Chương 62: Hoàn tửu
Giai Kỳ ngồi xuống cạnh bàn, vẫn chưa trả lời.
Bùi Lang biết đêm nay khó mà gạt được nàng, cũng nhẫn nại ngồi xuống, rót một ly trà lạnh cho nàng, cân nhắc từng câu từng chữ: “Vậy cũng dễ hiểu. Nàng nói với nhãi con hoàng đế kia một câu như vậy, hắn đương nhiên biết là ta đang giở trò quỷ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giai Kỳ nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi đã làm gì?”
Bùi Lang nhún nhún vai, “Bọn họ không trả người lấy vật, ta còn có thể làm gì? Chẳng qua ta chỉ cầm văn thư kết đảng của bọn họ mà thôi.”
Hóa ra dạ yến ngày ấy quả thật là kết đảng, rượu quá ba tuần, khó tránh khỏi bị Bùi Lang châm ngòi thổi gió, có lẽ bọn họ đã làm một bản ghi chép thành viên gì đó, còn chưa kịp phản ứng thì vật kia đã bị Bùi Lang âm thầm cầm đi mất.
Có được nhược điểm này, đương nhiên không ai dám đối nghịch với hắn, không có đám quan lớn xúi giục quy chính kia, tiểu hoàng đế cho dù có mọc cánh cũng chỉ có thể mặc hắn nhào nặn. Giai Kỳ giận đến nỗi trong đầu “oanh” lên một tiếng, nhưng rốt cuộc cũng không phải thời điểm nên bàn luận chuyện này, nàng nén cơn giận uống hết chén trà lạnh, “Bọn họ lấy Chu Tử Dữu ép ngươi, ngươi lập tức thuận theo bọn họ?”
Bùi Lang thờ ơ đẩy đẩy hoa đèn, chỉ liếc nàng một cái, “Sao lại là ép ta? Tự bọn họ làm rối loạn trận tuyến, bị ép chính là Chu đại nhân.”
“Ép Chu đại nhân làm gì?”
Bên ngoài tiếng gió rít gào, cành cây “bộp” một tiếng gãy xuống mặt đất. Bùi Lang nhìn nàng khẽ cười, ý cười không lan đến đáy mắt, “Ép hắn bán nữ nhi đổi lấy ghi chép, còn có thể ép cái gì?”
Giai Kỳ sửng sốt hồi lâu, chỉ cảm thấy vô cùng kiềm nén. Chuyện trên triều từ trước tới nay vừa đen vừa bẩn, chung quy nàng vẫn luôn cảm thấy là chính mình đã kéo Bùi Chiêu vào vũng nước tanh hôi này, đứng không được, quỳ không xong.
Nàng chậm rãi uống hết chén trà lạnh như băng kia, đứng dậy ra cửa. Phủ Kỳ Dạ vương vẫn là bộ dáng trước kia, đèn đuốc chói lọi, đường đi thẳng tắp, nàng biết đường nhưng đi không được nhanh. Bùi Lang chậm rì rì đưa nàng ra, gọi một tiếng: “Thái Hậu.”
Giai Kỳ nói: “Vương gia có việc?”
Bùi Lang ngáp một cái, “Đi thong thả, không tiễn.”
Ba ngày sau, một chiếc xe ngựa chạy nhanh ra khỏi cửa Nam thành. Đại Lý Tự kiểm tra nghiêm ngặt, ra lệnh cưỡng chế dừng xe. Lúc này, một cuộn chiếu từ trên xe rơi xuống, mở bung ra, bên trong là một khối thi thể đã đông cứng.
Lúc đó thị vệ trưởng Đào Trạm của phủ Kỳ Dạ vương đang canh giữ cửa Nam thành, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy toàn thân người kia đều là máu, ngũ quan cũng dính máu, một bên má thiếu mất một cái tai. Tức thì sắc mặt hắn phát lạnh, lấy chiếu che lại.
Chu Tử Dữu vừa chết, liên minh vững như sắt thép giữa bọn quan viên lúc trước lập tức sụp đổ, phe cánh đấu đá, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.
Ngày mười bảy tháng mười, hoàng đế ở trên triều nổi trận lôi đình, cả triều văn võ im như ve sầu mùa đông. Nhiếp Chính Vương khoan thai tới muộn, chậm rì rì nói “Có bổn thượng tấu”, nói xong cầm bản ghi chép chứa đầy tục danh của những người kết đảng nhét vào lòng hoàng đế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một tháng tiếp theo, thời tiết nhanh chóng trở lạnh, mấy đợt tuyết lớn quét qua bầu trời Trường Kinh, đại án kết đảng đã bị nhổ tận gốc.
Lý chủ bộ theo luật nên xử trảm, vừa lúc Lĩnh Nam gặp nạn lụt, dân sinh trôi dạt khắp nơi, hoàng đế khai ân cầu phúc, lưu đày Lý chủ bộ cho xong chuyện. Ngày đó xuất thành Nhiếp Chính Vương tự mình tiễn đưa, đưa cho Lý chủ bộ một bầu rượu, an ủi ngàn dặm phong trần.
Bầu rượu chỉ to bằng bàn tay, sắc xanh hơi nhạt, bên trong chính là rượu gạo đạm ngọt.
Bùi Lang ngồi trên lưng ngựa nhìn sắc trời ảm đạm, cười nói: “Lý chủ bộ, rượu không ngon sao?”
Lý chủ bộ nói: “Vương gia ban cho, tất nhiên là ngon.”
Bùi Lang cười cười lấy roi ngựa ra, xoay người muốn đi, “Có lẽ là quý nhân hay quên, đây còn là rượu mùa thu ngày đó Lý chủ bộ đưa đến phủ bổn vương. Bổn vương xem như bảo bối, không nỡ cướp đoạt, nguyên vật xin trả.”
Sắc mặt Lý chủ bộ hơi biến đổi, đột nhiên quỳ xuống dập đầu như giã tỏi.
Bùi Lang không thèm để ý, quất roi ngựa trở về thành.
Đang là giờ lâm triều, sắc mặt hoàng đế trên Kim Loan Điện cũng không tốt, mọi người đều biết là vì cái gì —— Chu Thiêm Mạn là người đứng đầu án kết đảng, theo luật phải tru di cửu tộc, mà hắn cố tình lại là sư phó mà hoàng đế nể trọng nhất.
Nhiếp Chính Vương đang ngồi bên ngự tọa, mắt lạnh nhìn lướt qua đám quan viên dưới bậc thềm. Có mấy người nhìn sắc mặt hoàng đế muốn thay Chu Thiêm Mạn cầu tình, lời vừa đến họng đã vội nuốt trở lại.
Hôm nay Bùi Chiêu thật sự là mang theo cơn giận mà bãi triều, bước nhanh vào Thành Nghi cung, cung nhân nghênh đón muốn tới giúp hắn cởi áo choàng, hắn trực tiếp cởi ra ném đi.
Ngay cả Thanh Thuấn cũng nhìn ra có vấn đề, đang muốn hỏi lại vội ngậm miệng, bởi vì phía sau hắn còn có người khác, là Bùi Lang đang chậm rì rì đi đến, thấy nàng liền cười, “Tiểu Thanh Thuấn, bổn vương ăn mì. Bệ hạ thì sao?”
Bùi Chiêu nói: “Mì.”
Giai Kỳ mới vừa thức giấc, cầm lò sưởi tay ngồi bên bàn, bộ dáng mơ mơ màng màng còn chưa ngủ đủ, lúc này cũng bị doạ tỉnh —— Thúc cháu hai người đã lâu không cùng ngồi trên bàn dùng cơm như vậy rồi.