Chương 59: Tú cẩm
Thanh Thuấn trách cứ: “Sao mấy ngày gần đây nương nương cứ như trẻ con thế? Không giống đại nhân vật chút nào.”
Giai Kỳ ngượng ngùng cười một tiếng, lại lập tức nghiêm mặt, “Ta thấy gần đây ngươi ngược lại rất giống đại nhân vật đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Chiêu cũng cười, nói: “Thiệu Hưng Bình, hôm nay dùng ngọ thiện ở bên ngoài hả?”
Thiệu Hưng Bình ở ngoài xe đáp lại: “Hồi bẩm bệ hạ, đã đặt một quán ăn trên núi.”
Bùi Chiêu lại nói: “Làm chút rượu ấm canh nóng, kêu người chuẩn bị canh gừng.”
Thiệu Hưng Bình làm việc ổn thỏa, khi bọn họ lên đến đỉnh núi, vừa ngồi xuống bàn ăn, canh gừng quả nhiên đã được dâng lên. Mùi vị thứ này sâu cay, mới uống hết một chén nhỏ mà Giai Kỳ đã ra một thân mồ hôi mỏng, lúc này mới chậm rì rì gắp vài đũa mì.
Bùi Chiêu nói: “Mẫu hậu ăn không ngon miệng sao?”
Giai Kỳ lắc đầu, “Không có. Chỉ là bệ hạ không thích chiếc đũa này, nên ai gia nghĩ bệ hạ có chuyện trong lòng.”
Nàng nhìn Bùi Chiêu lớn lên, tính tình Bùi Chiêu trước nay lãnh đạm, vui buồn không hiện trên mặt, có điều từ sau khi đăng cơ chưa từng vui vẻ, ở trên triều gặp nhiều xung đột vẫn sẽ luôn có chút dấu hiệu —— Ví dụ như lúc này, hắn cầm chiếc đũa ngà voi nặng trịch kia xoay qua xoay lại.
Bùi Chiêu buông đũa, khẽ cười, “Đúng là không thể gạt được mẫu hậu. Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là gần đây trong triều hơi không bình thường, mấy ngày nay nhi thần nghĩ nhiều chút thôi. Mẫu hậu, dùng cơm.”
Sóng gió trong triều thực ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là ngày xưa vẫn thường có người lâu lâu vuốt mông ngựa, năm lần bảy lượt nhắc tới chuyện quy chính. Mọi việc chưa có chuẩn bị, Nhiếp Chính Vương nắm hết quyền hành, tuy rằng bọn họ xác thực có ý muốn triển khai hoạt động, nhưng chẳng qua cũng chỉ là trên lời nói mà thôi, Bùi Chiêu nghe thì nghe vậy, tóm lại những lời này chung quy vẫn phải có người nói, bằng không chỉ sợ người trong Trường Kinh thực sự quên mất hắn mới là hoàng đế.
Trận gió này thổi đã gần bảy năm nay, gần đây đột nhiên dừng lại, trên triều một mảnh gió êm sóng lặng, ngay cả trung thần trước kia đối nghịch với Nhiếp Chính Vương cũng đều ngậm miệng.
Tình hình này quá mức hòa thuận, thoạt đầu khiến người ta cảm thấy như tắm trong gió xuân, có điều mấy ngày tiếp theo Bùi Chiêu đã đánh hơi được —— Có người giở trò dưới mí mắt hắn.
Triều đình to lớn như vậy, trăm ngàn người cúi đầu quỳ trước hắn, bề ngoài giống như quân quân thần thần, kỳ thực người mang long bào chỉ là con rối vỏ rỗng, kẻ quỳ gối bên dưới mới thực sự vững chắc như thép, bọn họ muốn hắn nghe được cái gì, hắn chỉ có thể nghe được cái đó, muốn hắn nhìn thấy cái gì, hắn cũng chỉ có thể xem bọn họ diễn trò. Hiện giờ bọn họ ở trong tối hô mưa gọi gió, hắn lại chỉ có thể thấy trời quang mây tạnh.
Mà cho dù là như thế, Bùi Chiêu cũng phải bình tĩnh tiếp tục cắn răng chịu đựng, chẳng qua là thời điểm dùng ngọ thiện với Thái Hậu nương nương, xoay một đôi đũa mà thôi.
Đám người kia xưa nay dù chưa kết bè đảng, nhưng lại nghiễm nhiên phân bang phái, mọi chuyện đều hợp lý, thực ra đây là lần đầu tiên Giai Kỳ thấy bọn họ lộ ra sơ hở trước mặt Bùi Chiêu như vậy —— Hiển nhiên không tránh khỏi có liên quan đến Bùi Lang.
Ngày đó không biết Bùi Lang đã động tay động chân chỗ nào khiến trên triều loạn thành như vậy, còn hắn thì lại lần nữa không thấy bóng dáng, liên tiếp mấy ngày cũng không thượng triều, ở nhà nhàn rỗi, ngày ngày hô bằng gọi hữu tới uống rượu mua vui, để mặc tiếng gió bên ngoài lan nhanh, trên triều ngày qua ngày tiếp tục an tĩnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giai Kỳ đang tính toán lại tìm một cái cớ phái người đi một chuyến, đúng lúc này Chu Tử Dữu lại tới.
Đúng là ngày mệnh phụ tiến cung, Chu Tử Dữu cùng tiểu Ninh tới phía tây thăm lão thái phi trước, sau đó lại tới thỉnh an Giai Kỳ. Nàng chưa từng đến Thành Nghi cung, nhưng vẫn tự nhiên phóng khoáng như cũ, hành lễ xong thì cùng Giai Kỳ ngồi dùng trà.
Tiểu Ninh nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, sờ sờ khăn tay của Giai Kỳ, “Chiếc khăn này của Thái Hậu nương nương thật đẹp quá.”
Đó là một chiếc khăn tay sa tanh trắng thuần, màu sắc mờ ảo như sương khói. Giai Kỳ cười nói: “Màu sắc cũ như vậy, ngươi muốn thì cầm đi, ai gia cũng không thấm được cái “đẹp” này.”
Tiểu Ninh kiên trì nói: “Rất đẹp đó, không giống với sa tanh bình thường, Thái Hậu nhìn xem”. Nàng giơ chiếc khăn dưới ánh mặt trời, “Phía trên giống như có cá nhỏ đang bơi vậy.”
Đây hình như là vải mà phủ Kỳ Dạ vương dâng tặng vào mùa thu, Thượng Y Cục lấy làm khăn tay cho nàng. Giai Kỳ rất ít khi để ý tới những việc này, có điều khi đó nghe nói là vải do Nhiếp Chính Vương đưa mới nhìn nhiều thêm vài lần —— Quả nhiên hắn thích lấy những thứ nhạt nhẽo như thế này để đánh gục nàng, nàng càng chán ghét những màu sắc cũ kỹ như vậy, hắn càng muốn đưa tới, nhắc nhở nàng “Ngươi là Thái Hậu”.
Lúc này tiểu Ninh đưa khăn ra ánh mặt trời, Giai Kỳ chỉ thấy dương quang vừa chiếu lên, khăn tay quả nhiên cũng không trắng trong như vậy, ngược lại biến thành sóng nước lóng lánh, đường vân chìm mơ hồ hiện ra, tựa như mấy chục chú cá hồng nhỏ quẫy đuôi dạo chơi, đổi một góc độ khác, lại giống như lông đuôi khổng tước, sắc xanh trong trẻo cực kỳ xinh đẹp.
Tiểu Ninh nói: “Ta từng nghe qua tên loại vải này, hình như gọi là “pha lê cẩm”, được dệt thành từ sợi pha lê, hình như là Đại Tần phía tây gần đây đang thịnh hành cái này, Trung Nguyên lại không có. Chu tỷ tỷ, tỷ có từng nghe qua chưa?”