Kiếm Động Cửu Thiên

Chu Hằng có hơi do dự, nhưng nghĩ lại hồ này lớn như vậy, hẳn chỗ Khổng Ngạo Côn làm ô nhiễm cũng không bao nhiêu, vì để tăng lên thực lực, hắn cố nhịn!

Thực ra, võ giả đạt tới cấp bậc nửa bước tiên nhân thân thể đã không nhiễm bụi trần, tiên nhân lại tinh khiết như ngọc, sao có thể làm ô nhiễm hồ nước? Đây chỉ là một loại không thoải mái trong lòng mà thôi.

Chu Hằng gần như không có gì để lưỡng lự, cất bước bước vào trong hồ nước, lập tức tràn tới một luồng cực lạnh giá, truyền khắp toàn thân hắn.

Hắn không để ý chút nào ngồi xuống, mở ra mỗi một lỗ chân lông toàn thân, hấp thu linh khí dày đặc tinh thuần trong hồ nước.

Đổi là một Thiên Tôn khác, cho dù là đại nhân vật không ai bì nổi như Vạn Cổ Đại Đế, Độc Miểu Thiên Tôn nhìn thấy hồ nước này cũng chỉ có phần không làm gì được, bởi vì bọn họ nhất thiết phải toàn lực vận chuyển linh lực để chống lại loại âm độ cực lạnh này, ở dưới trạng thái như vậy, làm sao bọn họ có thể hấp thu linh khí chứ?

Phúc duyên này, cũng chỉ có Chu Hằng có thể hưởng dụng.

Hắn chìm xuống đáy hồ, để cho toàn thân đều có thể hấp thu linh khí, mỗi một lỗ chân lông, mỗi một sợi kinh mạch, mỗi một huyệt đạo đều sử dụng triệt để với mức độ lớn nhất, tốc độ nhanh nhất hấp thu linh khí trong hồ nước.

Khổng Ngạo Côn là tiên nhân, chỗ này đặt ở Tiên giới có lẽ không tính là lợi hại lắm, nhưng ở Phàm giới thì tương đương là một kiện chí bảo, có thể nói tiếng nói phát ra đều là tinh hoa tràn đầy linh khí! Không biết Khổng Ngạo Côn ở lại trong này bao lâu, nhưng cái hồ này tự nhiên cũng được nuôi dưỡng thành bảo trì!

Không so được với linh hạch, nhưng vượt qua xa linh thạch thượng phẩm!

Chu Hằng vận chuyển Lạc Tuyết Chân Kinh, tận lực hấp thu ưu đãi. Không biết lúc nào Khổng Ngạo Côn sẽ đi ra, đây chính là một quả bom hẹn giờ, có quỷ mới biết hắn có thể đỏ mắt giết chóc lung tung một hồi hay không?

Chu Hằng tới nơi này đúng thật là phiêu lưu mạo hiểm rất lớn!

Tuy rằng lúc này thể chất cường hãn của hắn có thể làm cho Thiên Tôn đều trợn mắt há hốc mồm, nhưng đối với tiên nhân mà nói thì không chịu nổi một kích, nếu như Khổng Ngạo Côn nổi điên muốn giết hắn, Chu Hằng cho dù là triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ đều không nhất định có thể chạy thoát được!

Dù sao, Tấn Vân Lưu Quang Bộ là Khổng Ngạo Côn truyền cho hắn. Hắn còn xa không có đến mức trò giỏi hơn thầy.

Hấp thu, luyện hóa, tăng lên! Hấp thu, luyện hóa, tăng lên!

Chu Hằng không ngừng tái diễn quá trình này... Gần nửa ngày sau, hắn cảm thấy hồ nước bắt đầu cuồn cuộn, dâng lên một luồng lệ khí tận trời, làm người ta trong vô tình liền bị lây lan, từ đó cũng hóa thân thành ma đầu, chỉ biết có giết chóc!

Khổng Ngạo Côn đi ra rồi!

Chu Hằng vội vàng mở hai mắt ra, vào thời điểm này hắn nào dám xem thường, vội vàng trồi lên mặt nước, giương mắt nhìn quanh, chỉ thấy Khổng Ngạo Côn giống y như lần đầu tiên xuất hiện, đang chạy như điên vòng quanh hồ nước. Dưới chân đạp trên sóng nước, cả người phóng ra khí tức tà ác như muốn diệt thế.

- Hả? Ma khí trong mắt Khổng Ngạo Côn nhoáng lên một cái, một tay liền chụp tới hướng Chu Hằng.

Chu Hằng chân đạp Tấn Vân Lưu Quang Bộ, "vù vù vù", thân hình hắn liên tiếp di chuyển, cấp tốc lách mình né tránh một trảo thập phần tùy ý của Khổng Ngạo Côn này.

- Ồ! Tấn Vân Lưu Quang Bộ? Trên mặt Khổng Ngạo Côn lộ ra một chút vẻ nghi hoặc, sau đó chụp tiếp tay phải một cái, lúc này Chu Hằng vốn không có khả năng tránh né, bị hắn chụp kéo tới.

- Dường như từng gặp mặt! Khổng Ngạo Côn nghiêng đầu nói, trong nét mặt lộ ra vẻ nhớ lại, trong mắt lại lấp lóe hung quang.

Chu Hằng sợ hắn suy nghĩ quá nổi điên lên, vội vàng nói: - Vãn bối là Chu Hằng, trước kia đã tới đây!

Khổng Ngạo Côn quan sát hắn từ trên xuống dưới một phen, cuối cùng dường như mài mại nhớ lại, nói: - Ta nhớ ra rồi! Ừm... Hắn lại lộ ra vẻ nghi hoặc, đưa Chu Hằng ra trước người một chút.

Hắn vươn tay sờ sờ ở trên người Chu Hằng, nói: - Ngươi rõ ràng là tộc nhân của Khổng gia ta, như thế nào trên thân còn có tinh huyết của Phệ Kim tộc? Thật sự là xằng bậy, ngươi đây là muốn phản bội gia tộc sao?

Mới đầu hắn còn mang theo vài phần nghi hoặc, nhưng khi nói đến phần sau thần sắc của hắn đã trở nên lành lạnh, đầy sát khí.

Chu Hằng không khỏi lông tơ dựng thẳng đứng, vị này muốn giết người, hắn chống cự được sao?

Khổng Ngạo Côn nháy mắt, đột nhiên lộ ra vẻ mờ mịt, tiện tay ném Chu Hằng qua một bên, cả người dường như ngốc bình thường, suy nghĩ đến xuất thần. Qua một hồi lâu, hắn lại đột nhiên nhìn về phía Chu Hằng nói: - Ngươi là ai? Dường như ta từng gặp ngươi!

Chu Hằng lập tức có loại cảm giác dở khóc dở cười, vị tiên nhân này lại bắt đầu không bình thường rồi.

- Tiền bối! Từ Hóa Thần Cảnh đến tiên nhân, một bước này phải làm như thế nào để bước tới được? Hắn không dám chậm trễ, vội vàng nói ra dụng ý tới đây. Hắn hoàn toàn không biết cách biệt giữa tiên, phàm, làm sao có thể bước ra được một bước mấu chốt kia?

- Thành tiên? Khổng Ngạo Côn hơi sửng sờ: - Thần chích trưởng thành, hóa hư thành thực, sau khi trải qua ba kiếp, tự nhiên thành tiên! Ồ! Ngươi là con cháu Khổng gia ta, như thế nào ngay cả điều này đều đã quên? Hừ! Lười biếng như thế, sao xứng đáng làm con cháu Khổng gia ta!

Thần sắc hắn sa sầm xuống, nhìn chằm chằm vào Chu Hằng, dường như muốn chụp đánh một trận tên lười biếng vô dụng làm bại hoại gia tộc này.

- Tuy rằng tăng lên thực lực coi như mau, nhưng ngay cả Nguyệt Minh Cảnh cũng chưa vào cũng dám ra ngoài lang bạt, không phải làm mất hết mặt mũi của Khổng gia ta ư! Dường như Khổng Ngạo Côn nhớ lại trước kia từng gặp Chu Hằng, vung tay chụp một trảo, trực tiếp ném Chu Hằng vào trong hồ: - Mau mau tu luyện tốt cho ta!

Nói xong, hắn ấn xuống một chưởng, hình thành giống như một cây cột sáng nối trời, nối thẳng vào ót Chu Hằng.

- A...

Chu Hằng phát ra một tiếng hét thảm, cả người dường như sắp bể thành trăm vạn ngàn vạn mảnh, vô cùng đau đớn. Nhưng cũng bởi vì Khổng Ngạo Côn ra tay, lỗ chân lông cả người hắn ít nhất nới rộng ra gấp trăm lần, tốc độ hấp thu linh khí cũng tăng lên không chỉ gấp trăm lần!

Đây là Khổng Ngạo Côn hỗ trợ hắn, nhưng động tác cũng quá dã man đi. Chu Hằng nghĩ đây khẳng định là hắn cố ý, muốn trừng trị một chút: tên con cháu Khổng gia "lười biếng" này.

Tuy nhiên khổ sở gì mà Chu Hằng chưa từng nếm qua, loại mức độ thống khổ này cũng chỉ vì quá bất ngờ không kịp đề phòng làm hắn kêu lên thất thanh một chút, nhưng khi kịp phản ứng hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống. Lúc này thân thể hắn đã bị Khổng Ngạo Côn ấn vào chỗ sâu trong hồ nước.

Chu Hằng thầm mắng trong lòng, nếu không nhờ hắn có được tinh huyết Phệ Kim tộc, đẩy mạnh thể chất đến Hóa Thần Cảnh, vậy thì rơi vào trong hồ này khẳng định đã bị đóng băng lạnh cóng chết rồi!

Thật đúng làm xằng làm bậy mà!

Thế nhưng Khổng Ngạo Côn chính là một người điên, người khác chết sống đâu có nằm trong trong phạm vi lo lắng của hắn? Ở trong ý nghĩ của Khổng Ngạo Côn, chỉ có vượt qua được điều đó mới có thể xem là con cháu của Khổng gia, bằng không dù có chết cũng tốt, miễn phải đi ra ngoài làm mất mặt mũi của Khổng gia!

Chẳng qua là đối với Chu Hằng làm như thế vừa khéo hợp với tâm ý của hắn, lỗ chân lông cả người mở lớn, hắn bắt đầu điên cuồng hấp thu linh khí bốn phía, cuồn cuộn không ngừng tăng lên tích lũy linh lực của hắn.

- Hả? Cảm ứng được linh khí trong hồ điên cuồng lưu động, nhưng linh lực của Chu Hằng tăng lên lại chậm đến đáng thương, Khổng Ngạo Côn không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên! Đương nhiên hắn biết đây là vì không gian đan điền của Chu Hằng quá lớn, đến nỗi tốc độ hấp thu linh khí kinh khủng như thế, cũng chỉ bổ ích cho hắn chậm rãi như vậy.

- Miễn cưỡng coi như thành tựu đáng giá! Khổng Ngạo Côn thì thào nói, cuối cùng lộ ra vẻ tươi cười, dường như cảm thấy cao hứng vì gia tộc có thể xuất ra một tộc nhân ưu tú như vậy.

Một ngày, hai ngày, ba ngày... Nếu như không có Khổng Ngạo Côn trợ giúp, Chu Hằng muốn hút khô linh khí trong hồ nước này ít nhất phải một năm trở lên, nhưng bây giờ hắn chỉ dùng thời gian ngắn ngủn ba ngày!

Thần Anh nhị trọng thiên đỉnh phong!

Đã không thể hút thêm cho dù là một phần linh khí!

Chu Hằng lập tức bắt đầu tấn công Thần Anh tam trọng thiên: "Tiểu nhân" màu vàng cầm kiếm ở trong đan điền triển khai Lăng Thiên Cửu Thức, cường thế phân chia thiên địa, mở rộng lãnh địa.

Ở dưới kiếm ý của Lăng Thiên Cửu Thức, tiểu cảnh giới tăng lên dễ như trở bàn tay, vẻn vẹn chỉ trong nửa giờ sau, Chu Hằng đã đột phá đến Thần Anh tam trọng thiên, linh khí thiên địa tẩy rửa, nhanh chóng củng cố cảnh giới của hắn.

Khổng Ngạo Côn chụp vớt hắn từ đáy hồ đi ra, gật gật đầu, nói: - Coi như không tệ!

Có thể được một vị tiên nhân đánh giá như thế, cũng đáng để Chu Hằng kiêu ngạo!

- Tiền bối là cảnh giới gì? Nhật Diệu Cảnh? Thăng Hoa Cảnh? Hay Sáng Thế Cảnh? Chu Hằng hỏi.

- Thăng Hoa tam trọng thiên! Khổng Ngạo Côn ngạo nghễ nói, trong giọng nói mang theo tự tin mãnh liệt, dường như trời sập xuống hắn cũng có thể một vai gánh lên!

Loại tự tin mãnh liệt này lây lan qua Chu Hằng: tuy rằng Khổng Ngạo Côn cũng không phải chân chính Sáng Thế Cảnh mạnh nhất, nhưng hắn lại có một thân kiêu ngạo, đây mới là điều khiến Chu Hằng bội phục. Nhưng cũng đúng là như vậy mới làm cho Chu Hằng càng thêm nghi hoặc, vì sao thiên kiêu như thế lại bị trấn áp ở nơi này?

Hiển nhiên, Khổng gia ở Tiên giới phải có địa vị nhất định nào đó, mà xem theo trong lời nói và việc làm của Khổng Ngạo Côn, hắn cũng vô cùng trung thành với gia tộc, như vậy hắn bị giam giữ ở hạ giới, vì sao gia tộc không có phái người đến giải cứu?

Hắn không kìm nổi hỏi: - Tiền bối vì sao lại bị giam ở chỗ này?

Khổng Ngạo Côn ngẩn ra, lập tức mắt lộ hung quang, trong nháy mắt hai mắt trở nên đỏ bừng, vô số ma khí đỏ như máu từ trên người hắn tràn ra đầy trời, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ thiên địa.

Hỏi sai lầm rồi! Tên này lại sắp nổi điên!

Chu Hằng vội vàng chân đạp Tấn Vân Lưu Quang Bộ, thân hình đột ngột di chuyển, chạy tới hướng màn trời.

Tên này bị giam ở trong này, chính là vì hắn thường xuyên phát ra ma tính quá độ chăng! Kỳ quái, ngay cả đại năng Tiên giới đều không trị được bệnh này của hắn sao?

Tốc độ của Chu Hằng hiện giờ là nhanh bực nào, chỉ trong mấy lần lên xuống liền đi tới chỗ màn trời, một kiếm rạch ra, thân hình nhảy ra. "Ầm" sát phía sau là lực lượng của Khổng Ngạo Côn phát cuồng đánh ra, từng đợt từng đợt đánh vào trên màn trời, chấn cho màn trời kia đều không ngừng rung chuyển, dường như sắp vỡ vụn.

Không hổ là cường giả Thăng Hoa Cảnh, tiếp một bước chính là tồn tại mạnh nhất Tiên giới!

Nếu Khổng Ngạo Côn thực sự bước ra một bước này, như vậy khẳng định màn trời này không thể vây khốn hắn được nữa, đến lúc đó một khi hắn xuất thế, đừng nói là Huyền Càn Tinh, mà toàn bộ Phàm giới đều sẽ bị hắn đánh cho vỡ nát tan tành!

Chu Hằng ngẫm nghĩ lại, cảm thấy điều này không có khả năng, bởi vì tuy rằng cảnh giới của Khổng Ngạo Côn cao hơn xa Cổ Viêm, nhưng tạo áp lực cho hắn cũng không quá lớn, thậm chí có thể còn không bằng Cổ Viêm!

Tại sao lại như vậy?

Hay là Khổng Ngạo Côn bị thương nặng, đến nỗi tu vi giảm xuống, hay chính là tu vi của hắn bị người cưỡng ép kiềm chế!

Bất luận là loại nào, nếu hắn ngay cả khôi phục thực lực đều làm không được, làm sao nói đến chuyện đột phá chứ?

Chu Hằng cảm thán một hồi, hắn có thể cảm giác được loại ngông nghênh kiêu hãnh của Khổng Ngạo Côn kia, nhưng lại thường thường nổi điên lên như vậy, còn làm ảnh hưởng đến người khác, nên bị bắt giam giữ ở chỗ này, thật là khiến nguoời ta cảm khái!

Hắn về tới Triệu gia, lập tức nhận được thông báo: Rốt cụcThiên Bảo Các đã tìm được lão lừa đảo rồi!

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui