Chương 53: Đông chí
Giai Kỳ còn chưa có ngốc đến mức để hắn cài tai mắt bên người mình, có điều nàng không có sức phản bác, khàn giọng nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Bùi Lang “xuỵt” một tiếng, nghe động tĩnh bên ngoài, sau đó lập tức đứng dậy khom lưng nhét một viên kẹo sữa vào miệng nàng, rồi lại đưa tay dém chăn, thuận tay chỉnh lại vài sợi tóc rối cho nàng, “Nếu Thái Hậu không thích, bổn vương rời đi vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cửa xe ngựa vang lên một tiếng, hắn lắc mình nhảy ra ngoài, Giai Kỳ lưu ý nhìn thoáng qua, mới phát giác đây đúng là giao lộ chỗ rẽ xe ngựa, trước sau đều nhìn không tới, khó trách hắn dám đi lên. Lại qua một lát, bên ngoài vang lên tiếng cười của đám người Chu Thiêm Mạn, theo sau đó là tiếng vó ngựa lộc cộc dần dần đi xa.
Giai Kỳ kêu Thanh Thuấn mang lò sưởi tay tới, nhét vào trong chăn, ý niệm xoay mấy vòng, trước sau vẫn cảm thấy mấy ngày gần đây hành tung Bùi Lang cổ quái —— Đám người Chu Thiêm Mạn đều chủ trương quy chính, vốn nên là như nước với lửa với Nhiếp Chính Vương, vì sao hắn lại chịu qua lại với những người đó? Chẳng lẽ chỉ vì một Chu Tử Dữu?
Nhưng Bùi Lang đối với Chu Tử Dữu hiển nhiên cũng không giống như những gì người ngoài nhìn thấy, trong lòng nàng rất rõ ràng.
Cho đến khi xe ngựa tiến vào Trường Kinh, Giai Kỳ cũng chưa thể nghĩ ra được. Ngày kế, nàng gọi Thanh Thuấn tới, “Ra ngoài tìm một người thích hợp, tra xem Chu gia đang làm gì.”
Xưa nay nàng coi trọng Thanh Thuấn, đương nhiên không chỉ là vì muốn Thanh Thuấn hầu hạ, mà còn là vì muốn nàng ấy làm tai mắt cho nàng. Mấy năm trước người tiền triều đều đối với nàng như hổ rình mồi, nàng không thể làm gì khác, nhưng lại lo lắng cho Bùi Chiêu, những lúc ấy đều dựa vào Thanh Thuấn đi nghe ngóng, mỗi đêm trước khi đi ngủ đều sẽ phân tích cặn kẽ cho nàng.
Đầu óc Thanh Thuấn vô cùng linh hoạt, vừa nghe đã hiểu, sau khi nghe nàng phân phó như vậy lập tức hỏi ngay: “Nương nương nghi ngờ Vương gia muốn cản trở việc quy chính?”
Giai Kỳ nghĩ nghĩ, “Mặc kệ Vương gia muốn làm gì, bệ hạ còn nhỏ, dư đảng Trịnh Hoàng quý phi còn ở trong triều, trước mắt cũng không phải thời cơ tốt để quy chính.”
Thanh Thuấn làm việc nhanh nhẹn, lập tức phái người đi. Qua mấy ngày vẫn không thu hoạch được gì, Thanh Thuấn mang tin tức bên ngoài vào, “Chu đại nhân chỉ giống như thường ngày, thượng triều, rảnh rỗi thì luyện võ, xã giao cũng không nhiều.”
Càng là như thế, Giai Kỳ lại càng nghi ngờ. Nhưng nàng ở thâm cung, không tiện hỏi về chuyện trên triều, trong lòng sốt ruột cũng chỉ có thể chờ đợi, cũng may bảy năm này đã hình thành thói quen, tuy mưa mưa gió gió, chung quy vẫn đều dựa vào vận khí mà né được, nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi —— Không cần biết sau lưng có bí mật gì, chỉ cần ngoài mặt chưa có chuyện gì thì ít nhất cũng có ba đến năm tháng nữa có thể trôi qua yên ổn.
Ước chừng đã hơn một tháng không thấy bóng dáng Bùi Lang.
Mùa đông cũng tới rồi, cây bạch quả trước Thành Nghi cung đã rụng hết lá vàng, Giai Kỳ nhặt một phiến lá nhỏ kẹp vào sách, qua mấy ngày lại lấy ra, phiến lá khô mỏng vàng ánh, vô cùng đáng yêu, xuyên qua ánh sáng có thể thấy được gân lá rõ ràng, như ngàn vạn con đường sáng rực.
Thanh Thuấn vẫn như thường lệ, thời điểm ban đêm không người tường thuật lại chuyện trên triều một ngày này cho nàng nghe. Vốn dĩ mấy ngày gần đây trong triều không có việc gì, trôi qua yên bình, nhưng Thanh Thuấn lại trầm ngâm một hồi, “Còn có một chuyện… Nương nương, trong triều có người… Có người kết đảng phái.”
Vì củng cố hoàng quyền, triều đình kiêng kị nhất chính là kết đảng phái, một khi thẩm tra thì đều là đại án, một trong những án lớn nhất chính là tranh giành giữa phe cánh Cố Lượng Ân và phe cánh Trịnh đảng dưới thời tiên đế, cho nên đến thời Bùi Chiêu thủ đoạn lại càng mạnh mẽ cứng rắn, sấm rền gió cuốn, chỉ cần có một chút manh mối, những người liên quan đều sẽ vạn kiếp bất phục.
Giai Kỳ vốn đang mơ màng sắp ngủ, nghe vậy lập tức tỉnh táo, sững sờ hỏi: “Ai?”
Thanh Thuấn có chút không đành cùng nghi hoặc, “Có Chu tướng quân, Trần chủ bộ, Lý Ma, Mã Tiềm Thiết… Còn có Nhiếp Chính Vương. Nghe nói tối nay ở thủy các thành tây chính là dạ yến của bọn họ…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giai Kỳ lập tức ngồi dậy, xoa nhẹ khuôn mặt.
Thanh Thuấn vội vàng nói: “Có lẽ là Vương gia tự biết mấy năm nay có khoảng cách với bệ hạ, nhìn bệ hạ trưởng thành, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, khó tránh khỏi muốn bù đắp ít nhiều, đổi lại tương lai sau này cũng không biết chừng?”
Giai Kỳ khàn giọng lặp lại lần nữa: “Nhưng đó là kết đảng. Kết đảng sẽ có kết cục gì?”
Thanh Thuấn nhìn ánh mắt nàng rét lạnh, nói: “Chu tướng quân và Trần chủ bộ người cũng biết rồi đấy, đều là những người có thể yên tâm nhất, nói đến nói đi cũng đều chỉ vì quy chính thôi…”
Giai Kỳ biết Thanh Thuấn cũng có rất nhiều suy đoán không dám nói ra, nàng cũng vậy, nhưng thân tại hậu cung, cũng như ở trên chiến trường mà không có binh, nàng ở thế bị động, chuyện gì cũng không làm được. Hơn nữa Bùi Lang vẫn luôn không lộ mặt, nghi ngờ trong lòng càng tích càng nặng, nhưng vô kế khả thi.
Lại qua mấy ngày, Thanh Thuấn nhỏ giọng nói cho nàng: “Hôm nay Chu tướng quân cáo bệnh không thượng triều.”
Bùi Chiêu mới vừa hạ triều, đang từ ngoài cửa tiến vào. Giai Kỳ nhàn nhạt đáp một tiếng, kêu Thanh Thuấn tự đi truyền thiện. Trời đã trở lạnh, mây đen che phủ bầu trời xám như tro, Bùi Chiêu cởi áo choàng, nói: “Mẫu hậu, Khâm Thiên Giám nói là có tuyết.”
Giai Kỳ đáp, “Vậy hôm nay bệ hạ không nên đi cưỡi ngựa nữa.”
Bùi Chiêu thản nhiên ngồi xuống gắp một đũa thang can ti*, “Vâng. Vậy nhi thần để ra nửa ngày rảnh rỗi, xuất cung thăm Chu sư phó.”
*Thang can ti: một món ăn làm từ đậu trắng khô.
Trong lòng Giai Kỳ nhảy lên một cái, vội nói: “Bên ngoài hỗn loạn, sai người đi đưa chút dược liệu là được rồi. Nếu bệ hạ muốn đi thăm thú một chút, chờ đến khi hết tuyết rơi thì chọn một ngày lành, mùa đông thưởng tuyết ở Tây Sơn rất thú vị…”
Bùi Chiêu chống cằm, nghe Giai Kỳ nói hết một lượt về những nơi thưởng tuyết đẹp ở Trường Kinh, cuối cùng hơi mỉm cười, “Được, nhi thần nghe mẫu hậu, vậy không đi nữa, chờ đến khi hết tuyết rơi nhi thần sẽ cùng mẫu hậu đi Tây Sơn.”
Dùng xong tảo thiện, Bùi Chiêu tự đến ngự thư phòng xem tấu chương, Giai Kỳ chờ mọi người tản đi hết mới kéo Thanh Thuấn qua, nhỏ giọng nói: “Đến phủ Kỳ Dạ vương, kêu Vương gia tới đây một chuyến.”