Chương 16: Thái phi
Giai Kỳ tuổi còn trẻ, lúc bị bệnh hay cáu kỉnh, chuyện này thực ra cũng bình thường, Thanh Thuấn nói: “Nương nương?”
Giai Kỳ không nói chuyện nữa, chỉ nhắm mắt để mặc nàng cầm thuốc bột xử lý. Kéo đồng kia chỉ là vật để cắt hoa đăng, lưỡi dao dài không quá một tấc, tuy là cắm vào tận gốc nhưng cũng chưa đến ngực trái, nhưng chung quy cũng không bằng xẻo mất khối thịt, máu chảy ra tuy nhiều, lại không thương tổn đến chỗ yếu hại, chỉ là khi hoạt động thực sự vẫn rất đau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giai Kỳ đau đến nỗi lại ra một tầng mồ hôi, Thanh Thuấn cho nàng uống chút thuốc an thần, lúc này nàng mới mê man thiếp đi, vẫn còn nhớ dặn dò: “Đừng để lộ tin tức cho bệ hạ.”
Nhưng rốt cuộc tiểu hoàng đế vẫn biết. Trời còn chưa sáng, tác dụng của thuốc qua đi, Giai Kỳ tỉnh lại vì đau, vừa mở mắt ra đã bị dọa sợ, bởi vì trước giường có một người đang ngồi, trắng trẻo văn nhã, đúng là Bùi Chiêu.
Thấy nàng tỉnh lại, Bùi Chiêu vội đứng lên, “Mẫu hậu.”
Trên mặt hắn không có chút biểu tình, Giai Kỳ nhớ tới những lời của Lý thái y, trong lòng hơi bối rối, Thanh Thuấn lại không có ở đây, nàng đang gấp đến độ toát mồ hôi đã nghe Bùi Chiêu nói: “Nghe nói sau khi Lý thái y say rượu đã thất lễ, nhận nhầm mẫu hậu thành kẻ thù, dùng đao khiến người bị thương, nhi thần đến xem người một lát.”
Giai Kỳ nửa tin nửa ngờ, Bùi Chiêu đã đến gần hơn chút, hắn đứng trong nắng sớm mờ ảo tỉ mỉ quan sát nàng.
Con ngươi đen nhánh trong suốt của hắn được ánh nắng chiếu vào, lộ ra màu hạnh nhân, sáng long lanh, khiến người vừa nhìn thấy là mê mẩn trong lòng. Giai Kỳ không nhịn được trốn về phía sau, động vào miệng vết thương, tức thì hít vào một hơi.
Bùi Chiêu lập tức vươn một bàn tay tới đè vai nàng lại, chỉ là vừa mới chạm vào đã lập tức rút lại, dường như có chút bối rối, khuôn mặt tái nhợt hơi đỏ lên, “Không biết mẫu hậu bị thương nơi nào, nhi thần lỗ mãng.”
Nhìn bộ dáng này của hắn, có lẽ ngay cả bị thương ở nơi nào Thiệu Hưng Bình cũng không nói cho hắn biết, quả thực không để lộ một chút tin tức. Giai Kỳ đắp chăn gấm lại, nhẹ thở ra một hơi, “Bệ hạ không cần phải để ý. Đến giờ thượng triều rồi phải không?”
Nàng đang che nơi bị thương đi, chính là ngực, Bùi Chiêu vừa nhìn thoáng qua lập tức hiểu rõ, nhưng vẫn cố kỵ nam nữ thụ thụ bất thân, lập tức chuyển tầm mắt.
Bùi Chiêu tự mình truyền đồ ăn sáng hầu hạ nàng dùng xong bữa, lúc này mới lên triều. Đến trưa lại tới một chuyến cùng nàng dùng cơm trưa, đột nhiên nói: “Cung yến trung thu có nhi thần lo liệu, mẫu hậu an tâm dưỡng thương, không cần lo lắng nữa.”
Giai Kỳ không am hiểu những việc này, hơn nữa nhân khẩu trong cung không nhiều, từ trước đến nay có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, chỉ là tiết trung thu này trốn không được, dù sao cũng phải lo liệu thân tộc chỉnh tề, hơn nữa nhóm lão thái phi của Bình Đế cũng phải ăn tết, tính ra đều là mấy “tỷ muội” nàng chưa gặp được mấy lần, chẳng lẽ ngay cả chút náo nhiệt này cũng không cho họ.
Trong việc này nàng cực kỳ ngốc nghếch, trung thu năm ngoái cũng là Bùi Lang phái người tới cầm tay chỉ dạy, vì thế nàng không khỏi bị Bùi Lang lên mặt rồi âm thầm châm chọc mỉa mai. Cho nên Bùi Chiêu vừa nói như vậy, nàng lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại vô cùng áy náy, “Đây cũng không phải trách nhiệm của bệ hạ, không nên khiến bệ hạ bận rộn.”
Bùi Chiêu ngẩng đầu lên, giúp nàng nâng gối dựa, đáy mắt trong suốt rõ ràng có một tia tìm tòi nghiên cứu, “Mẫu hậu muốn bận rộn?”
Nàng vội vàng lắc đầu. Bùi Chiêu cười một tiếng, “Vậy thì tốt rồi.”
Nụ cười kia có chút ranh mãnh, có hơi thở thiếu niên hiếm khi xuất hiện trên người hắn. Thoáng chốc Giai Kỳ nhớ tới lời nói ngày hôm qua, cười nói: “Ồ, ai gia hiểu rồi, bệ hạ sợ ai gia sắp xếp tuyển phi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Chiêu vẫn nhíu mày như cũ, “Cũng đã nói là không cần rồi.”
Kỳ thực lúc này cách trung thu vẫn còn rất xa, Giai Kỳ cũng không thật sự có ý định để một đứa trẻ mới lớn như hắn xử lý những công việc rườm rà như vậy, có điều trên người có thương tích, vò rượu độc kia lại phiền toái, điều trị nhiều ngày tới tới lui lui, chờ đến khi nhận ra quốc gia đại sự đã đến gần thì không kịp nữa rồi.
Nàng gọi vú già trong cung tới, những người đó lại không hiểu ra sao, “Thái Hậu nương nương hỏi cung yến trung thu sao? Bệ hạ đã bố trí ổn thỏa, chỉ cần Thái Hậu nương nương đi phía tây một chuyến thôi ạ.”
Phía tây đó là chỗ ở của nhóm lão thái phi, tới nơi này rồi thì mọi chuyện mới thật sự sẵn sàng. Giai Kỳ có chút ngượng ngùng, vội gọi người đưa điểm tâm tới thư phòng Bùi Chiêu tạ ơn. Sáng sớm ngày hôm sau liền ngồi xa giá đi về phía tây.
Nhóm lão thái phi cùng Cố tiểu thái hậu từ trên trời rơi xuống này cũng không thân quen, chỉ có đám người Vương tiệp dư cùng Lâm Thục phi trước kia có hàn huyên vài câu với cô cô nàng Cố Lượng Ninh. Quả thực là ở trong thâm cung phải nhịn quá lâu, cho nên dù không thân cũng có thể xoay thành chị em dâu, vì thế một đám nữ nhân sôi nổi lôi kéo tay Giai Kỳ hỏi: “Bệ hạ có tuyển phi chưa?”
Giai Kỳ há miệng thở dốc, vốn muốn nói “Bệ hạ mới mười bảy”, nghĩ lại một chút, mười bảy cũng không tính là nhỏ, là do bản thân Bùi Chiêu không gần nữ sắc. Mà bất luận nguyên do của việc không gần nữ sắc này là gì, dường như cũng vẫn liên quan đến phương pháp dạy không đúng của bà mẹ kế là nàng đây.
Vị thái hậu nghiệp dư như nàng nhất thời bị hỏi cho nghẹn lời, không biết nên nói gì tiếp theo. Vương thái phi tuổi trẻ, còn chưa hoàn toàn hồ đồ, mắng nói: “Không biết xấu hổ, bệ hạ chính là minh quân, trước mắt còn chưa trở lại nắm quyền, đâu có rảnh rỗi mà sa vào hậu cung?”
Dù sao không phải nam nhân nào cũng giống Bình Đế. Nhóm lão thái phi lưỡng lự một hồi, Lâm thái phi lớn tuổi nhất, đã gần bảy mươi, người cũng hồ đồ, vươn cánh tay giống như vỏ cây ra, đưa ra một ý kiến tồi: “Vậy thì kêu Kỳ Dạ tiểu vương gia đón dâu trước đi thôi.”
Giai Kỳ sửng sốt, lại nghe nàng tiếp tục nói: “Một khi tiểu vương gia đón dâu, tự nhiên sẽ không còn tâm tư nhúng tay vào chính sự, đến lúc đó tiểu bệ hạ nắm quyền còn khó sao? Nếu đã nắm quyền, còn sợ bệ hạ không gần nữ sắc?”
Lâm lão thái phi vỗ tay một cái, khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ vẻ đắc ý, “Giải quyết dễ dàng.”
Một vị lão thái thái khác chọc chọc lưng nàng, thấp giọng nói: “Tiểu vương phi ở nơi này, tiểu vương gia đi lấy ai đây?”