Kiêm gia kỷ

 
Chương 55: Dược hương [Hơi H]
 
Nàng giống như một phiến mây, trời vừa sáng, mưa vừa đến sẽ lập tức tan đi. Hắn phải làm ra một căn phòng như thế nào mới có thể an tâm đặt một người vừa nhẹ vừa mềm như vậy vào cả đời?
Bùi Lang không đợi được đến khi Giai Kỳ trở thành một đại cô nương. Những năm đó nàng ở trong cung làm “Cố Quý phi”, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn cố tình không muốn biết, Đào Trạm báo cáo với hắn, hắn trực tiếp đá Đào Trạm ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù là như vậy, hắn cũng mơ hồ đoán được đại khái mấy năm ấy nàng vô cùng gian nan, hơn phân nửa là đã tới tình trạng thiếu ăn thiếu mặc, bởi vì sắc mặt Giai Kỳ tái nhợt quanh năm, vóc dáng dường như cũng không phát triển thêm. Qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn nhỏ, vẫn giống búp bê sứ trắng Đông Doanh, giống tiểu muội muội năm ấy hắn đặt trên đầu quả tim.
Nàng cứ vậy mà dễ dàng từ bỏ hắn, cho tới bây giờ hắn vẫn hận, nói là hận nàng, hận tiên đế, hận thế đạo này sao thối nát, không bằng nói là hận chính mình. Hắn hận chính mình cho dù có thể vá trời kéo sóng, nhưng đối với nàng vẫn chẳng có chút biện pháp nào.
Bùi Lang ngồi xuống bậc thềm, xoa xoa tóc nàng, “Đừng khóc nữa.”
Cả người Giai Kỳ nóng rực, giống như một khối bánh mật bị cho vào dầu chiên lên, rùng mình run rẩy, trong phủ tạng đều là dục vọng đang thét gào, buộc nàng mạnh mẽ nghiêng người về phía trước, đưa môi tiến gần đến miệng hắn, dứt khoát hôn lên.
Trong miệng nam nhân là hương mộc hương vừa cay vừa đắng. Giai Kỳ mơ hồ đoán, có lẽ là hắn hút thủy yên* hoặc là nhai bạc hà. Đoán không đúng cũng chẳng sao, nàng cắn đôi môi hơi mỏng của hắn, không bao lâu đã run rẩy mất sức, phát ra âm thanh nức nở rên rỉ như mèo nhỏ.
*Thủy yên: giống như shisha bây giờ.
Hắn ngậm lấy lưỡi Giai Kỳ, giống như cắn một đoạn cánh hoa mới nở, chỉ sợ làm hỏng mất, ngậm lấy, dịu dàng hôn lên như chuồn chuồn lướt nước.
Giai Kỳ đã mềm như một hồ xuân thủy, tùy ý hắn vòng lấy eo, bàn tay to tiến vào vạt áo, ở trên lưng nàng vuốt ve đốt lửa, lại xoa bóp đầu nhũ, ve nắn hai nụ hoa cứng rắn, bức cho nàng không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ, lại cố tình không chịu đi đến cấm địa phía dưới kia. 
Toàn thân thiếu nữ trên bậc thềm nóng lên, bên trong cổ áo trung y lộ ra da thịt kiều nộn ửng đỏ, đáy mắt đều là vẻ mê loạn, cho thấy đã không thể tự kiềm chế, cả cơ thể đều là độ cong mê người, ngay cả eo liễu cũng nhẹ nhàng quấn lấy hắn, quyến rũ tựa như rắn nước. 
…Thật đúng là tiểu oa nhi được nặn từ tuyết, được chạm từ ngọc.
Ngoài tháp tuyết vẫn đang rơi, đã qua giờ Tý, người trong thiên hạ đều đã ngủ, chỉ có hai người trong tháp đang giao triền đến chết. Hắn không nỡ phá vỡ sự yên tĩnh kiều diễm này, nhưng Giai Kỳ lại chịu không nổi, trong cơ thể là cơn ngứa kéo dài như kiến cắn, nàng vươn hai cánh tay ôm lấy vòng eo hẹp của Bùi Lang, tay chân luống cuống cởi đai lưng hắn, cầm lấy dương vật đã nửa cương cứng. Nàng nghe thấy tiếng rên rỉ kỳ quái của chính mình, lộ ra ái dục khắc cốt, “Ư… Ah…”
Vật kia sớm đã nóng bỏng, hơi hơi cương cứng, được bàn tay ướt át non mềm của nàng vụng về xoa nắn, ngay lập tức nơi đó bị kích thích mãnh liệt, hơi giật giật, đỉnh đầu to lớn phun ra chút dịch trong suốt, vật trong tay tức thì cương cứng, nổi lên gân xanh đỏ tím.
