Kiêm Gia Khúc

Trần Ảnh lần này là tới đi vội vàng, nhưng ‘nàng’ lại không mang theo Nhan Tô. Giản Già vốn không muốn lưu lại một người xa lạ, lại bị Trần
Ảnh một câu “Uy nói như thế nào thì ngươi cũng coi như là thiếu ta một
cái nhân tình đi” trả trở về.

Nhan Tô là một người thực im lặng. Trần Ảnh để ‘hắn’ ở trong này điều dưỡng, ‘hắn’ cũng rất ít khi ra khỏi cửa, chỉ có khi sẽ cùng Thiển
Thanh ngồi ở trong tiểu viện tán gẫu vài câu, sau đó chính là ngẩn
người.

Thiển Thanh có chút lo lắng, hỏi Giản Già “Giản Già, sắc mặt Nhan Tô rất kém, thê chủ của ‘hắn’ sẽ không……”

“Yên tâm, thê chủ kia của ‘hắn’ cũng chỉ là mạnh miệng, vài ngày nữa
sẽ trở lại.” Giản Già dò xét tham Thiển Thanh đã muốn có chút nổi lên
đến bụng, có chút lo lắng nói “Mấy ngày nay buổi tối có phải hay không
ngủ không yên? Khó chịu sao?”

“Bây giờ vẫn rất tốt” Thiển Thanh nghiêng người tựa vào trên người
Giản Già, đan tay vào tay nàng, nhẹ giọng nói “Có đôi khi thắt lưng sẽ
có chút nhức.”

Nàng đưa bàn tay tới thắt lưng hắn, nhẹ nhàng nhu, nói “Về sau nếu đau nhức thì kêu ta, biết không?”

Thiển Thanh gật đầu, dựa vào trong lòng Giản Già trên mặt không tự chủ được mà mỉm cười.

Cửa khách phòng tách ra một khe nhỏ, Nhan Tô kinh ngạc đứng ở nơi đó, biểu tình yên lặng.

Trời còn tờ mờ sáng, Giản Già đã dậy, lặng yên không một tiếng động
mặc quần áo. Thiển Thanh sau khi có bầu thì ngủ không sâu rất dễ thức
giấc. Trước đây Giản Già sợ hắn ngủ không tốt đều cùng hắn nằm, nhưng
bây giờ chuyện buôn bán công việc của Lâm Thủy Đường lu bù lên, Tiểu Lục một mình không thể lo liệu hết được nên Giản Già cũng chỉ có thể thức
dậy sớm hơn.

Quần áo ma sát phát ra thanh âm “Tất tất tác tác” làm cho Thiển Thanh hơi chuyển mình, ánh mắt hơi hơi mở, thanh âm khàn khàn nói “Giản Già?”


“Nhắm mắt lại, ngủ đi” Giản Già nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Thiển
Thanh, thấp giọng dỗ đến “Ngoan, trời còn sớm, ngủ tiếp một chút.”

Mỗi lần Thiển Thanh thấy nàng đứng dậy, đều kiên trì đi làm điểm tâm, vì thế Giản Già không biết phải mạnh mẽ đem hắn nhét vào ổ chăn bao
nhiêu lần.

Cho đến khi hô hấp của Thiển Thanh dần dần bình ổn lại, Giản Già mới buông tay ra mặc quần áo đi ra ngoài.

Đi vào sân lại phát hiện Nhan Tô đứng ở trên hành lang gấp khúc,
người gầy nên quần áo mặc ở trên người có vẻ trống rỗng, thấy Giản Già
đi ra thì thân mình co rúm lại một chút. Giản Già quét mắt liếc ‘hắn’
một cái, lúc nàng đi sát qua bên người ‘hắn’ thì vị nam tử đã trầm mặc
vài ngày kia mở miệng nói “Lâm đại phu…… Trần Ảnh ‘nàng’……”

Giản Già cước bộ không ngừng, ngay cả thân mình cũng không có quay lại nói “Không biết, hứa là quá hai ngày mới có thể trở về.”

Nhan Tô sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, yên lặng trở về phòng.

Lâm huyện thời tiết luôn luôn rất tốt, ở trong sân Thiển Thanh có rất nhiều loại hoa cỏ, bởi vì chăm sóc cẩn thận nên buổi sáng nở hoa so với nơi khác thì hơn rất nhiều.

Thiển Thanh cầm siêu chậm rãi tưới hoa, tiểu Viên ở trong vườn hoa
lăn lộn không ngừng, những nơi bị nó càn quét qua thì đều để lại một
đống hỗn độn. Không có cách nào, Thiển Thanh đành phải đem mỗ quả bóng
kéo ra, cười tủm tỉm vỗ vỗ tiểu Viên nói “Ngoan một chút, bằng không
Giản Già sẽ tức giận.”

Con thỏ run run, ngoan ngoãn đến một bên cắn cải trắng.

Có gió thổi qua, Thiển Thanh trừng mắt nhìn, lại cảm giác có cái gì
đó đi vào trong ánh mắt, đành phải đem siêu buông xuống chậm rãi nhu nhu (xoa) mắt, nhưng mà càng ngày càng xót.

“Ngươi làm sao vậy?”


Nghe thấy thanh âm Nhan Tô, Thiển Thanh quay người lại cười cười nói “Không có gì, chỉ là giống như có hạt cát bay vào.”

“Đừng xoa, càng xoa thì càng xót” Nhan Tô lộ ra một chút ý cười khó
có được nói “Trước kia khi ta bị cát bay vào mắt, thê chủ đều là……”

Nói tới đây Nhan Tô liền ngừng lại, ý cười như là chưa từng xuất
hiện, sắc mặt lại trắng đi, miễn cưỡng hạ khóe miệng nói “Ta đến giúp
ngươi thổi mốt chút đi.”

“Ân, được.”

Nhan Tô ngón tay nhẹ nhàng đẩy mi mắt Thiển Thanh, tiến tới định thổi khí thì bị người kéo ra. Giản Già cau mày đem Thiển Thanh kéo vào trong lòng, nhìn nhìn ánh mắt hắn có chút hồng hỏi “Như thế nào lại bị như
vậy? Có đau hay không?”

“Có hạt cát đi vào, Nhan công tử lúc nãy muốn thổi giúp ta một chút”
Thiển Thanh nháy mắt, khóe mắt bị ma sát làm nước mắt chảy ra.

Giản Già nhìn nhìn Nhan Tô xấu hổ đứng ở một bên, thản nhiên nói “Cảm tạ.”

Sau đó liền đem Thiển Thanh ôm lấy đến đặt ở trên nhuyễn tháp, tiến
tới nói “Ta đến giúp chàng, đừng nháy mắt, nếu không càng khó chịu.”

“Ngô……”

“Khá hơn chút nào không?”

“Giống như còn ở bên trong……”

“Như vậy thì sao?”


“Ân, tốt hơn nhiều……”

Nhan Tô yên lặng xoay người rời đi, trước kia, cũng có một người từng ôn nhu như vậy giúp mình thổi mắt, chẳng qua, sau đó đã đánh mất.

Đoạn đối thoại giống như đã từng quen thuộc nhưng sẽ không bao giờ gặp được nữa, ta thật hối hận…

Ngươi nói đúng, ta hối hận không kịp nữa.

Sau khi ăn cơm xong Giản Già không có đi ra ngoài, mà không biết từ
nơi nào cầm tới một dây thừng thô thô cùng tấm ván gỗ, sau đó ở dưới gốc liễu không biết đã bao năm kia bắt đầu bận bịu.

Bị an trí trong bóng râm Thiển Thanh tò mò nhìn động tác của Giản Già, nhịn không được hỏi “Nàng đang làm cái gì?”

“Đoán xem.”

“Là bàn đu dây sao?” Thiển Thanh ánh mắt sáng ngời, có chút nóng lòng muốn thử.

“Đúng vậy,” Giản Già không ngừng tay, thấy bộ dáng Thiển Thanh hưng phấn mà bật cười “Thích vậy sao?”

“Umh” Thiển Thanh cười gật đầu, có chút hoài niệm nói “Trước đây chỉ
chơi đùa có vài lần, trong thôn chỉ có một bàn đu dây, tiểu hài tử đều
xếp hàng chờ, ta…… xếp hàng không được.”

Không phải xếp hàng không được, mà căn bản là không có cơ hội đi chơi.

Ban ngày thì giúp đỡ phụ thân làm việc vô chừng mực, chỉ có thể nhìn
đệ đệ cùng mấy tiểu bằng hữu cười đùa tranh đoạt, chính hắn lại chỉ có
thể vào ban đêm vụng trộm chạy tới ngồi trên đó, sau đó miễn cưỡng dùng
chân đẩy.

Giản Già ngừng tay, phủi bụi trên người đi tới đem Thiển Thanh ôm vào trong lòng, nhu nhu hắn đầu nói “Cái đu này chính là của chàng, đừng
khổ sở.”

Chàng có điều gì tiếc nuối ta đều có thể bù lại, cho nên, không cần lộ ra đau thương như vậy.

Ta làm hết thảy đều là vì –

Muốn cho chàng hạnh phúc.


Thiển Thanh cười rộ lên, ôm lấy Giản Già đầu chôn ở trong lòng đối phương mà cọ xát, cực kỳ giống một vật nhỏ nhu thuận.

“Umh.”

Lúc chạng vạng Giản Già đem bàn đu dây chuẩn bị cho tốt, cẩn thận kiểm tra hồi lâu, sau đó kêu Tiểu Lục đến.

Giản Già chỉ chỉ bàn đu dây, nói “Ngồi lên trên đi.”

“Di?” Tiểu Lục khó hiểu vò đầu, tuy rằng không rõ cho nên không biết có nên ngồi lên hay không.

Trời đất bao la, lão bản lớn nhất, hay là nghe lời nàng đi……

Giản Già vòng đến phía sau Tiểu Lục, dung lực đẩy bàn đu dây, chợt nghe Tiểu Lục gào lên “Lão bản! Ta sợ độ cao a ~~~~~”

Giản Già ngẩng đầu nhìn nhánh cây cùng dây thừng với thể trọng của
Tiểu Lục vẫn rất rắn chắc, thờ ơ nói “Yên tâm, té không chết được.”

“Lão bản ta sợ hãi ngao ngao ngao……”

“Sợ? Vậy cao hơn một chút là được rồi.”

Tiểu Lục rơi lệ đầy mặt.

Tới lúc tiễn bước Tiểu Lục hai chân đã muốn nhuyễn, Thiển Thanh mới
bật cười, đã bị Giản Già kéo đến bàn đu dây ngồi lên, sau đó nhẹ nhàng
mà đẩy.

“Giản Già, ta có thứ này tặng cho nàng.”

“Nga?” Giản Già dừng lại bàn đu dây, kinh ngạc một chút “Là cái gì?”

Thiển Thanh lấy ra một cái túi hương thêu rất là tinh xảo, mím môi
đeo lên bên hông Giản Già “Ân, bên trong là hương thảo, có thể phòng
muỗi……”

“Ta thực thích” Giản Già tinh tế vuốt ve túi hương được thêu quá khéo léo, ánh mắt ôn nhu “Cám ơn, Thanh Nhi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận