Chương 64: Ngọc lan
Thời điểm mấu chốt này, Giai Kỳ một chút cũng không muốn chọc tới Bùi Lang, hơn nữa một bụng nghi vấn cũng muốn kéo hắn hỏi cho rõ ràng. Một chén bánh trôi nhỏ bày ở trước mặt, tựa như vuốt hổ cào nhẹ vào lòng khiến nàng khó chịu, vì thế Giai Kỳ nói hai ba câu tìm cớ rời tiệc.
Noãn các sau Thành Nghi cung trồng rất nhiều hoa ngọc lan, cây lớn lên còn cao hơn người, nụ hoa được gió ấm phả tới hé nở, trên nụ hoa xanh nhạt nhuộm chút sắc tím lợt màu, Bùi Lang đang chắp tay đứng ở nơi đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh trăng đạm bạc, ánh đèn lay lắt, bóng lưng hắn vừa cao vừa gầy, không biết vì sao từ bóng lưng đó Giai Kỳ lại nhìn ra chút vẻ “Cô độc”.
Nàng cảm thấy ý nghĩ này của mình rất kỳ lạ, bởi vì trên thế gian này người duy nhất không sợ cô độc e là chỉ có Bùi Lang.
Noãn các yên tĩnh như vậy, quả nhiên hắn chỉ cần xoay tay là lập tức có thể đánh nát sự an tĩnh này, rất vui vẻ gọi nàng: “Tiểu Thái Hậu, tới rồi? Đứng xa như vậy làm gì, lại đây.”
Chờ nàng đi qua, hắn cúi đầu nhìn nàng, lại cười nhạo nói: “Trước đây còn không cảm thấy, vừa đứng nơi này mới biết Thái Hậu còn không cao bằng chậu hoa.”
Giai Kỳ mặc hắn chê cười, lúc này mới mở miệng, “Vương gia khiến bệ hạ gấp gáp như vậy là có ý gì?”
Bùi Lang nhướng mày nói: “Chơi vui.”
Giai Kỳ nói: “Những năm này Vương gia nắm binh quyền trong tay, quyền khuynh triều dã, bệ hạ lại nhỏ, không có con nối dõi, vị trí kia sớm hay muộn cũng là của Vương gia. Nếu đã dễ dàng như vậy, hà tất phải khinh người quá đáng?” Nàng dừng lại một chút, “Bệ hạ chỉ có một sư phó là người đó thôi.”
Bùi Lang rất có hứng thú nghe nàng nói, lại hỏi: “Hoa này khi nào nở?”
Giai Kỳ nói: “Thợ trồng hoa nói còn hơn nửa tháng —— Vương gia, đừng ngắt lời. Ta và bệ hạ không có kế hoạch gì lớn, chẳng qua chỉ mưu cầu một cuộc sống yên bình, an toàn lui thân. Vương gia muốn thứ gì, muốn người nào cứ tùy ý lấy, nhưng ——”
Bùi Lang không đợi Giai Kỳ nói hết, bàn tay khẽ vuốt nhánh hoa, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, bất chợt hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, cúi người hôn lên đôi môi đỏ thắm.
Giữa môi lưỡi hắn lại là hương vị cay đắng của cây mộc hương, ở trong khoang miệng nàng công thành đoạt đất. Đầu óc Giai Kỳ trống rỗng, một luồng lửa nóng thiêu đốt từ lòng bàn chân đi lên. Lý trí còn sót lại va đập trong lòng, nàng “ưm ưm” đẩy hắn ra một chút, “Làm gì thế? Ta còn chưa nói…”
“Đừng nói.” Hắn mơ hồ giữ chặt lưng nàng, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn. Hắn mới dùng chút lực Giai Kỳ đã cảm thấy bị siết đau, “Ngươi buông ra… Phát điên gì thế?”
Bùi Lang ngậm lấy đầu lưỡi nàng, tùy ý nàng y y a a nói không nên lời, gắt gao ôm người vào trong ngực, hôn cho đến khi Giai Kỳ hô hấp khó khăn, toàn thân phát nóng mới nhẹ buông ra, cắn cắn đầu lưỡi nàng, giọng nói cũng khàn khàn trầm thấp, “Hơn nửa tháng? Thời gian có hơi nhanh, nàng đã xem qua thoại bản hoa thần gì đó chưa? Kêu hoa nở chậm một chút…”
Bên ngoài là tiếng cười nói nâng cốc chạm chén xuyên qua khe cửa tiến vào, bên trong hương hoa cũng xuyên qua khe cửa mà bay ra. Giai Kỳ khe khẽ thở gấp, vẫn cố gắng tránh né hắn, “Ngươi nói hươu nói vượn gì thế? Buông ra, sắp có người tới đây rồi, nếu để người khác thấy…”
Bùi Lang trái lại ôm nàng càng chặt hơn, nhéo nhéo vòng eo tinh tế của nàng, áp vào lồng ngực nặng nề vuốt ve, dường như hận không thể khiến nàng tiến vào phủ tạng hắn, trên miệng vẫn đang nói nhảm: “Để người thấy cũng tốt, xem như thanh danh Thái Hậu đều hỏng, chỉ có thể bán ra bên ngoài, bổn vương ra giá cao mua về phủ, từ đây dắt trên đai lưng ngày ngày chơi đùa…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên ngoài thật sự có tiếng người đến gần. Giai Kỳ có chút khẩn trương, dùng sức đẩy hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi kêu ta ra đây chỉ vì mấy lời vớ vẩn này à? Chính sự ta còn chưa nói xong… Ngươi… Vương gia!”
Bùi Lang hung hăng cắn một cái lên tai nàng, oán giận nói: “Không có lương tâm, đã biết nhãi ranh kia… Ngược lại cũng là một cách, tương lai cho dù xảy ra chuyện gì, nàng cùng nhãi con kia cứ đợi một chỗ, coi như quốc gia có sụp đổ thì cũng có thể bảo toàn tính mạng.”
Giai Kỳ cuối cùng cũng đẩy được hắn ra, thật sự có chút không vui, “Ngươi nói bậy gì thế?”
Nàng nhấc chân đi ra ngoài, Bùi Lang “soạt” một tiếng duỗi tay kéo nàng lại, nàng nghiêng người tránh thoát, bước nhanh về phía trước, cửa vừa đẩy ra, nàng lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Tiếng cười nói ở hậu đình đã hoàn toàn ngừng lại, chỉ còn cơm thừa canh cặn. Thiệu Hưng Bình quỳ gối cách mấy chục bước bên ngoài, chỉ có Bùi Chiêu đơn độc đứng ngoài cửa.
Bùi Lang đang đứng sau lưng nàng. Noãn các Thành Nghi cung nhỏ hẹp, hai người một chỗ, vừa nhìn đã hiểu.
Vạt áo Giai Kỳ có chút loạn, lỗ tai hồng hồng, vết son trên môi cũng phai nhạt, trong thoáng chốc chợt cảm thấy bàn tay đặt trên cánh cửa nóng lên.
Ngoài điện là ánh đèn lay động, biểu tình trên mặt Bùi Chiêu biến hóa không ngừng. Giai Kỳ không biết nên giải thích như thế nào, chậm rãi bước ra ngoài, trở tay muốn đóng cửa lại, che khuất Bùi Lang ở bên trong.
“Mẫu hậu.” Bùi Chiêu nhẹ nhàng gọi một tiếng, nhìn chăm chú vào người trước mặt. Nàng có chút chật vật, đai lưng lỏng lẻo, ánh mắt trốn tránh, nhưng bộ dáng này của nàng hắn đã nhìn qua vô số lần. Nàng không có cách nào khác, từ nhỏ hắn đã biết.
Bốn phía trong cung đều vắng vẻ yên tĩnh, mơ hồ truyền đến tiếng thầm thì cùng tiếng người nức nở.
Giai Kỳ không hiểu vì sao cảm thấy cảnh tượng này giống như đã từng trải qua. Lần đó là rất nhiều năm trước, nàng ở trong từ đường Cố gia, bốn bề thọ địch, tộc nhân quỳ đầy đất, nàng đứng giữa phòng nắm chặt chiến báo —— Đồng Quan báo nguy, Dụ Hà báo nguy, quân lương khô kiệt, viện quân không đủ, tướng quân trọng thương…
Trong từ đường ánh nến tối tăm lay động, giống như lúc này.
Trang giấy trong tay Bùi Chiêu vang lên tiếng sột soạt. Thiếu niên đứng trong đình chậm rãi nói với nàng: “Mẫu hậu, phương bắc đã nổi chiến hỏa rồi.”