Chương 66: Rượu mạnh
Trong cung đang đốt huân hương an thần hỗ trợ giấc ngủ, Giai Kỳ quả nhiên đã ngủ. Bùi Chiêu đứng bên giường cúi đầu nhìn nàng, ánh ngọc trai mờ mờ, sườn mặt nhỏ bé của nàng xinh đẹp mà ôn nhu.
Hắn nhìn một lúc lâu rồi mới xoay người muốn đi. Không nghĩ tới Giai Kỳ ngủ không sâu, ánh sáng vừa chớp lên nàng đã tỉnh lại, lập tức ngồi dậy, ngọn đèn nhỏ bị gió thổi qua, tức thì vụt tắt. Nàng rất cảnh giác, “Người nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Chiêu nói: “Là nhi thần. Đánh thức mẫu hậu rồi sao?”
Giai Kỳ nhẹ nhàng thở ra, dụi dụi mắt, “Sao bệ hạ lại tới đây?… Ai gia kêu người tới thắp đèn.”
Hai người bọn họ có một tật xấu giống nhau, đó là vô cùng sợ tối, ngay cả lúc ngủ cũng phải để đèn sáng. Bùi Chiêu vội vàng nói: “Để nhi thần đi.” Nói xong lập tức đốt đèn lên.
Giai Kỳ vẫn đang mơ mơ màng màng, Bùi Chiêu cầm chén trà đưa cho nàng, “Nhi thần phải đi rồi.”
Hắn bước tới cửa, Giai Kỳ lại gọi một tiếng: “Bệ hạ.”
“Mẫu hậu phân phó.”
“Đội quân tinh nhuệ phái đi kia, liệu có hoàn toàn nắm chắc không?”
Bùi Chiêu nói: “Mẫu hậu, trên đời này không chuyện gì hoàn toàn nắm chắc.”
Giai Kỳ ngáp một cái, tính toán nói: “Nếu Vương gia không về, bên ngoài sẽ lan truyền là lỗi của bệ hạ. Bệ hạ có hiểu điều này không?”
Việc đã đến nước này, nếu Bùi Lang thật sự chết ở bên ngoài, đương nhiên sẽ khiến người nghi ngờ là hoàng đế bày mưu tính kế. Bùi Chiêu cười một tiếng: “Nhi thần cáo lui.”
Kỳ thực Giai Kỳ cũng không có ngủ, chỉ là lăn qua lộn lại, quá mệt nên ngủ gà ngủ gật một lát, bị Bùi Chiêu nháo một hồi như vậy lại càng không ngủ được. Tuy rằng đêm đông vô cùng lạnh nhưng nàng vẫn bò dậy, chân trần bước đến trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra thành một khe nhỏ.
Gió lạnh lập tức xuyên qua khe cửa tiến vào. Giai Kỳ bị thổi giật mình một cái, vô thức kéo lại cổ áo.
Trời lạnh như vậy. Mẫu thân sinh hạ Giai Kỳ trong quân doanh, về sau chưa được mấy năm đã qua đời, từ khi còn nhỏ Giai Kỳ đã đi theo phụ thân ở bắc cảnh rất nhiều năm, trở về Trường Kinh mới biết rằng hóa ra thiên hạ còn có nhiều nơi tốt như vậy, mùa đông không quá lạnh, mùa hè cũng không quá nóng.
Cái lạnh ở quan ngoại bắc cảnh đến giờ nàng vẫn còn nhớ rõ. Trận gió lạnh này chẳng qua chỉ là chín trâu mất sợi lông thôi.
Bùi Lang đang ở một nơi như vậy, sinh tử chưa rõ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy năm trước Giai Kỳ vẫn luôn không muốn nhìn thấy hắn, bởi vì nàng không biết nên ứng phó như thế nào, nên chu toàn như thế nào, Bùi Lang rất hung dữ, tính tình lại nóng nảy, rất khó hầu hạ.
Mấy ngày nay vì chuyện của Chu Tử Dữu, nàng ma xui quỷ khiến mà ít nhiều có chút liều lĩnh, Bùi Lang ghét nhất là nàng giống như trước kia ăn dấm vớ vẩn như vậy, Giai Kỳ cũng rất chán ghét bộ dáng đó của bản thân.
Nhưng có lẽ hắn thật sự sẽ không bao giờ tới gặp nàng nữa.
Nàng đứng trước cửa sổ hồi lâu, thẳng đến khi tiếng điểm canh qua nửa ngày lại vang lên, lúc này mới kéo lê thân thể trở lại giường.
Hương an thần kia rất nồng, cơn buồn ngủ vừa đến chính là màn trời chiếu đất, Giai Kỳ co rụt lại trong chăn gấm, mắt nhắm nghiền, mơ hồ nhớ tới vừa rồi ánh trăng ngoài cửa sổ thật tròn, hôm nay là mười lăm.
Mới qua bốn tháng. Hôm trung thu bọn họ còn ở đây nháo một trận, cuối cùng không nhớ rõ là có uống rượu hoa lê hay không.
Giai Kỳ chính là uống rượu mạnh như vậy mà lớn lên, nhưng năm ấy trở lại Trường Kinh uống gì cũng không thấy có mùi vị, cũng là Bùi Lang mang nàng đi uống rượu. Quán rượu gạo cách phủ tướng quân không xa, hương rượu vừa ngọt lại vừa thơm, Giai Kỳ nâng chén rượu nhỏ bằng sứ men xanh, vừa nhấp một ngụm liền cười, “Đường đường một Vương gia như ngươi lại thấy nước đường lừa gạt ta?”
Bùi Lang mở bình nước đường ra, trở tay cốc nàng “cộp” một cái, “Coi thường ai đấy? Rượu này tác dụng chậm cũng đủ hạ gục tám Cố Giai Kỳ.”
Giai Kỳ chẳng hề tin, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực đi dạo, đi chưa được mấy bước đã hiện nguyên hình, lảo đảo dừng trước sạp bánh gạo, giơ một ngón tay, “Một cái.”
Chủ quán nói: “Có ngay —— Cô nương muốn nhân gì? Hoa hồng bột đậu…”
Vành mắt Giai Kỳ hồng hồng, cười nói: “Rau hẹ.”
Chủ quán: “Hả?”
Bùi Lang không biết nên khóc hay nên cười, kéo nàng rời đi. Giai Kỳ vẫn còn đang lộn xộn quấy rối, “Ta muốn ăn bánh gạo…”
Bùi Lang nhét một cái bánh bao cho nàng, nàng an tĩnh ngồi ăn, cuối cùng bị nghẹn, Bùi Lang lại đưa cho nàng một ly trà. Giai Kỳ ngồi xổm ở ven đường uống trà, Bùi Lang chống eo lắc đầu, “Đồ ngốc bị bán còn giúp người ta đếm tiền.”
Giai Kỳ: “Nói bậy, ngươi mới là đồ ngốc.”
“Ồ? Ngươi không phải? Có bản lĩnh gì nói nghe xem.”
Giai Kỳ cười hì hì, “Ta còn biết khắc ngọc đấy.”
“Chưa từng nghe nói, khắc được bảo bối gì rồi?”
Gò má Giai Kỳ đỏ ửng, đôi mắt sáng long lanh, vẫy vẫy tay. Bùi Lang khom lưng xuống, nghe nàng nhỏ giọng nói: “Khắc một cái có thể treo ở… Ai nha, hiện tại không thể nói cho ngươi.”