Chương 63: Bánh trôi
Bùi Chiêu không nhiều lời, phân phó người đi chuẩn bị ngựa và cung, tự cúi đầu ăn mì, nói với Giai Kỳ: “Mẫu hậu, lát nữa nhi thần ra ngoài một chuyến, một hai canh giờ sẽ trở về.”
Bùi Lang vắt chân lên, thong thả ung dung nói: “Tới Đại Lý Tự không chỉ một hai canh giờ, vừa đi vừa về, lúc đó trời cũng tối rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giai Kỳ nghe ra trong lời nói có điểm không đúng —— Chu Thiêm Mạn bị giam giữ ở Đại Lý Tự. Nàng không dám tiếp lời, Bùi Chiêu lại cười cười, “Ngựa của hoàng thúc chạy nhanh, vậy làm phiền hoàng thúc đi một chuyến.”
“Làm gì?”
“Không làm gì cả. Chỉ là trẫm muốn thăm Chu sư phó một lát thôi, hoàng thúc cho rằng trẫm muốn làm gì?”
Bùi Lang không để bụng, “Đương nhiên bổn vương cho rằng bệ hạ muốn cướp ngục, còn có thể cho rằng cái gì?”
Bùi Chiêu chậm rãi nói: “Đại Lý Tự kia, là Đại Lý Tự của trẫm. Kết đảng, mạo phạm chính là trẫm. Chu sư phó là thần dân của trẫm. Xử án hành hình, toàn bộ đều là ý chỉ của trẫm.”
Bùi Lang ăn hết mì lại muốn uống trà, giương mắt liếc người trẻ tuổi một cái, “Vậy sao? Bổn vương còn tưởng Đại Lý Tự là nha môn công minh liêm khiết do bách tính Trường Kinh mở ra chứ, bằng không tại sao đêm qua Chu sư phó bị lôi đi, bệ hạ đến nay còn không biết?”
Nội tâm Giai Kỳ lạnh lẽo, mắt thấy Bùi Chiêu nắm chặt chiếc đũa, khớp xương dùng sức đến trắng bệch. Hắn nghiêng mặt, trầm giọng nói: “Thiệu Hưng Bình.”
Vậy mà hoàng đế lại hoàn toàn không biết chuyện này. Thiệu Hưng Bình sợ tới mức mặt không còn chút máu, nhỏ giọng nói: “Nô tài lập tức đi hỏi, xin bệ hạ chờ một lát.”
Bùi Chiêu nhàn nhạt nói: “Trẫm phải chờ tới khi nào?”
Chờ đến 17 tuổi, hay là 27 tuổi, 37 tuổi? Chờ Nhiếp Chính Vương thoái vị, hay là chờ đến khi vạn dân ủng hộ?
Trong chốc lát, mồ hôi lạnh Thiệu Hưng Bình túa ra đầy đầu.
Bùi Lang cười ha ha, “cạch” một tiếng đặt chén trà lên bàn, “Quách đại nhân của Đại Lý Tự quả là nhìn xa trông rộng, nho lấy văn làm loạn luật pháp, không hổ là tấm gương mẫu mực của chúng ta. Bệ hạ, Thái Hậu, bổn vương cáo lui.”
Quả nhiên đêm qua Chu Thiêm Mạn đã bị điều tới địa lao ngoài thành. Hoàng đế xuất cung vô cùng dễ dàng, nhưng muốn ra khỏi thành thì khó hơn nhiều, Bùi Chiêu bị bài bố như vậy dù có mọc cánh cũng không thoát nổi, tức khắc không nói thêm gì nữa, xoay người trở về thư phòng.
Ngày đông trời sáng trong, Giai Kỳ ngồi trong điện lại cảm thấy gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Mấy ngày liên tiếp, vụ án Chu Thiêm Mạn kết đảng rơi vào tình trạng giằng co không dứt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiếp Chính Vương ở trong đám người kết đảng xoay chuyển một hồi, hiện giờ công văn kia đã giao lên trên, trái lại giống như không có việc gì, rượu nên uống thì uống thịt nên ăn thì ăn, còn dâng tặng hoàng đế một con hãn huyết bảo mã.
Bùi Chiêu trầm ổn, hôm nay hạ triều vậy mà lại cùng Nhiếp Chính Vương ra sau núi đua ngựa.
Giai Kỳ chờ trong lo sợ, chờ từ hừng đông cho đến khi bầu trời tối đen, trong đầu miên man bất định, lúc thì sợ Bùi Lang lỡ tay bóp chết Bùi Chiêu, lúc lại sợ Bùi Chiêu bị Bùi Lang làm cho tức giận không chịu trở về, cuối cùng thật sự mất bình tĩnh, thiếu chút nữa đã trèo lên lưng ngựa tự mình đi tìm, lúc này lại thấy ánh đèn lay động phía xa xa, tiếng người truyền đến, chính giữa là một người trẻ tuổi thân dài thẳng tắp được đám người vây quanh, đúng là Bùi Chiêu.
Bùi Chiêu nhét con thỏ vào lòng nàng, “Thỏ chạy mất rồi mà mẫu hậu cũng không biết?”
Giai Kỳ đợi bên ngoài điện cả một ngày, đương nhiên không để ý đến thỏ chạy đi nơi nào, chỉ đành nhận lấy, nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ có ổn không?”
Bùi Chiêu nói: “Không ổn, sau núi gió lạnh, nhi thần có hơi cảm lạnh. Hôm nay cũng không săn được thú rừng, may mà tìm được thỏ trở về, âu cũng là một chuyện vui. Nếu mẫu hậu thích náo nhiệt, tối nay kêu thêm mấy người nữa tới dùng bữa là được rồi.”
Sáng nay lúc hắn rời đi vẫn còn cau mày nhíu mi. Giai Kỳ hồ nghi hỏi: “Bệ hạ làm sao vậy? Chẳng lẽ là thật sự cướp ngục?”
Bùi Chiêu nhướng mày cười, “Mẫu hậu lại nói lời trẻ con rồi. Quách đại nhân của Đại Lý Tự xử án, nhi thần sao có thể thật sự can thiệp, chỉ là địa lao ngoài thành âm u lạnh lẽo, nhi thần muốn đưa chút đệm chăn thôi.”
Thấy Giai Kỳ trầm ngâm không dám hỏi, hắn lại cười lắc đầu, “Mẫu hậu lo lắng cái gì? Sáng sớm hoàng thúc có việc đã hồi phủ rồi.”
Hôm nay là mùng một, mặt trăng cong cong treo trên bầu trời. Tới khi trăng lên giữa trời thì yến hội cũng bắt đầu, Bùi Lang lại lần nữa tiến cung.
Giai Kỳ ngồi ở phía sau, tuy rằng muốn hỏi hắn sự việc một ngày này, trong hồ lô rốt cuộc bán cái gì, nhưng lúc này đương nhiên không tiện giáp mặt hỏi hắn. Đêm nay Bùi Lang cũng khác thường, không uống rượu, chỉ cùng những người khác nói cười một hồi, sau đó liền đứng dậy rời tiệc.
Giai Kỳ không để ý, hồi lâu sau Thanh Thuấn đưa tới một chén bánh trôi nhỏ ủ rượu đường đỏ, nghi hoặc nói: “Ngự Thiện Phòng nói là nương nương muốn. Nương nương gọi lúc nào vậy?”
Khi còn nhỏ Giai Kỳ thích ăn nhất chính là thứ này, nàng lập tức hiểu ra.