Chương 70: Trăng rơi
Da thịt Giai Kỳ mềm mại, khóe mắt bị chà đã hơi xước da. Đào Trạm thờ ơ nhìn nàng khóc một hồi, cho đến khi nàng rốt cuộc không còn sức lực hắn mới buông lỏng tay, để mặc nàng ngã ngồi trên đất, lạnh lùng nói: “Ta đã sớm nói Vương gia mắt mù.”
Giai Kỳ khóc đến nỗi sống lưng không ngừng run rẩy, tùy tiện ngồi ở góc tường. Đào Trạm tiếp tục nói: “Năm đó Vương gia vốn có thể ở bên ngoài xưng đế, nhưng hết lần này đến lần khác có chết cũng phải trở về —— vì trở về Trường Kinh tận trung bình loạn, chỉnh đốn đại quân ở trong núi mệt nhọc nửa tháng, vết thương giữa lưng do trúng tên cũng thối rữa, thật sự đã đi nửa cái mạng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giai Kỳ nhớ tới vết sẹo trên lưng Bùi Lang, trong lòng hung hăng co rút một trận, thút thít ngẩng đầu. Đào Trạm lại cười lạnh một tiếng, “Tận trung gì chứ, ta thấy đều là lời nhảm nhí, loạn tử nổi dậy, ngươi là dư nghiệt Cố gia, bất luận là ai đăng cơ thì ngươi cũng là kẻ đầu tiên phải chết, hắn chính là muốn che chở ngươi, ngươi vứt bỏ hắn tiến cung, hắn tức giận thành như vậy nhưng vẫn không có chút biện pháp nào.… Nhưng theo ta thấy, ngươi căn bản chưa từng nghĩ đến việc sống tử tế. Nửa đêm chạy tới đây, nếu để người khác phát hiện, không phải là đi tìm chết sao?”
Giai Kỳ không biết đang khóc hay đang cười, mỉa mai hừ một tiếng, “Ta tìm cái gì, ngươi không biết sao? Nếu không phải các ngươi đưa ta vào đó, ta sẽ đến nỗi bị các ngươi tính kế ư?”
Đào Trạm ôm cánh tay, “Chúng ta tính kế Thái Hậu cái gì?”
Giai Kỳ cắn răng, “Vừa lật đổ việc kết đảng lại vừa bóp chết Chu Thiêm Mạn, khiến cho triều đình chướng khí mù mịt… Chẳng lẽ Bệ hạ là Văn Khúc Tinh hạ phàm hay sao, khiến các ngươi cố kỵ như vậy? Không…”
Đào Trạm bỗng nhiên hít sâu một hơi, cười lạnh nói: “Triều đình vốn đã chướng khí mù mịt.”
Giai Kỳ hơi sửng sốt, “Ngươi có ý gì?”
Đào Trạm không nói gì, Giai Kỳ trầm mặc hồi lâu, đột nhiên giật mình, giống như có một tia sét bổ qua đỉnh đầu, trong lúc nhất thời cổ họng như có thứ gì đó chặn lại, không nói được dù chỉ một lời, nàng chậm rãi hít thở, “Có phải trong triều … vẫn còn người của Trịnh Hoàng quý phi?”
Những người đó đã quen dựa danh thiên tử để làm việc riêng, một khi Nhiếp Chính Vương bị bọn họ lật đổ, vậy cũng chỉ còn lại hoàng đế để bọn họ dễ dàng khống chế. Bùi Lang một hơi khuấy cho đáy sông loạn xị bát nháo, nhìn thì như là thủ đoạn nhiếp chính mạnh mẽ của loạn thần tặc tử, nhưng thực ra…
Thực ra hắn đang dọn đường cho Bùi Chiêu.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô*. Giai Kỳ từng nghĩ qua, nếu đại nghiệp của Bùi Chiêu thành công, vậy nàng cũng coi là một trong số “vạn cốt” kia, chẳng sợ đường xa núi cao, cứ ngột ngạt tiếp tục bước đi là được… Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một người cùng nàng sóng vai.
*Vinh quang của bậc vua chúa đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.
Nhìn Giai Kỳ đang thất thần, Đào Trạm chỉnh lại tay áo, “Dù sao hắn cũng chết rồi, ta không nói chuyện xấu của người chết, cũng không tội gì phải thay người bán mạng. Thái Hậu, tự giải quyết cho tốt, tại hạ không tiếp.”
Hắn “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, thật sự rời đi rồi.
Giai Kỳ ngồi trong căn phòng tối đen thật lâu, ôm lấy một vò rượu chậm rãi bước ra phủ, vòng qua con phố dài, ở trước giao lộ đi nhầm rất nhiều lần, cuối cùng cũng tìm được vị trí của phủ Cố tướng quân lúc trước.
Đại môn nơi này vẫn đang bị niêm phong. Nàng không có sức trèo tường, chuyển một cái thang tới leo lên, ôm cành cây trượt xuống đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong sân nhà vẫn để một bể cá, Cố Lượng Ninh rất thích giáo huấn nàng ở chỗ này, bởi vì người ngoài không nghe thấy được.
Cuối cùng Cố Lượng Ninh chết, khi đó Giai Kỳ đã tiến cung, mãi lâu về sau nàng mới được biết. Giai Kỳ không biết khi đó quan tài của nàng dừng ở nơi nào, nhưng chung quy vẫn luôn cảm thấy không phải phía trước phòng khách, hẳn là ở nơi này, bởi vì Cố Lượng Ninh không thích buồn tẻ, gia nhân dù sao cũng hiểu nàng.
Giai Kỳ ngồi trên bậc thềm, dạ dày cuồn cuộn khó chịu, nhưng nàng cũng không uống rượu, chỉ ôm chân ngồi đó.
Nàng còn có một gia đình như vậy, chỉ là người đã tan, cửa đã khóa, nếu lại có người khi dễ nàng, nàng sẽ không tìm được đường biểu tỷ đến khóc nữa, không còn Cố Lượng Ân ra chủ ý xấu, cũng không còn Cố Lượng Ninh chống eo nhéo cột sống nàng.
Bùi Lang vẫn luôn gạt nàng “Ngươi là nữ nhi của Cố Lượng Ân”, nhưng nếu không phải hắn, “nữ nhi của Cố Lượng Ân” cũng không phải cái danh vẻ vang gì, cho dù nàng không chết đuối ở hồ Thái Dịch thì cũng sẽ có cách chết khác. Căn bản sẽ không có chuyện đơn giản như chết già ở trong cung.
Hiện tại ngay cả Bùi Lang cũng không còn nữa.
Ánh trăng tròn vành vạnh từ đỉnh đầu rơi xuống phía đông, gió thổi vừa mạnh vừa nặng, khiến tứ chi nàng đông cứng từng tấc. Đến cuối cùng Giai Kỳ không cử động nổi nữa, chỉ có thể ôm đôi chân nhỏ bé, chôn đầu vào đùi gối, giống như một chú chim nhỏ bị dọa sợ.
Không biết qua bao lâu, bả vai nàng hơi chùng xuống, trên người nàng được phủ thêm một chiếc áo choàng.
Bùi Chiêu từ phía sau ôm lấy bả vai nàng, “Mẫu hậu, nhi thần đưa người về nhà.”
Không có người khác ở đây, nhưng tư thế này rất ái muội.
Trước giờ tiểu hoàng đế chưa từng lộ ra nửa chữ thích, nhưng trong một đêm như vậy, hắn chỉ dùng một tư thế để nói hết tất cả những lời trong lòng..
Rõ ràng là một chuyện khiến người vô cùng kinh ngạc, nhưng Giai Kỳ đã quá mệt mỏi, một chút sức lực để kinh ngạc cũng không có, chỉ có chút chết lặng mà suy nghĩ, có lẽ Bùi Chiêu đã biết nửa đêm nàng xuất cung đi đâu, cũng biết tại sao nàng lại trốn ở chỗ này khóc.
Nàng chỉ rất hờ hững nói: “Đó không phải nhà của ta.”
Bùi Chiêu ôm càng chặt hơn, đặt cằm lên hõm vai nàng, ôn tồn mà chắc chắn, “Sau này chính là nhà của người.”
Giai Kỳ ước chừng đã ngồi hai canh giờ, thật sự bị đông lạnh rồi, hai chân cương cứng mở không ra cũng duỗi không thẳng, đầu óc lại ngơ ngác, nước mắt không ngừng rơi xuống. Bùi Chiêu đưa tay xuyên qua đầu gối nàng, nhỏ giọng nói: “Đừng khóc nữa, được không?”