Kiêm gia kỷ

 
Chương 52: Thỏ
 
Ngày kế vương công quý tộc đi săn, hoàng đế một hơi săn được mấy con vịt trời, gọi người đưa tới phòng bếp xử lý. Người bên dưới theo thói quen lại nịnh hót, ngay cả Chu Thiêm Mạn cũng nói: “Tiễn pháp của bệ hạ lại tinh tiến rồi.”
Bùi Chiêu cười nói: “Người khác nói vậy thì thôi đi, Chu sư phó nói thế, vậy trẫm lại phải tự đắc một hồi rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Thiêm Mạn cười rộ lên, chỉ vào trong rừng, “Mùa này động vật hoang dã béo tốt, mạt tướng theo bệ hạ đi săn vài con thỏ nhắm rượu.”
Bùi Chiêu ghìm dây cương lại, “Thôi, phía sau đều là cô nương đi theo-, nhìn thấy khó tránh khỏi khó chịu. Chu sư phó chơi đi, trẫm trở về uống trà.”
Thế là Chu Thiêm Mạn tự đi vào rừng, lại nghe phía sau có tiếng thúc ngựa đến gần, là Bùi Chiêu đuổi theo, “Chu sư phó, đưa trẫm đi bắt vài con thỏ con.”
Chu Thiêm Mạn là tay săn giỏi trong rừng, quả nhiên Bùi Chiêu mang theo vài con thỏ xám nhỏ trở về. Giai Kỳ đang ngủ, chợt thấy trong ngực ấm áp, nàng hoảng sợ tránh về phía sau theo bản năng, mở mắt mới phát hiện là một vật nhỏ lông xù, không khỏi cười nói, “Bệ hạ kiếm được sao? Ai gia còn tưởng là sói hoang vào được đây đấy.”
Bùi Chiêu tiếp lấy khăn mặt lau mồ hôi, thấy nàng đang vuốt ve con thỏ kia, “Nhi thần vốn định tắm sạch cho nó rồi mới đưa tới cho mẫu hậu, nhưng bọn họ đều nói thỏ con mà tắm thì sẽ sinh bệnh, đành phải thôi. Có hôi không?”
Giai Kỳ có hơi nghẹt mũi, nhưng vẫn thoáng ngửi được, “Hơi hôi.”
Giọng nàng khàn khàn, Bùi Chiêu từ chối cho ý kiến, ngồi xuống hỏi: “Hôm qua mẫu hậu vẫn còn tốt, sao hôm nay lại bị bệnh rồi?”
Sắc mặt Giai Kỳ có chút tái nhợt, thực ra là trong bụng khó chịu, nàng mệt mỏi nằm sấp xuống, nghĩ nghĩ, “Không nghe lời khuyên của bệ hạ, ăn nhiều thịt nướng nên giờ hơi chán ăn.”
Bùi Chiêu ừ một tiếng, lại nói: “Thái y nói là ngoại cảm phong hàn, cũng do núi mộc lan không đủ thoải mái, mẫu hậu chăm uống thuốc một chút, qua mấy ngày nữa hồi cung rồi dưỡng bệnh cho tốt.”
Đại khái cơ thể Giai Kỳ đã khỏe hơn một chút so với trước kia, lần này uống chén thuốc đó cũng không khó chịu như lần trước nữa, nhưng vẫn vừa đau vừa lạnh, may mà còn có cái cớ “Ngoại cảm phong hàn” để lừa gạt người khác, cũng không cần đi phát ân trạch, thành thành thật thật làm tổ trong tẩm cung.
Song có điều nàng chịu buông tha người khác, người khác chưa chắc đã chịu buông tha nàng. Bùi Chiêu tới chỗ nàng dùng cơm như thường lệ, nhóm nữ quyến cũng tụm năm tụm ba đến nơi này “Sớm tối thưa hầu”.
Ngay cả Chu Tử Dữu cũng tới vài lần, thương thế ở chân đã khỏi, cơ thể nhẹ nhàng linh hoạt cười khanh khách, một đôi khuyên tai bảo thạch xanh ngọc rũ xuống bên tai nàng ta, lắc lư dao động, hết sức xinh đẹp. Tiểu Ninh đưa mắt nhìn, “Vương gia tặng sao?”
Chu Tử Dữu không nói gì, mỉm cười đẩy nàng đi.
Giai Kỳ đã không còn để ý đến cái này, cũng không khó chịu, chỉ là ở đây người đến người đi, nàng không có cách nào khác, luôn là vừa mới nằm xuống lại phải đứng dậy, xiêm y thay rồi lại đổi, ngã bệnh còn mệt hơn cả đánh giặc.
Càng không khéo chính là nguyệt sự của nàng, tới lúc nào không tới lại tới vào lúc này, tuy rằng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng vẫn luôn hư hàn, vô cùng khó chịu. Chờ đến ngày trở lại Trường Kinh, nàng dứt khoát nằm lì trên giường luôn, bị Thanh Thuấn lôi kéo lên xe ngựa, nàng lập tức té vào giường nhỏ, cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong xe đang xông hương phật thủ mà nàng thích, vừa dịu vừa ngọt, nhưng Giai Kỳ đau đầu, bụng cũng đau, bụng dưới vừa nặng vừa lạnh, chỉ mơ mơ hồ hồ nằm bò ở đó. Bùi Chiêu tới nhìn qua vài lần, nàng thật sự không có sức lực ứng phó, đành phải giả bộ ngủ, Bùi Chiêu hỏi Thanh Thuấn vài câu, cũng không đợi lâu mà lập tức đi xuống.
Thỏ xám nhỏ có lẽ đã đói bụng, nhảy tới nhảy lui trong xe ngựa , đầu tiên là đụng đổ bình hoa, sau đó lại đạp phá giấy Tuyên Thành, cuối cùng nhảy đến trước mặt nàng, hung hăng cắn một ngụm lên đầu ngón tay.
Giai Kỳ ăn đau, khe khẽ “A” một tiếng, thỏ con cố tình không chịu nhả ra, nàng mở mắt ra, trông thấy một bàn tay nhẹ nhàng búng một cái lên đầu nó, buộc cho thỏ nhỏ phải nhả ra, rồi lại xách tai thỏ lên ném ra sau ót nàng.
Đầu Giai Kỳ bị thỏ đạp một cái, tóc cũng rối loạn, nàng không khỏi đưa tay ra đẩy hắn, Bùi Lang rất biết lắng nghe, theo lực đạo của nàng dứt khoát ngồi xuống, lấy hạt thông qua ăn, cười nói: “Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người.”
Tay kia của hắn xốc cổ áo nàng lên, nhìn nhìn dấu răng trên cổ —— lần trước hắn thật sự dùng lực, huyết khí ngọt ngào kia dường như vẫn còn du đãng giữa môi răng, vết thương trước mắt chưa lành, nhưng hắn lại muốn cắn thêm một miếng nữa. 
Giai Kỳ gạt tay hắn ra, kéo chặt lại cổ áo rồi vùi người vào gối, đau đến nín thở, không nói một lời.
Bùi Lang vừa nhìn liền biết là chuyện gì, dứt khoát đưa tay vào chăn xoa xoa bụng nhỏ cho nàng, bụng dưới Giai Kỳ đau đến co thắt, được bàn tay nóng ấm to lớn của hắn xoa nhẹ, ngược lại có chút thoải mái, không khỏi thở dài một hơi. Bùi Lang thấy sắc mặt nàng tái nhợt, mỉm cười nói: “Tiểu Thanh Thuấn kia của nàng cũng là cái đại a đầu rồi, cái khác không có, chẳng lẽ ngay cả cái lò sưởi tay cũng không biết mang đến sao? Bổn vương khai ân, tìm cho Thái Hậu một người thích hợp, Thái Hậu có dám lấy không?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui