Chương 68: Cao đường
Giai Kỳ hoàn toàn không ngờ tới có thể gặp được hắn ở nơi này, bị dọa cho giật mình, thịt khô trong miệng bỗng chốc rơi ra, vội vàng xoay người nhặt lên.
Lâm bá bá cười nói: “Tiểu vương gia sao lại tới đây?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mã thúc thúc nói: “Ta chưa nói cho ngươi sao? Lần này Vương gia tự mình áp tải quân lương xuất quan…”
“Việc này còn cần phiền đến Vương gia sao.”
Mã thúc thúc cười ha ha: “Cái này phải trách Cố tướng quân rồi. Vương gia từ nhỏ ngưỡng mộ nhất là Cố tướng quân, đây còn không phải là vì tới chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của Cố tướng quân sao? Đúng rồi, Vương gia, con khỉ nghịch ngợm này chính là khuê nữ xui xẻo kia của Cố tướng quân, tiểu Giai Kỳ, còn không mau ra mắt Vương gia?”
Bùi Lang khom lưng nhặt miếng thịt khô lên, nhìn chằm chằm dấu răng nhỏ trên đó, hắn hơi buồn cười.
Khuôn mặt Giai Kỳ đỏ bừng, hành một cái lễ xiêu xiêu vẹo vẹo, “… Tiểu nữ bái kiến Vương gia…”
Bùi Lang nhỏ giọng cười “phốc” một tiếng, sau đó lập tức đi vào bên trong ngồi. Giai Kỳ hít sâu một hơi, lẳng lặng trốn đi như bay.
Cố Lượng Ân giúp nàng chuẩn bị một phòng cho khách, lần đầu tiên Giai Kỳ không cần lén lút trèo tường đi gặp người ta —— là Bùi Lang ghé vào bên ngoài cửa sổ gặp nàng, gặp xong lại nhìn chằm chằm vào mặt nàng, “Có đau không?”
Giai Kỳ vội vàng lắc đầu, lại đổi thành gật đầu, “Đau lắm, cũng không dám nói cho cha ta.”
“Có chuyện gì vậy?”
Giai Kỳ nói tình trạng lúc ấy cho hắn nghe, “… Ta còn đánh gãy xương sườn một tên đấy!”
Nàng khoa chân múa tay, Bùi Lang né nắm tay nàng rồi lại nhìn vào đó —— trên tay cũng vừa đỏ vừa sưng, rách da rồi.
Hắn cau mày vươn tay, dường như muốn sờ lên miệng vết thương lốm đốm kia một chút, nhưng chung quy vẫn không chạm vào, chỉ liếc nàng một cái, “Cần ngươi trổ tài anh hùng sao? Sau này ra cửa mang theo Đào Trạm. —— Không cho nói không mang!”
Đào Trạm lúc nào cũng đi theo Bùi Lang, khi đó Giai Kỳ phiền nhất chính là Đào Trạm. Bùi Lang không thèm để ý, lại lấy thuốc ra đưa cho nàng, “Uống đi rồi ngủ.”
Hắn nói xong lập tức muốn dời đi, Giai Kỳ “Ai” một tiếng, thanh âm vừa mềm mại vừa ngọt ngào, dường như làm nũng cũng không thuần thục cho lắm. Hắn đành phải quay lại, “Làm gì đấy?”
Giai Kỳ hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Lang ngạc nhiên nói: “Ngươi cho là ta tới tìm ngươi sao? Thôi nào, không có chuyện đó đâu, là công vụ, chỉ là trùng hợp thôi. Cô cô ngươi nói với toàn Trường Kinh rằng ngươi ở nhà học nữ công đấy, chú ý một chút đi, ta cũng không tiện quấy rầy ngươi học tập.”
Giai Kỳ đối với chuyện nữ công ù ù cạc cạc, lập tức đỏ bừng mặt. Bùi Lang cười nói: “Được rồi, có phải ngày đầu tiên ta biết ngươi dốt nữ công đâu? Phù, lạnh thật, ta về đây.”
Hắn nhảy xuống lầu một, Giai Kỳ lại hô: “Quay lại!”
Hắn cũng không quay đầu lại: “Cứ nói đi!”
Giai Kỳ chỉ vào ngọc bội trên eo hắn, mặt đỏ đến độ lắp ba lắp bắp, “Cất, cất đi!”
Bùi Lang cười ha ha, cuối cùng thật sự cất đi, không để cho Cố Lượng Ân nhìn thấy.
Lần đó Bùi Lang cùng nàng trở lại Trường Kinh. Giai Kỳ làm “Con khỉ nghịch ngợm” thành quen rồi, vốn dĩ da mặt nàng rất dày, nhưng nghĩ đến việc phải nói chuyện giữa mình và Bùi Lang cho Cố Lượng Ân thì lại vô cùng thẹn thùng, mãi đến khi gần tới đô thành cũng không cho Bùi Lang nói ra sự thật. Bùi Lang thấy nàng sắp khóc nên cũng vẫn chưa nói.
Cho nên khi tới gần đô thành, Cố Lượng Ân còn kéo Giai Kỳ qua một bên, nhỏ giọng dặn dò nàng: “Nam nữ khác biệt, hiểu không?”
“…Hiểu.”
Cố Lượng Ân đưa nàng một thanh đoản đao, “Tuy Vương gia là người đứng đắn, tuy con lớn lên rất khó nhìn, nhưng dù sao cũng là một cô nương, chung quy vẫn phải cẩn thận. Cầm lấy, hắn dám động đến con, con lấy cái này đánh hắn, có việc gì cha chịu.”
Giai Kỳ dở khóc dở cười, trên đường nhàm chán lấy đoản đao ra chơi.
Bùi Lang đã sớm mò vào trong xe nàng, thấy thế liền cười: “Cha ngươi cho ngươi phòng thân?”
“Ngươi cách xa ta một chút, cha ta nói, ngươi dám động vào ta, ta lập tức dùng nó đánh ngươi.”
Bùi Lang vươn tay kéo bím tóc nàng, “Đánh một cái ta xem, bổn vương muốn ngươi lấy thân đền bù.”
Giai Kỳ giương nanh múa vuốt giơ chủy thủ ra, Bùi Lang cười ha ha, thật sự đưa cổ qua. Lưỡi đao lạnh như băng kia đụng tới hầu kết hắn, Giai Kỳ vô thức run lên một cái, đáy lòng có chút sợ hãi đột ngột dâng lên. Sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, nói cà lăm: “Đừng, ngươi đừng như vậy.”
Bùi Lang thấy nàng sợ hãi cũng không để ý, đẩy nàng lên vách xe, “Tuổi còn nhỏ mà tâm nhãn giống như tổ ong vò vẽ. Ngủ đi.”
Mấy ngày nay Giai Kỳ buông thả đến điên rồi, quả thực rất buồn ngủ, xe ngựa chòng chành lắc lư, chẳng mấy chốc nàng đã ngủ thiếp đi, ngủ một mạch đến khi trời tối mới mở mắt ra.
Bùi Lang không ở trong xe, nhưng xe vẫn còn đang chạy. Nàng rất nghi hoặc, hô lên: “Dừng xe!”
Xe ngựa không dừng, xuyên qua cánh rừng sương mù dày đặc chạy về phía trước. Con đường dài vô tận, giống như một giấc mộng.
Giai Kỳ cảm thấy không thích hợp, lại có chút sợ hãi, đẩy cửa xe ra hô lên: “Dạ Lan! ——”
Xa phu không ở đây, người hộ tống cũng không thấy, bốn phía đều là màn đêm âm u tối đen.
Tâm Giai Kỳ như nổi trống, nhảy xuống xe quay đầu đi về phía sau, chân thấp chân cao chạy đi rồi đột ngột đứng lại.
Phía trước có một nam nhân đang đứng đưa lưng về phía nàng, vừa cao vừa gầy, còn mang theo một thanh trường đao.