Chương 60: Tai
Chu Tử Dữu đang xuất thần, đột nhiên chớp mắt một cái, “… Chưa nghe qua.”
Tiểu Ninh vô cùng ngây thơ, cười xoa xoa mặt nàng, “Vương gia cho Chu tỷ tỷ ăn thuốc gì rồi, chẳng lẽ ở trước mặt Thái Hậu tỷ tỷ cũng thất thần sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tử Dữu vội vàng lắc đầu, “Không có chuyện đó. Ngươi đừng nói lung tung trước mặt nương nương …”
Trên tai nàng còn mang khuyên tai ngọc bích nho nhỏ kia, là Bùi Lang đưa. Giai Kỳ giật mình, “Thân thể Chu đại nhân đã tốt hơn chưa?”
“Hồi bẩm Thái Hậu, gia phụ đã khỏe hơn nhiều rồi, qua mấy ngày nữa là có thể thượng triều… Thực ra hôm trước chỉ là dạ dày có chút không tốt mà thôi, đa tạ nương nương quan tâm.”
Giai Kỳ nhấp một ngụm trà, không chút để ý, “Ngược lại ai gia có một cách. Trong phủ Kỳ Dạ vương có rất nhiều dược liệu tốt, kêu Vương gia mang tới cho đại phu nhìn xem.”
Tiểu Ninh vỗ tay cười nghiêng ngả, “Thái Hậu nương nương cũng chèn ép Chu tỷ tỷ như vậy, Chu tỷ tỷ thật sự muốn khóc rồi!”
Chu Tử Dữu cúi đầu ngẫm nghĩ, khuyên tai ngọc bích kia rủ xuống má nàng, rực rỡ lung linh, chiếu lên gương mặt như hoa.
Nàng lại cắn chặt răng, đột nhiên nói: “Hồi bẩm Thái Hậu, trước đây Vương gia thường tới Chu phủ, chỉ là mấy ngày gần đây gia phụ cùng Vương gia có xích mích, đã lâu chưa gặp.”
Nàng lại dám nói đến chuyện này, Giai Kỳ vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ. Tiểu Ninh cũng ngây ngẩn cả người, biết là không nên nghe, vội vàng nói vài câu chuyển đề tài.
Chu Tử Dữu là người thông minh, nói lời không thích hợp kia tất nhiên là có nguyên do. Giai Kỳ còn chưa kịp nghĩ kỹ, không lâu sau lại có mệnh phụ tới thỉnh an, Chu Tử Dữu cũng không nói thêm gì nữa, yên lặng đứng đó, tựa như người vừa mới nói những lời không thích hợp đó không phải là nàng.
Giai Kỳ cũng không nhắc lại, phân phó người mang điểm tâm lên, cùng nhóm mệnh phụ xã giao có lệ. Người trẻ tuổi như Chu Tử Dữu và tiểu Ninh không tiện ở lại, sớm đã cáo từ xuất cung.
Giai Kỳ nói nhiều đến độ cổ họng cũng sắp bốc cháy, nhoáng một cái mới phát hiện hai ba canh giờ đã trôi qua. Đám người đã tản đi hết, lúc này nàng mới có thời gian uống ngụm trà, bữa tối cũng lười dùng, trước tiên muốn ra ngoài cho thoáng khí đã.
Tinh tú lấp lánh trên bầu trời, Giai Kỳ lặng lẽ nhìn hồi lâu, Thanh Thuấn kéo kéo tay áo nàng, “Nương nương.”
Lúc này Giai Kỳ mới nhớ tới chính sự, “Ngày mai ngươi lại xuất cung một chuyến đi.”
“Phủ Kỳ Dạ vương?”
“Không sai.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thanh Thuấn đáp lời rồi kéo nàng trở lại tẩm điện. Bên ngoài cửa điện mấy tiểu cung nữ đang nghị luận gì đó, thấy các nàng đi qua, vội vàng che miệng không nói nữa. Thanh Thuấn nói: “Bị nhai mất lưỡi rồi sao?”
Tiểu cung nữ nhỏ giọng: “Nương nương, trên đường hồi phủ Chu tiểu thư đã xảy ra chuyện.”
Một trận gió lạnh thổi qua khiến cho mấy trang giấy trong điện bay lên. Giai Kỳ cảm thấy trong lòng dần nặng nề, “Sao lại như vậy?”
Chu phủ ở thành nam, cách cửa cung không gần, từ sau khi trở lại Trường Kinh Chu Tử Dữu rất ít khi cưỡi ngựa, vẫn thường ngồi xe ngựa hồi phủ, hôm nay sắp tới chạng vạng, đại khái nàng có chút đói bụng hoặc là nổi hứng chơi đùa gì đó, nửa đường cùng thị nữ xuống xe một lần, còn nói với mã phu trong phủ: “Chúng ta đi mua chút bánh gạo nếm thử.”
Mã phu đợi một lúc lâu không thấy người trở về, chạy qua ngõ nhỏ đi tìm. Ngõ nhỏ tối đen, chân hắn đá phải thứ gì đó, vừa cúi đầu đã thấy trên đất đều là máu, đó là thi thể của thị nữ kia.
Mà Chu Tử Dữu không rõ tung tích.
Mới vừa rồi người nọ còn nguyên vẹn đứng trước mặt nàng, Giai Kỳ không biết nên nói gì. Đúng lúc này Bùi Chiêu đi tới, nghe nói xảy ra chuyện, hắn lập tức phái người đến Đại Lý Tự lệnh tra án.
Ngày kế Chu Thiêm Mạn không thượng triều, Nhiếp Chính Vương cũng không lộ diện.
Bùi Chiêu tới Thành Nghi cung dùng bữa, khi nói đến việc này lông mày lập tức nhíu lại, buông đũa, “Là phỉ tặc bắt Chu tiểu thư. Sáng nay bọn họ đưa tin tới Chu gia, muốn Chu sư phó đem một vạn lượng bạc ròng tới đổi người. Mẫu hậu, một vạn lượng bạc ròng rất nhiều sao?”
Giai Kỳ chống cằm suy nghĩ, “Một vạn lượng? Rất nhiều. Bệ hạ muốn đưa chút ngân lượng cho Chu đại nhân ư?”
Bùi Chiêu nói: “Nhi thần đang có ý này, mẫu hậu nghĩ thế nào?”
Đời này thực ra hắn chưa thấy tiền được mấy lần, Giai Kỳ đưa ngân lượng của mình cho hắn. Bùi Chiêu cười nói, “Trẫm còn cho rằng của cải mình có trải dài tứ hải, hóa ra ngay cả một vạn lượng bạc cũng không lấy ra nổi.”
Thiệu Hưng Bình tự mình tới Chu phủ đưa, không bao lâu đã trở về, vẫn mang theo rương bạc ròng kia, “Chu tướng quân nói một vạn lượng chẳng qua chỉ là cái cớ, thứ những người đó thật sự muốn chính là đồ vật tổ tiên hắn truyền lại.”
Chuyện này khiến Giai Kỳ cũng phải nhíu mi, “Còn chờ cái gì? Đương nhiên là cứu người quan trọng.”
Thanh Thuấn cũng nói: “Tiểu thư chưa xuất giá, qua mấy ngày đã có lời đồn nhảm rồi? Còn quản tiền vật gì chứ, cứ đưa bọn hắn là được, kêu người của Đại Lý Tự đi theo còn sợ phá không được án sao?”
Vẻ mặt Thiệu Hưng Bình đau khổ, “Nhưng đồ vật kia sớm đã đánh mất, Chu đại nhân gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, thỉnh Vương gia ở phía trước cùng đạo tặc kéo dài thời gian, còn mình thì ở nhà tìm đồ.”
Hắn thình lình nhắc tới Bùi Lang khiến Giai Kỳ hơi kinh ngạc, lúc này mới nhớ ra nguyên do —— Tuy là Bùi Lang đang lợi dụng Chu Tử Dữu, nhưng ngoài mặt vẫn phải tiếp tục làm cho thật.
Dạng lời như “đánh mất” đương nhiên Giai Kỳ sẽ không tin, đại khái là còn chỗ khó xử khác. Có điều Bùi Lang đã quen lăn lộn trong núi thây biển máu, có lẽ cũng không để một đám đạo tặc vào mắt. Giai Kỳ yên tâm, tự đi bận việc của mình.
Chẳng ngờ, ngày kế tin tức có liên quan đến Chu Tử Dữu lại được truyền tới.
Khuôn mặt Thiệu Hưng Bình trắng bệch, nói: “Hôm qua Chu đại nhân chỉ đưa một vạn lượng, không có đồ vật kia. Tảng sáng ngày hôm nay, trước cửa Chu phủ có thêm một cái hộp.”
Trong hộp là một cái tai. Trên tai dính vết máu đã khô, hơn nữa còn treo một khuyên tai ngọc bích.