Kiếm Động Cửu Thiên

Ngày thứ mười, cuối cùng Cuộc so tài săn bắn kết thúc.

Mọi người từ trong núi rừng đều bị Đại Nhật Lưu Ly Kính truyền tống ra, mọi người quan tâm nhất tự nhiên là điểm số của mình, cùng với người có tên tiến vào tốp 10 là ai, nên đều ào tới xem.

- Cái gì! Thứ nhất không ngờ không phải Lâm Hiến Dương!

- Có phải sai lầm rồi hay không đây! Chẳng những tên hạng nhất không phải Lâm Hiến Dương, thậm chí ngay cả tốp 10 đều nhìn không thấy tên của hắn!

- Thật thú vị, tên thứ nhất lại là thất công chúa!

- Khẳng định là sai lầm rồi! Ta biết lần này thất công chúa chỉ dẫn theo một tên tùy tùng, mà lại chỉ là Tinh Thần Đế, chính là tên Chu Hằng kia, loại tổ hợp như thế làm sao có thể lấy được hạng thứ nhất!

- Đúng vậy! Chu Hằng bất quá là có cấm khí rất lợi hại, nhưng ở trong này lại không được dùng!

- Có nội tình đen tối đây! Ta nói không chừng còn có thể tiến vào tốp 10, đều là tỉ số này không chính xác!

- Ngươi bớt khoa trương đi! Nếu ngươi tốp 10, ta còn là hạng nhất đấy!

Nhìn thấy tên trong tốp 10, Liễu Duẫn Nhi tên cao ở vị trí thứ nhất, mà Lâm Hiến Dương lại không có tên trên bảng, mọi người đều tỏ vẻ không thể tin! Nhưng cũng có một số ít người biết rõ là chuyện gì xảy ra, một truyền mười, mười truyền một trăm, sau đó mọi người đều biết.

Thì ra là Chu Hằng từ đầu tới cuối chiếm đoạt thu hoạch của Lâm Hiến Dương, mới làm cho điểm của Lâm Hiến Dương trực tiếp rơi ra tốp 10, hắn thu hoạch chiến tích kém nhất từ khi tham gia Cuộc so tài săn bắn tới nay. Cũng chính vì Chu Hằng giết chết một con yêu thú cấp Tuệ Tinh duy nhất kia, mới giúp cho Liễu Duẫn Nhi vượt lên hết thảy, thành công chiếm vị trí thứ nhất.

Nhưng vấn đề là, Chu Hằng dựa vào cái gì có thể làm được?

Lâm Hiến Dương là ai chứ?

Là người xuất sắc đứng đầu Tứ Đại Thiên Vương, có hơn 900 đạo thiên hà, mà còn mang theo chín tên thiết vệ là cao thủ trong cao thủ... Một tổ hợp như vậy đủ để thắng hơn liên thủ của tên thứ hai cùng tên thứ ba!

Thế mà không ngờ bọn họ bị Chu Hằng đoạt lấy đầu danh!

Mà khi nói đến con yêu thú cấp Tuệ Tinh kia, mọi người càng thêm khó có thể chấp nhận!

Con yêu thú kia là bị thương nặng đúng vậy, thế nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nếu như Chu Hằng là dùng cấm khí đánh chết thì cũng không thể nói gì hơn, nhưng nếu có thể từ đó lấy được điểm, thì tuyệt đối không có khả năng hắn sử dụng cấm khí. Cho dù là trước dùng cấm khí đánh trọng thương tiếp đó dùng Bảo khí tầm thường giết chết đều không được: chỉ dùng một chút cấm khí liền trực tiếp giảm xuống thành tích!

Chỉ là một tên nhân loại vừa mới tiến vào Thiên Hà Cảnh, dựa vào cái gì xử lý một con yêu thú có được chiến lực Thiên Hà Đế đỉnh phong, mà còn có phòng ngự cấp Tuệ Tinh chứ?

Gian dối! Nhất định là gian dối!

Mọi người không khỏi lớn tiếng la lối phản đối, nhưng các đại lão học phủ lại đứng ra nói chuyện, kiên trì nhận định lần tranh tài này là công chính công bình.

Lúc này, mới có người nói ra Lâm Hiến Dương đã từng đánh một trận với Chu Hằng, kết quả lại bị Chu Hằng đánh bại. Từ ngày hôm qua đã rút lui ra khỏi Cuộc so tài săn bắn, hiện tại đã được đưa về phủ Đại nguyên soái dưỡng thương!

Nhìn thấy bộ dáng người chứng kiến cuộc chiến kia thành khẩn cam đoan: Chu Hằng tuyệt đối không có dùng cấm khí, mà là dùng một kiện Bảo khí kỳ quái, phun ra lửa, uy lực vô cùng mãnh liệt. Lúc này mới hoàn toàn áp chế Lâm Hiến Dương không còn sức chiến đấu!

Đối với chuyện này, tuy rằng mọi người vẫn không thể hoàn toàn giải tỏa nghi vấn, nhưng cộng thêm sự kiên trì của các đại lão học phủ, bọn họ cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng ý muốn kháng nghị.

Nhưng có vài người lập tức lĩnh ngộ được điểm mấu chốt về chuyện này: đó chính là Liễu Duẫn Nhi, Lâm Hiến Dương, Chu Hằng, còn có Lâm Vô Bệnh với vị cường giả cấp Hắc Động thần bí kia!

Chẳng lẽ, Chu Hằng nhúng tay vào hôn sự của Liễu Duẫn Nhi với Lâm Hiến Dương, chính là xuất phát từ chỉ định của vị cường giả cấp Hắc Động kia?

Nếu quả thật đúng như thế, tất nhiên Lâm Vô Bệnh sẽ không ngồi yên!

Vị đại nguyên soái này chẳng những tay cầm trọng binh, hơn nữa bản thân còn là Tuệ Tinh Đế đỉnh phong, có khả năng rất lớn bước vào Hắc Động Cảnh, trở thành người thứ sáu mạnh nhất của đế quốc!

Rất có thể sẽ dẫn phát một trận sóng to gió lớn rung chuyển toàn bộ đế quốc đây!

Thế nhưng bọn họ lại là suy nghĩ nhiều quá, Chu Hằng thực ra không có chút ý tưởng nào với Liễu Duẫn Nhi, mà Hồng Nguyệt lại không có khả năng để vào trong mắt một vị Tuệ Tinh Đế đỉnh phong, muốn giết liền trực tiếp một chưởng chấn chết là được. Trên đời này người có thể làm nàng e ngại có thể đếm được trên đầu ngón tay!

Hơn nữa, Hoặc Thiên thành Thánh đều không thể làm gì được nàng, còn phải để nàng vui vẻ chạy loạn các nơi, rồi xuất hiện ở trước mặt Chu Hằng. Thánh nhân đúng là rất lợi hại, nhưng Hỗn Độn Cảnh cũng không phải chỉ có phần thúc thủ đợi chết.

Đối với kết quả như vậy, Liễu Duẫn Nhi tự nhiên là vừa hưng phấn vừa cao hứng, cũng không kịp nói chuyện với Chu Hằng: "Oa", sau một tiếng hoan hô, nàng vội vã chạy về hoàng cung, phải đưa ra lời kháng nghị từ hôn mãnh liệt với Ma Long Đại Đế.

Chu Hằng cũng cùng con lừa đen, Tiểu Hỏa quay lại học phủ, nhưng ở giữa đường hắn lại bị người bắt cóc.

Là Liễu Thi Thi! Đương nhiên, nàng sẽ không thừa nhận mình không có lễ nghi quý tộc như vậy, mà là thỉnh mời chứ không phải bắt cóc.

Hiện tại, Chu Hằng đang ngồi đối diện với Liễu Thi Thi, trước mặt mỗi người là một ly trà, tản ra hương trà thơm dịu.

- Không thể không thừa nhận, bản Quận chúa nhìn lầm rồi! Cái tên Liễu Thi Thi thực tình thơ ý hoạ, hàm xúc thanh tú uyển chuyển, nhưng bất luận là dáng người hay là tính cách thì lại nóng bỏng chết người.

Mặc dù nàng ngồi cách cái bàn, nhưng bộ ngực vĩ đại lại giống như gác trên bàn, khiến người ta không thể không cảm thán kích thước to lớn của một đôi vật cao ngất kia, sau đó ánh mắt sẽ không dời đi được nữa.

- Bình thường bình thường! Chu Hằng phất tay áo nói, có vẻ rất khiêm tốn.

- Khách khách khách... Bản Quận chúa phát hiện, ngươi người này thật ra rất có hứng thú, ta có điểm thích ngươi rồi! Liễu Thi Thi nói ra không chút ngượng ngùng, ánh mắt nóng bỏng khiến lòng người mê say.

Có âm mưu!

Chu Hằng lập tức tằng hắng một tiếng, nói: - Bớt hình tượng này đi! Trước gạt ta phải chuyển vòng quanh, sau đó nhân cơ hội đưa ra yêu cầu chứ gì, ngươi nghĩ rằng ta ngốc à!

Liễu Thi Thi trố mắt, tên này như thế nào thông minh lanh lợi như vậy!

Diện mạo của nàng không dễ xem ư? Dáng người của nàng không đủ nóng bỏng sao? Cố ý bày ra tạo hình câu người như vậy, như thế nào một điểm mê hoặc tên này cũng không có? Nhưng thì tính sao, tỷ sẽ không giảng đạo lý!

- Nếu bản Quận chúa đã thích ngươi, cho nên, ngươi phải nghĩ biện pháp hồi lại hôn ước của bản Quận chúa! Quả nhiên nàng nói tiếp rất vô sỉ.

Chu Hằng co giật khóe miệng một cái, đường tỷ muội của nhà này nghĩ hắn là ai chứ, chuyên môn giải trừ hôn ước phá hư chuyện vui của người ta hay sao? Hắn thở dài, nói: - Cô nương cho rằng: nếu ta đi lý luận với vị Hắc Động Vương kia, vị đó sẽ chịu gặp ta ư?

- Bản Quận chúa mặc kệ, ngươi nhất định phải giúp ta!

Liễu Thi Thi giậm chân một cái, phong cách ngang ngược không nói lý lẽ thi triển ra hết.

- Mặc kệ cô nương! Chu Hằng đứng lên định rời đi.

- Hừ hừ! Hôm nay ngươi không đáp ứng bản Quận chúa cũng đừng nghĩ đi! Liễu Thi Thi đưa tay cản hắn.

- Cô nương không đánh lại ta! Chu Hằng nói.

Nói về chiến lực bản thân, Chu Hằng vừa mới hình thành hai đạo thiên hà khẳng định không phải đối thủ của Liễu Thi Thi, nhưng nếu như dùng Bảo khí, như vậy ba Liễu Thi Thi thêm vào một chỗ cũng chưa chắc đánh thắng được Chu Hằng.

- Phì! Ai muốn đánh nhau với ngươi, tên dã man như vậy! Đàn ông các ngươi chẳng lẽ trong đầu chỉ có đánh đánh giết giết hay sao? Liễu Thi Thi nói bộ dáng rất là khinh bỉ.

- Vậy cô nương còn có biện pháp nào?

Liễu Thi Thi cười đắc ý, "xoạt" một tiếng, tự xé rách áo chỗ vai trái mình, lại "xoạt" một tiếng, xé rách phía dưới váy một mảnh lớn, lộ ra một đoạn bắp đùi thon dài thẳng tắp mịn màng trắng như tuyết.

- Nếu ngươi dám không đáp ứng, dám chạy đi... bản Quận chúa liền tố cáo ngươi phi lễ!

Không cần biểu hiện tính vô sỉ hùng hồn như vậy được không?

Chu Hằng gãi gãi đầu, đối với đường tỷ muội nhà này quả nhiên không phải người một nhà không vào chung một gia môn. Liễu Duẫn Nhi cũng y như vậy, đều dùng chiêu phi lễ này để đối phó với hắn. Tuy nhiên nha đầu kia quá nhỏ, lúc ấy bên ngoài thùng xe có một vị Tuệ Tinh Đế đỉnh phong coi chừng, khẳng định sẽ không ai tin tưởng nàng.

Nhưng bây giờ thì khác, trước đó Liễu Thi Thi đã cố ý đuổi người hầu đi rất xa, nói vậy lúc ấy đã có âm mưu này rồi. Đến lúc đó Chu Hằng phá cửa chạy ra, còn nàng thì quần áo xốc xếch chạy lheo kêu to, không cần phải nói gì cũng đủ để cho người hiểu lầm!

"Con bà nó!"

Chu Hằng đột nhiên hiểu được, nàng vốn không cần tự mình nghĩ biện pháp gì, bởi vì chính nàng đã áp dụng rồi!

Bởi vì chuyện này một khi vỡ lở ra, vị Hắc Động Vương xa xa kia tự nhiên không thể nhẫn nhịn, khẳng định sẽ tự mình chạy tới thanh toán. Đến lúc đó cường giả cấp Hắc Động thần bí sau lưng Chu Hằng cũng chỉ đành phải ra tay.

Nói không chừng vị Hắc Động Vương kia sẽ bị đánh bại, rồi trong cơn phẫn nộ từ hôn ngay tại đương trường cũng không phải là không có khả năng!

Ai nói ngực lớn là ngốc nghếch chứ?

- Đây là cô nương đang chơi với lửa có ngày chết cháy! Chu Hằng cảnh cáo.

Giấy là không gói được lửa, cho dù là mưu tính nhỏ nhặt của nàng thực sự có thể thực hiện được, nhưng một khi sự tình bại lộ ra ánh sáng, nàng có thể chịu được lửa giận của cường giả cấp Hắc Động sao?

Người cường giả cấp Hắc Động nào nguyện ý cho người ta dùng mình làm cây thương đâm người khác?

Ở nơi Thánh nhân không ra này, Hỗn Độn Cảnh rất thưa thớt, đến ngay cả đại bộ phận võ giả cũng không biết Minh giới có cảnh giới này, cường giả cấp Hắc Động chính là tồn tại có thể đi ngang rồi!

- Khách khách khách! Đây là ngươi đang quan tâm tới bản Quận chúa à? Liễu Thi Thi nguýt Chu Hằng một cái vô cùng quyến rũ.

- Ta quản cô nương đi tìm chết làm gì! Chu Hằng thuận miệng nói.

- Coi như bản Quận chúa van cầu ngươi! Liễu Thi Thi nói tiếp giọng điệu mềm nhũn: - Nếu ngươi đã giúp Duẫn Nhi, thì hãy giúp thêm bản Quận chúa một lần đi!

- Ta tại sao phải giúp cô nương? Chu Hằng phang ngang. Hắn ghét nhất là bị người uy hiếp.

- Ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói ra, chỉ cần Liễu Thi Thi ta làm được, tuyệt đối không chối từ! Nàng thực hào phóng nói.

- Thực sự cái gì đều được hả? Chu Hằng cố ý nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao vút của nàng, nói đi nói lại thì đôi ngọc phong này thật sự là cực phẩm, vừa lớn lại vừa tròn vừa thẳng. Tuy rằng không thể lột ra xem, nhưng chỉ tưởng tượng một chút đã làm cho lòng người xao động không thôi.

Liễu Thi Thi cố nén kích động muốn tung một đấm đánh vào mặt Chu Hằng, cắn răng nói: - Cái gì đều được!

- Vẫn là không có hứng thú!

- Ngươi... Liễu Thi Thi buồn bực, nói:

- Xú tiểu tử! Ngươi cũng dám trêu chọc bản Quận chúa ư!

- Nói đúng ra, nếu cô nương có thể đùa giỡn ta, thì sao ta không thể đùa giỡn cô nương? Chu Hằng cười ha hả.

- Hằng ca ca! Ta sai lầm rồi! Ca ca tha thứ cho ta một lần đi! Liễu Thi Thi đột nhiên thu lại vẻ giận dữ, lên tiếng với giọng nói vô cùng dịu dàng nũng nịu.

Chu Hằng không khỏi rùng mình một cái, thiếu chút nữa phun bắn ra ngoài ngụm nước trà trong miệng.

Không cần đùa như vậy chứ!

- Cô nương thật đúng là biết vừa đấm vừa xoa, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! Chu Hằng lắc đầu.

- Đây không phải cũng là bị buộc thôi sao! Liễu Thi Thi tiếp tục nói với Chu Hằng giọng điệu mật ngọt chết ruồi: - Ngươi không biết, ta bị hứa hôn tên kia có huyết mạch Hắc Kim Hùng, hơn nữa phản tổ đến mức rất lợi hại, một thân đều là lông đen... mới trước đây ta gặp một lần, thiếu chút nữa ghê tởm chết ta rồi!

- Phải gả cho một quái vật như vậy, bản Quận chúa thà rằng chết đi cho xong!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui