đế, không nhìn mặt tăng cũng xem mặt phật, bởi vậy nên càng không đi tìm Chu Hằng đoạt bảo.

Tán Hoa bà bà giới thiệu với Chu Hằng: - Người trẻ tuổi! Đây là Nguyệt Ảnh Thánh Nữ của tông ta, cũng là Thánh nữ đời đầu!

Thánh nữ đời đầu?

Chu Hằng ngẩn ra. Vậy chẳng phải là nói nàng này chính là thông qua Thời Gian Nguyên Dịch phong ấn từ thời kỳ thượng cổ đến nay, cũng chính là bản tôn Thánh nữ của Đông Linh Tiên Trì mà con lừa đê tiện luôn nhắc trong miệng!

Trách không được con lừa đê tiện vừa rồi vô cùng hưng phấn, đáng tiếc bề ngoài nó nổi danh để tiện, vừa không có bộ dáng khả ái như Tiểu Kim, vừa không có cường mãnh chết người như Tiểu Hôi, nữ nhân nào đi thích nó?

Chu Hằng ôm quyền thi lễ nói với Nguyệt Ảnh Thánh Nữ: - Chu Hằng ra mắt Thánh nữ!

- Hừ! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lại chỉ hừ lạnh một tiếng, tuy rằng không nhìn thấy nét mặt của nàng, nhưng phỏng chừng nhất định không tốt lắm.

Sao vậy?

Giữa hắn và nữ nhân này có cừu oán sao? Thái độ của hắn có gì không đúng sao? Như thế nào vừa mới gặp đã cho hắn một cái mặt lạnh như thế!

Chu Hằng cũng không có ý định nhấc lên quan hệ gì với Đông Linh Tiên Trì, dĩ nhiên không có để ở trong lòng. Hắn cũng lười dùng vẻ mặt nhiệt tình đi dán vào cái mông lạnh của người ta, nên sau khi chắp tay chào tạm biệt Tán Hoa bà bà, hắn liền xoay người rời đi.

Khi con lừa đen trở lại, con lừa đê tiện này đã khôi phục nguyên khí, cười hề hề gian giảo nhìn hắn, nói: - Chu tiểu tử! Ngươi thực không hay ho, quên nói cho ngươi biết, năm đó Đông Linh Thiên Tôn có một đoạn tình sử với Vạn Cổ Đại Đế! Khà khà khà... đáng tiếc là tính tình của hai người đều rất cố chấp, phân phân hợp hợp, cuối cùng vẫn không có đến với nhau! Bởi vậy, Nguyệt Ảnh tiên tử hận nhất người có liên quan với Vạn Cổ Đại Đế! Ngươi là hậu duệ của Đại Đế, khẳng định nàng chán ghét ngươi đến chết!

Chu Hằng tươi cười, nói: - Ta quản nàng thế nào! Hơn nữa, nàng chán ghét ta có quan hệ gì tới ngươi, người ta cũng sẽ không vì vậy mà chịu làm thị nữ của ngươi!

Con lừa đen đảo láo liên ánh mắt gian tà, lẩm bẩm nói: - Nếu ta thiến Chu tiểu tử đi, có thể Nguyệt Ảnh tiên tử sẽ thật cao hứng hay không nhỉ?

- ... Con lừa đê tiện! Ta nghe rõ đó!

- - - - - oOo- - - - -



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận