Chương 54: Đêm tuyết
Thanh Thuấn hoảng sợ. Đây là lần đầu tiên Giai Kỳ sai nàng đi làm chuyện như vậy, cũng là lần đầu mời Nhiếp Chính Vương tiến cung. Nàng không dám chậm trễ, vội vàng đi ngay, thẳng đến sau giờ ngọ mới trở về, “Vương gia nói hôm nay có việc, ngày khác rảnh rỗi lại đến.”
Thoái thác như vậy, chắc chắn hắn cũng biết Giai Kỳ muốn hỏi điều gì. Giai Kỳ cắn chặt răng, “Đi một chuyến nữa. Nói với Vương gia rằng, nếu vậy, sau này bổn cung sẽ không giúp nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Lang vẫn không lộ diện. Giai Kỳ mang tâm sự nặng nề, gần đến giờ Tý mới đi ngủ. Trong mông lung, tựa hồ cảm thấy chăn bịt kín mặt, giường lắc lư lảo đảo. Nàng vô cùng buồn ngủ, người nọ lại cố tình nhéo nhéo mũi nàng khiến nàng hô hấp không thuận, chỉ có thể mở to mắt, nhỏ giọng nói: “… Làm gì thế?”
Bùi Lang nhìn nàng rồi chỉ chỉ bên ngoài, “Tuyết rơi rồi.”
Giai Kỳ nhìn theo hướng tay hắn, thoáng cái đã tỉnh giấc, sắc mặt lập tức trắng bệch, “… Ngươi làm thế nào vậy?”
Hóa ra nàng đã sớm không còn ở Thành Nghi cung nữa mà đang trên tháp Linh Đài của Khâm Thiên Giám. Trên đỉnh tháp là rào chắn hắc ngọc, cửa sổ lưu ly, bên ngoài là màn trời đen kịt, tuyết lông ngỗng rơi cuồn cuộn không dứt, trải dài ngàn dặm.
Giai Kỳ cúi đầu nhìn xuống, trên người mình vẫn còn bọc chăn, không biết hắn làm thế nào đưa mình tới đây mà thần không biết quỷ không hay —— Hắn có cái bản lĩnh này, nói vậy nếu hắn có khiêng mình ra cung đem đi bán thì cũng không thành vấn đề.
Bùi Lang cười hì hì nhéo mặt nàng, “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, bổn vương không nỡ bán nàng đâu.”
Giai Kỳ tức giận vô cùng, gạt tay hắn ra —— Thà rằng hắn quắc mắt dựng mày suy đoán như mọi lần còn hơn là vui vẻ hòa nhã với nàng như hiện tại, thỉnh thoảng lại cho một quả táo ngọt, nhưng nàng lại đoán không ra hắn muốn làm cái gì. Quả nhiên Bùi Lang không chờ nàng mở miệng đã lôi nàng từ trong chăn ra, “Tiểu Thái Hậu nương nương, vội vã phái người đi gọi bổn vương làm gì? Nhớ bổn vương sao? Vậy cũng hiếm thấy, bổn vương từ chối thì bất kính, thế nên cho nàng thuê đấy.”
Giai Kỳ đẩy tay hắn, “Ai nhớ ngươi… Bỏ ra, đừng có chạm vào ta, ta có việc muốn nói…”
Bùi Lang cắn đầu lưỡi nhỏ của nàng, khiến nàng y y ô ô nói không nên lời, hắn bế cả người nàng lên, đặt trên một cái án hắc ngọc, “Ngày lành cảnh đẹp, không được nói bừa.”
Giai Kỳ vừa đá vừa đánh, bả vai đụng vào phía sau hơi cộm lên một chút, lúc này mới phát hiện nơi này có không ít ô vuông nhỏ. Nàng không biết bên trong đựng thứ gì, thời niên thiếu Bùi Lang cùng Kim Ngô Vệ ở trong cung chạy loạn khắp nơi, quen cửa quen nẻo, hắn kéo ra một cái tráp, cười nói: “Bảo bối này vẫn còn, may mà lúc đó ta không ném đi, bằng không lại phải nghe Thái Hậu niệm kinh rồi.”
Nói xong liền lấy một hộp gấm to bằng bàn tay từ bên trong ra, một tay đẩy nắp hộp, lấy nửa viên dược hoàn ở bên trong ra, nghĩ nghĩ, lại cầm nốt nửa còn lại nhét vào miệng Giai Kỳ.
Thuốc kia vừa ngọt vừa ngấy, lại có chút vị chua thanh thanh, vừa vào miệng lập tức tan ra. Hắn dùng miệng ngăn nàng lại, Giai Kỳ chưa kịp phun ra đã nuốt xuống, ngay tức khắc giận đến cả mặt đều đỏ lên, ra sức tránh né, “Thứ gì vậy?”
Bùi Lang xoa xoa khuôn mặt ửng đỏ của nàng, ngạc nhiên nói: “Ồ, thứ tốt, hiệu quả nhanh như vậy?”
Giai Kỳ hiểu ra, thoáng chốc thay đổi sắc mặt, “Đưa ta giải dược.”
Bùi Lang lục lọi ô vuông, chưa được vài cái đã đóng lại, “Không có. Đồ trong cung nào có giải dược? Lần trước ta khi dễ nàng, nàng khi dễ lại là được, không cần khách khí.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người này trước nay vốn là một tên lưu manh. Giai Kỳ đứng dậy dời đi, Bùi Lang kéo cổ tay nàng, nàng cũng không thèm để ý, lấy chăn nhét vào ngực hắn, tránh khỏi bàn tay hắn rồi vòng qua án hắc ngọc đi ra bên ngoài.
Nàng chỉ mặc trung y trắng ngà, chạy trốn cực nhanh, hắn nghe được tiếng bước chân bịch bịch, là nàng đang dọc theo bậc thang chạy xuống tháp. Tháp Linh Đài này có chín tầng, là nơi chí cao trong cung, ngoài cửa sổ lưu ly là tuyết đêm đang rơi lả tả phía chân trời, rơi xuống giống như mảnh da Cát Quang.
*Mảnh da Cát Quang: tương truyền Cát Quang là thần thú, da làm áo, xuống nước không bao giờ bị chìm, vào lửa không bao giờ bị cháy, ví với những di sản văn hoá quý giá.
Bùi Lang xuất thần nhìn hồi lâu, lúc này mới đi xuống phía dưới. Thang lầu từng tầng nhưng hắn không chút vội vàng, đuổi theo một tầng lại một tầng. Hóa ra nàng chỉ chạy có ba tầng đã dừng lại, có lẽ là dược hiệu phát tác, nàng ngồi trên cầu thang vùi đầu ôm gối, cuộn thành một cuộn nho nhỏ.
Hắn đã quên xỏ giày cho nàng, ngón chân nho nhỏ lộ ra bên ngoài, phiếm màu hồng phấn, yêu kiều chọc người yêu thương.
Trước đây bọn họ tuổi trẻ hồ nháo, có một lần Giai Kỳ chơi xấu không chịu xuống tường, hắn thuận tay chụp một cái, không nghĩ tới giày vớ nàng lỏng lẻo, bị hắn kéo một cái liền rớt xuống, lộ ra ngón chân nho nhỏ như vậy, tròn tròn giống như vỏ sò.
Khi đó Giai Kỳ sửng sốt, hắn cũng sửng sốt. Giai Kỳ là sợ hãi cùng xấu hổ, còn hắn lại là hoảng sợ.
Hắn vẫn luôn biết Giai Kỳ là tiểu hài tử, không thể làm gì khác hơn là xem nàng như tiểu muội muội mà dỗ dành, cho dù có thích nàng, cũng tự nhắc nhở mình rằng “Chờ một chút”. Nhưng thấy ngón chân tròn tròn nho nhỏ kia, hắn bỗng dưng có hơi hoảng hốt—— Nhỏ như vậy.
Sao nàng lại nhỏ như vậy?
Nhỏ giống như búp bê sứ, dường như chỉ cần chạm một cái là vỡ tan.