Chương 51: Ngọc bội
Có thể là do hiệu quả của ánh sáng, cũng có thể là do tiếng “Dạ Lan” nàng vừa gọi hắn, biểu tình trên mặt hắn dường như rất ôn nhu.
Giai Kỳ nửa sững sờ nửa chần chừ dừng lại một chút, đột nhiên giơ tay dụi hai mắt, thuận tiện che đi nụ cười nơi khóe môi, nhẹ nhàng xoay người bước nhanh vào trong điện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thanh Thuấn chờ ở bên trong, đón nàng vào cửa. Giai Kỳ quay đầu lại nhìn một cái, Bùi Lang hãy còn đứng ở nơi đó, nàng lại quay đi, phía sau Thanh Thuấn là ánh nến ấm áp.
Nàng chỉ cảm thấy trước mắt có hơi dao động, trong cơn hoảng hốt dường như vẫn đang là thời điểm còn ở phủ tướng quân, có mấy lần nàng cùng Bùi Lang ở bên ngoài hồ nháo đến tối muộn, trong lòng biết trèo tường nhất định sẽ bị bắt, thế là đành phải căng da đầu đi đến cửa chính, Cố Lượng Ninh đang ôm cánh tay chờ nàng ở cửa, vẻ mặt không vui.
Tính tình Cố Lượng Ninh cứng rắn, khi nổi nóng ngay cả Cố Lượng Ân cũng đánh, Giai Kỳ sợ nàng làm khó Bùi Lang, vậy nên chỉ để Bùi Lang đưa tới góc đường rồi rời đi, nhưng mỗi lần nàng vào đến cửa rồi quay đầu nhìn lại, đều có thể trông thấy Bùi Lang vẫn đang ở góc đường nhìn nàng.
Khi đó tuổi trẻ khí thịnh, vẻ mặt hắn chưa bình tĩnh như bây giờ, luôn là bộ dáng vác đao ngậm thịt hoặc là uống rượu, bốn mắt nhìn nhau, hướng về phía nàng nháy nháy mắt, lại cong cong khóe miệng, kêu nàng lau đi vết bánh đậu trên khóe môi.
Cuối cùng Giai Kỳ vẫn quay đầu lại, bởi vì nàng luôn muốn nhìn miếng ngọc bội bạch ngọc hình trăng tròn hắn đeo bên hông kia. Kỳ thực cũng chẳng phải loại ngọc thượng đẳng gì, là Giai Kỳ tự tay khắc, phía trên khắc một câu “Hoàn tẩm mộng Giai Kỳ”, “Bất kham doanh thủ tặng”*, thi nhân nói ánh trăng dịu dàng, đương lúc như vậy. Nàng khắc cũng không được đẹp, nét chữ thô ráp xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng bầu không khí trong Trường Kinh lại ngọt ngào mơ màng.
Sau này ngọc bội kia không biết đã đi nơi nào, Giai Kỳ không hỏi, Bùi Lang cũng không nói.
Bùi Lang nhìn Giai Kỳ đi vào cửa điện, nàng lại ngập ngừng quay đầu nhìn, cuối cùng cũng không quay lại, chỉ là mu bàn tay nhỏ nhắn đặt sau thắt lưng hướng về phía hắn nhẹ nhàng vẫy vẫy, ý bảo hắn đi. Giống như lúc trước.
Ngoài điện đang là nơi đầu gió, ngay cả hắn đứng lâu một chút cũng chịu không nổi. Bùi Lang xoay người rời đi, một đường ra hẻm nhỏ, Đào Trạm cầm theo cương ngựa đang đứng đó chờ. Hắn chộp lấy cương ngựa, Đào Trạm lại không buông tay, “Vương gia.”
Đào Trạm thao thao bất tuyệt, hắn cũng không kiên nhẫn nghe, “Biết rồi, đưa ta.”
Đào Trạm vẫn tiếp tục nói: “Nếu vương gia biết rõ mình trúng kế uống nhầm đồ thì đã để Thái Hậu đi rồi, tại sao lại thành như vậy? Vương gia xưa nay có định lực, nhưng chuyện như vậy lại không phải mới xảy ra lần một lần hai ——”
Bùi Lang đoạt lại roi ngựa, “Là tự nàng muốn quay lại, ngươi đi mà nói với nàng.”
“Nếu vương gia không có động tĩnh thì ai sẽ quay lại chứ.”
“Bổn vương trượt chân.”
Đào Trạm đang muốn nói tiếp, Bùi Lang đã đập đập vai hắn, “Xử lý sạch sẽ rồi?”
Bên cạnh Chu Thiêm Mạn luôn có tai mắt của Nhiếp Chính Vương, tối nay xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên phải dùng. Trên yến hội, ly rượu kia vừa vào miệng Bùi Lang đã biết là không ổn, một mặt chống đỡ nửa canh giờ mới giả vờ bứt ra, một mặt cho người tìm hiểu ngọn nguồn, tra ra điểm mấu chốt, cũng coi như người này đã hoàn thành nhiệm vụ, lập tức thu hồi lại điều về chỗ hắn. Đào Trạm gật gật đầu, “Vương gia dự đoán không sai, là Chu tướng quân bày mưu tính kế.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Lang hừ một tiếng, “Tất nhiên là lão hồ ly kia. Đám người đó xưa nay thích dở trò với bổn vương, Lý thái y kia cũng là bút tích của bọn họ. Mèo đen không ít hơn nhãi con, Chu Tử Dữu cũng là người nặng tâm tư, đã sớm nói bóng nói gió vài lần, nghi ngờ trong phủ bổn vương có nữ nhân… Tối nay xem như đã trong sạch.”
Đào Trạm liếc mắt nhìn hắn, đại khái cũng không cảm thấy hắn trong sạch, chỉ là lười nói. Bùi Lang cũng mặc kệ, xoay người lên ngựa rời đi, đi chưa được mấy bước, hắn kéo áo choàng của Đào Trạm rồi tự khoác lên người. Đào Trạm nhíu mày nói: “Vừa rồi không phải Vương gia không lạnh sao?”
Hắn muốn kéo lại, lúc này hai chân Bùi Lang đã kẹp bụng ngựa, ở trong gió mạnh hô lên một tiếng, nhanh nhẹn chạy xa.
Giai Kỳ bị lạnh, thời điểm giúp nàng thay y phục, vừa chạm vào tay nàng Thanh Thuấn đã biết, “A” lên một tiếng, “Có hơi phát sốt, nô tỳ đi gọi thái y tới, trước tiên nương nương đừng ngủ nhé, tranh thủ lúc khí nóng chưa tản ra uống một liều thuốc là sẽ tốt ngay.”
Giai Kỳ đồng ý, chờ thái y tới xem mạch, cung nhân lại sắc thuốc, lúc này nàng mới mơ mơ màng màng nói: “Để ở đây, ai gia tự uống, tất cả đi nghỉ ngơi đi.”
Toàn bộ cung nhân tản đi, Giai Kỳ bò dậy, bưng thuốc đổ vào chậu cây lan vọng hạc trên án kỷ. Bùn đất đen nhánh, nước thuốc cũng là màu đen, nhanh chóng thấm xuống. Giai Kỳ tựa vào cạnh bàn nhìn một hồi, lúc này mới cảm thấy vừa buồn ngủ vừa mệt, toàn thân mỏi nhừ, cuối cùng cũng chui vào chăn đi ngủ.