Trong chuyện này Giai Kỳ không tính là tinh thông, lúc này nàng lại càng luống cuống tay chân, bàn tay đặt trên gậy thịt bắt đầu vuốt ve, mỗi lần vuốt đến phía trước bàn tay liền trơn tuột, dịch nhầy kia làm chất bôi trơn, chảy đầy lòng bàn tay nàng. Lửa nóng bị nàng vuốt loạn, hết lần này đến lần khác cọ đến khớp tay nàng, kích động đến bắn ra, cơ hồ muốn cọ đến khóe môi đỏ hồng của nàng.
Hô hấp hắn dần trầm đục, một tay Giai Kỳ cầm không nổi đồ vật vừa to vừa dài kia, chỉ cảm thấy bàn tay mỏi nhừ, dưới thân lại truyền đến từng trận ngứa ngáy, nàng chờ không nổi nữa. Cố nén rên rỉ, cắn môi hỗn loạn thở dốc, dưới ánh mắt nóng bỏng của nam nhân nàng đưa tay hướng về trước ngực mình.
Nút áo kéo mở, y phục mềm mại dán lên da thịt ửng đỏ trơn trượt, tầng tầng lớp lớp chất lên bậc thềm, lộ ra cơ thể lả lướt tinh tế, nơi tư mật giữa hai chân chỉ có một tầng cỏ mềm mại bao trùm, cặp môi thơm phía dưới sớm đã phun ra mật nước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đồng tử Bùi Lang dần tối sầm lại, rũ mắt nhìn Giai Kỳ. Nàng đã mất hết sức lực, đầu gối nho nhỏ vô lực chà xát, cánh tay run rẩy đưa ra phía sau cởi bỏ dây yếm, cố tình bàn tay lại trơn trượt, nhiều lần làm không được, nàng chỉ đành cầu hắn, “Giúp, giúp ta… Ưm…” Ngay cả trong giọng nói cũng thấm đẫm tình dục nồng đậm.
Hắn tiếp tục nhìn nàng rối rắm một lúc lâu, cuối cùng đưa tay đẩy nút vải ra. Cái yếm như tuyết bạc trượt xuống vòng eo, một đôi tiểu nhũ tròn trịa run run trước ngực bật đến trước mặt. Hắn nhẹ nhàng nhéo lấy đầu nhũ bên trái, nắm trong lòng bàn tay xoa nắn. Tiếng rên rỉ của Giai Kỳ đột nhiên biến đổi, kêu vô cùng uyển chuyển mềm mại, “Đừng, đừng chạm vào nơi đó… A… Ha… Nhanh lên… Đừng chạm vào… Đừng chà, ah…” 
Giọng hắn khàn khàn: “Quả đào nhỏ, quá nhỏ rồi, không đủ gặm… Xoa nhiều một chút mới lớn hơn…”
Trong mắt Giai Kỳ là đầm nước trong suốt, nàng sắp khóc ra rồi, “Không được… Ta, ta muốn chết… Mau cho ta… Ân… A…”
Bùi Lang cúi đầu nhìn, y phục trải trên bậc thềm, thân thể trần truồng lả lướt ma xát với dục vọng nóng bỏng dưới thân, hai mắt mê man, trên môi bị cắn ra một vệt trắng… Tựa như một bức xuân cung.
Xưa nay hắn đều ngại đôi tuyết nhũ trước ngực nàng quá nhỏ, hiện giờ nắm trong tay tràn đầy, lại cũng có nhũ thịt trắng nõn lộ ra khỏi kẽ ngón tay, đen trắng nổi bật, cũng có một phen tư vị khác. Hắn ép hai đầu nhũ đến chính giữa, tạo ra một khe rãnh thật sâu, đưa dương vật sớm đã trướng nóng muốn nứt ra cắm vào khe nhũ.
Đồ vật kia vừa nóng vừa lớn, Giai Kỳ rên lên một tiếng, hai tay đập loạn lên cánh tay hắn, “Lấy ra đi, đi ra… Ân… Lấy ra đi, ta sợ…”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui