“Những hài tử ngoan đều bị cha mình lừa”
Tương Thành đến đây, là để hỗ trợ cho Tiểu Hoàng cô của nàng, An Dương Trưởng công chúa. Trưởng công chúa An Dương gả thấp đến Trần thị, làm thê của Trần Thích, nhị ca của Trần Tiễn Chi. Ngày thường nàng và Phò mã ở phủ Trưởng công chúa, mặc dù không sống chung, nhưng vẫn là chí thân với bên này, nên lễ mừng thọ của Trịnh Quốc Phu nhân, không chỉ một mình nàng ấy đến, còn muốn thỉnh người bên nhà mẹ đến cùng nàng để tăng thể diện.
Tưởng Thành ngày một lớn, cũng không thể dưỡng mãi trong thâm cung, cũng phải làm quen với các nữ quyến nhà trọng thần, nhóm nữ nhi và các trưởng Công chúa và cả Quận chúa của các Phiên Vương đang ở kinh thành nữa, vì thế dưới việc song phương đều có nhu cầu, nàng bớt chút thời gian cùng hai vị Trưởng công chúa khác đến Trần gia.
Sở dĩ nói bớt chút thời gian, cũng không phải Tương Thành bề bộn nhiều công khóa, mà là Hoàng đế nhiễm chút bệnh nhẹ, là nữ nhi nàng muốn chăm sóc cho hắn. Vì thế nàng đến khá trễ, An Dương Trưởng công chúa không thể dứt người ra được, nên để nữ quan bên người đến nghênh tiếp nàng, vốn Trịnh Quốc Phu nhân cũng muốn ra nghênh đón, nên ngăn An Dương Trưởng công chúa lại, nàng biết, nhà a tẩu nàng gần đây làm việc luôn khiêm nhường, vì lấy hảo cảm của Hoàng thất, của Đông cung, Tương Thành lại là dòng chính nữ của Hoàng đế, nên nhún nhường với người tất sẽ có lợi.
Tương Thành am hiểu sâu sắc đạo lý này, cho nên vẫn chưa có gì bất mãn.
Nàng đi theo nữ quan vào, đi ngang qua hồ nước này, từ xa đã nghe được tiếng đối biện của Khương Thái và Bách Nhiễm, lập tức dừng chân lắng nghe. Hiện tại đã nghe xong, nàng cười một cái, cũng rời khỏi đó đi làm chính sự.
Trịnh Quốc Phu nhân Mẫn thị và Mẫn Tĩnh Viễn không phải là quan hệ thân thích xa xôi gì, là bậc cô của Mẫn Tĩnh Viễn. Thế gia có thâm căn cố đế, lại là nhóm huân quý không hoạt động riêng lẻ, luôn trộn lẫn quan hệ thông gia với nhau, nên quan hệ thân thích trong này càng thêm phức tạp. Tương Thành đến tiền đường, Trịnh Quốc Phu nhân và An Dương Trưởng công chúa đi ra, cùng hành lễ theo cấp bậc cho nhau, Trịnh Quốc Phu nhân hành lễ quân thần, Tương Thành hành lễ vãn bối: “Hôm nay đến chúc thọ Phu nhân, vì ta mà làm phiền đến Phu nhân, là lỗi của ta.” Lời nói nhỏ nhẹ, lại khiêm tốn vạn phần. Cũng không cố ý khoe khoang thân phận, lại làm tốt việc chiêu hiền đãi sĩ theo truyền thống của Hoàng thất.
An Dương Trưởng công chúa thầm khen trong lòng, a tẩu dạy con thật tốt. Nàng tiếp đón song phương: “Bên ngoài lạnh, đừng đứng đây, vào trong nói chuyện”. Lại cùng Tương Thành mỗi người một bên đỡ Trịnh Quốc Phu nhân đi vào.
Đến trung đường, Tương Thành đã có thể trò chuyện cùng với mọi người, về những chuyện lưu hành trong kinh, chuyện nhóm quý nữ lại đang mê mẫn cái gì, nàng đều biết đến. Ngôn hành tiến lui thỏa đáng, lại có tiểu cô cô của nàng ở một bên chiếu khán, cũng giúp cho lần đầu xuất trướng trước nhóm quý phu nhân, quý nữ của nàng đạt được thanh danh tốt.
Đây là một hài tử hiểu chuyện. Tạ thị cũng ngồi ở trung tâm, ở ngoài quan sát từng hành vi của Tương Thành, rồi cho ra kết luận như vậy. Đáng tiếc lại có người cha đôi khi hay phạm ngu xuẩn, bằng không hôm nay nhi nữ đã thoải mái biết bao? Nàng lại nghĩ đến cái tên vào núi làm dã nhân, à không, làm phu tử, Bách Nguyên, có được cảm nhận sâu sắc rằng, đầu năm nay hài tử ngoan đều bị cha mình lừa gạt.
Uống trà tán gẫu, đến thời gian, sẽ có hiếu tử hiền tôn đến chúc thọ. Trần thị nhiều tôn tử, chia theo bối phận cao thấp xếp thành một hàng mừng thọ lão nhân gia, nhìn mà khiến người ta ấm lòng, không khí cũng vui vẻ hòa thuận. Bởi vì tiểu tử Trần Tiễn Chi này đã đứng trước mặt mọi người nói Bách Nhiễm và hắn tuy hai mà một, làm cho Trịnh Quốc Phu nhân vẫn luôn nhớ mãi, nên bắt Bách Nhiễm cũng xếp vào hàng ngũ tôn tử, để chúc thọ cho mình.
Chúc thọ xong là đến tiệc rượu.
Rượu qua một nửa, mọi người cũng đã nhiễm chút men say, lời nói cũng phóng túng hơn. Bách Nhiễm thấy vậy thì rời khỏi bàn tiệc để tỉnh rượu, đi đến con đường nhỏ thông gió, lại gặp được Tương Thành kết thúc tiệc từ sớm.
Hai người cũng xem như quen biết đã lâu, Bách Nhiễm cúi người hành lễ: “Điện hạ”.
Tương Thành nhớ đến mồm miệng nhanh nhảu của nàng khi ở trong đình, nên lời nói cũng hàm chứa ý cười: “Đều là khách nhân, ngươi khách khí với ta làm gì?”
Tuyết đầu mùa vẫn chưa tan, ánh lên trong đêm đen, có thể thấy được một mảnh mờ mịt, dưới mái hiên ngọn đèn nhỏ đung đưa tỏa ra ánh sáng vàng, tỏa ra chút hơi ấm mỏng manh. Hai người đều khoác áo choàng Bạch Hồ viền nhỏ, nên cũng không thấy lạnh. Tại đây, nơi bóng đêm tĩnh lặng cách xa tiếng ồn ào náo nhiệt, tình cờ gặp nhau, cũng không có bao nhiêu phòng bị.
Các nàng đã chạm mặt nhau nhiều lần, miễn cưỡng cũng xem như người quen. Bách Nhiễm nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, nha đầu kia là một hài tử hung tợn, bây giờ, đứng dưới ánh trăng của đêm đông thanh lãnh, thân hình nàng ấy đã bắt đầu ẩn hiện hình dáng thiếu nữ. Bách Nhiễm không khỏi cảm khái thời gian trôi thật nhanh, trong đầu chợt hiện lên ý nghĩ kỳ dị quái gỡ rằng vị điện hạ này là ta nhìn nàng lớn lên.
Bách Nhiễm khẽ run rẩy cả người, nhanh chóng đánh bay suy nghĩ này ra khỏi đầu, thấy nàng ấy rời đi sớm, lại nghĩ đến hoàng đế đang bệnh nhẹ, e là muốn trở về chăm sóc, nên hảo tâm nói một câu: “Thánh Thiên Tử tự có Thần Minh che chở, Điện hạ đừng quá âu lo”. Hoàng đế này cũng chẳng phải bị bệnh nặng gì, chỉ là buổi tối khi ngủ không đắp chăn đàng hoàng nên cảm lạnh, do gần mười năm nay vẫn thường hay lao tâm, thương tổn đến tỳ, phổi, sức đề kháng không được như lúc trước, nên khỏe chậm hơn một chút. Là một nữ nhi, phụ thân bị bệnh, tất nhiên nàng cũng không thể hành lạc ở bên ngoài quá lâu.
Tương Thành gật đầu, dư quang thoáng nhìn đến căn phòng đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa, tiện nói: “Trời giá rét, Bách lang đừng đứng lâu”. Nói lời cáo từ với nhau, rồi tách ra rời đi.
Đến bên ngoài Trần phủ, xa mã đã sớm chờ, tiễn Tương Thành ra ngoài là nữ quan và tỳ nữ thân cận của Trịnh Quốc Phu nhân, thay mặt nói: “Hôm nay nhiều khách nhân rối ren, làm chậm trễ Tương Thành Điện hạ, ngày khác sẽ tổ chức tiệc mời. Tương Thành Điện hạ thượng lộ bình an.”
Tương Thành khẽ gật đầu, đỡ tay nha hoàn bước lên xe ngựa.
Người tiễn khách nhìn xe ngựa đi xa, rồi mới quay vào phục mệnh.
Xe ngựa lôc cộc chạy đi, theo sau là hơn mười kỵ hộ vệ, lấy tốc độ không nhanh không chậm hướng đến hoàng cung. Tương Thành ngồi trong xe, nhớ đến từng người, từng việc đã gặp trong một ngày này, rút ra kết luận đại khái về tính cách mỗi người, cuối cùng cũng dần đút kết ra được rõ ràng nên qua lại và cư xử thế nào với ai.
Nhớ đi nhớ lại, lại nhớ đến khi cùng Bách Nhiễm nói chuyện ngoại trừ bản thân còn có thị nữ, An Dương cô cô và Trịnh Quốc Phu nhân, hơi thở lại thoáng trì trệ, cẩn thận nhớ lại vừa rồi lời nói cũng không có gì khác người, nên nàng cũng yên lòng lại. Cũng không biết thế nào, vừa gặp nàng ấy, nàng đã quên bên cạnh còn có người khác, dường như trong mắt chỉ có nàng ấy mà thôi. Tương Thành âm thầm nhắc nhở bản thân, sau này bất luận cùng ai, cũng phải suy nghĩ thật kỹ, đừng đánh mất lý trí.
Suy nghĩ suốt cả chặng đường, lại nhâm nhi một tách trà táo nhỏ, cấm cung đã ở ngay trước mắt. Vào cửa cung, đổi kiệu, Tương Thành về tẩm cung của nàng thay xiêm y trước, rồi sau đó đến cung Chiêu Dương tìm nội quan hầu hạ và ngự y đến hỏi tình hình của Hoàng đế, nghe nói đã giảm sốt, căn dặn bọn họ chăm sóc cho tốt, rồi cho lui xuống.
Sau đó, mới đến cung Hoàng hậu thỉnh an, tiện đó còn vào thăm tiểu Thái tử Tư Mã Luân.
Xong xuôi mọi chuyện, đến thời điểm về lại cung thì đã muộn hơn thường ngày rất nhiều.
Lại nói sau khi Bách Nhiễm nhìn theo Tương Thành rời đi cũng quay lại bữa tiệc, Trần Tiễn Chi nhìn ngó xung quanh một chút, rồi lặng lẽ nói với nàng: “Hôm nay bá mẫu nói hai năm tới sẽ không nghị hôn cho ngươi thật đúng là chuyện tốt. Hôm qua ta ở bên ngoài thư phòng của A cha nghe được, Triệu Vương dục gả An Hưng Quận chúa cho ngươi,” Rồi hắn hơi nhíu mày, “Lúc nhỏ ta đã từng gặp nàng ta, rất điêu ngoa, sống chung thì không tốt”.
Bách Nhiễm gật gật đầu, trong lòng lại nói không hẳn, là do ngươi chưa thấy qua tiểu Công chúa kia mới gọi là điêu ngoa kìa, giờ thì lại rất thục nữ.
Trần Tiễn Chi tiếp tục nói: “Ta còn nghe A cha nói, dường như Triệu Vương đang âm mưu thúc giục biên cương làm gì đó… Không thể nào là tiếp tay với bọn Hung Nô được, ta đoán chừng là đất Triệu cách khá xa, mà biên cương lại gần, lại còn có binh mã, nếu có một ngày…”.
Nói đến đây thì đã hiểu rõ, Bách Nhiễm cũng hạ nhỏ giọng xuống, nói với hắn: “Trong lòng A cha ngươi tự hiểu rõ, ngươi đừng tham gia vào”. Đứng nghe mà lại có thể nghe được nhiều tin tức đến vậy sao? Rõ ràng là cái tiểu tử này trốn bên ngoài nghe lén mà.
Trần Tiễn Chi liếc nàng một cái, rồi nói: “Còn không phải sợ ngươi thèm muốn vẻ kiêu tú của vị Quận chúa kia mà luyến tiếc sao”.
Bách Nhiễm lại thêm cạn lời, chẳng lẽ nàng là kẻ ái nhi sao?
“Ngươi bớt nói bậy đi, ta biết ngươi muốn nhập quân, trong trường hợp đó, dù sao cũng chưa được mấy tuổi, chờ thêm hai năm nữa, nhờ cha ngươi tìm cho ngươi một việc trong quân, cũng không phải khó”. Bách Nhiễm nói nghiêm túc.
Trần Tiễn Chi nghe xong thì tỏ vẻ hiển nhiên: “Biết biết”. Sau đó uy hiếp Bách Nhiễm: “Đến lúc đó nếu A cha ta không đáp ứng, ngươi phải giúp ta”.
Tiểu tử này lại còn muốn vượt qua cả người cha Đại Tướng quân của hắn để chứng thực tiền đồ của bản thân nữa à, thật đúng là thiếu niên vô tri. Bách Nhiễm nói cho có lệ: “Đến đó lại nói”.
Trần Tiễn Chi thấy nàng dễ dàng đồng ý như vậy, thì vô vùng vui sướng lại rót đầy ly rượu của mình.
Tiệc xong, mọi người đều tự hồi phủ trước khi đến giờ giới nghiêm ban đêm.
Thời gian một năm còn lại đều vô cùng bình thản, vì nghe được Trần Tiễn Chi nhắc đến biên cương, Bách Nhiễm nói lại chuyện này cho Lâm Truy Hầu, nàng chỉ có trách nhiệm nhắc nhở, còn việc cần phải làm gì, cũng không quan hệ gì với nàng nữa.
- --------