Chương 9: Đêm thu
Người mình một đường chửi thầm lại vẫn luôn ở ngay cách vách phía bên kia, Giai Kỳ yên lặng hơi hé miệng, dường như có chút chột dạ, lên tiếng, “Vương gia quá lời, nào có lạnh như vậy.”
Trời đã hoàn toàn tối đen, gió lạnh thổi từng cơn cuốn theo lá vàng bay đầy trời, lá cây rơi xuống hơn phân nửa, bầu trời rộng lớn đầy sao gần như rực rỡ trong suốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong không khí tràn ngập hương thơm phiêu đãng, ra là bên đường có người đang ủ rượu gạo, từng vò bày ở ven đường. Ánh trăng ngọt ngào dày đặc trùm lên trường kiếm bên hông hắn, đầu kiếm đột nhiên được bao phủ bởi một tầng sương mỏng. Giai Kỳ có chút thất thần, nghĩ thầm có lẽ gần đây quả thực là sợ bóng sợ gió, bằng không hắn đã có hộ vệ, còn phải mang theo bội kiếm làm gì?
Bùi Lang cũng nhận thấy vẻ mặt nàng không được tự nhiên, trái lại cũng không có ý truy đuổi đến cùng, nâng tay đổ một ngụm rượu, cay đến híp mắt lại, “Sao? Thái Hậu cũng muốn uống? Nam nữ thụ thụ bất thân, cái này không được,” hắn chỉ chỉ mấy bình rượu gạo ven đường, “Cái kia thì có thể. Bổn vương lấy một vò tới nhé?”
Hắn khí định thần nhàn chỉ vào bình rượu gạo, trên mặt treo một tầng ý cười, rõ ràng sáng ngời, nhưng đối với Giai Kỳ lại giống như lưỡi dao khoét vào tim nàng, muốn nhắc nàng nhớ tới điều gì đó.
Giai Kỳ ngẩn ngơ đánh giá một vòng, chợt như phát hiện gì đó, tiến về phía trước vài bước, hóa ra đúng là hẻm sau của Cố tướng quân phủ. Đây là nơi nàng vô cùng quen thuộc, trước kia khi còn là thiếu nữ phóng khoáng, nàng thường cùng Bùi Lang chơi đùa ở nơi này, cũng đã vài lần làm qua mấy trò cướp đoạt, lần đầu tiên Bùi Lang hôn nàng, cũng là ở nơi này.
Lúc này dù không ai nhìn thấy, nhưng nàng lại cảm thấy đỉnh đầu “Oanh” một tiếng, một ngọn lửa tà cuộn lên, nàng đột nhiên mạnh mẽ kéo rèm xuống, không hề mở miệng.
Âm thanh móng ngựa ngoài xe gõ lên mặt đất vô cùng có nhịp, đinh đang dễ nghe, một lát sau lại đột nhiên dồn dập, vó ngựa một mạch chạy về phía trước, dần dần khuất xa, chỉ còn một tiếng huýt không rõ lưu lại giữa không trung, dường như cũng đông cứng.
Hắn khăng khăng muốn nhắc tới chuyện trước kia, nung nóng gậy sắt đâm vào lồng ngực. Giai Kỳ giận đến vành mắt đỏ hồng, cúi đầu vùi mặt vào đầu gối, hung hăng cắn chặt răng.
Màn xe vừa động, lại là Thanh thuấn tiến vào, kinh ngạc nói: “Thái Hậu nương nương làm sao vậy?”
Nàng là Thái Hậu, không thể gây ra chút sai sót gì. Giai Kỳ hòa hoãn một hồi, cuối cùng khoát khoát tay, khàn giọng hỏi: “Tới rồi sao?”
Nhiếp Chính Vương nửa đường sớm đã trở về phủ, người trong cung đương nhiên cũng không chuẩn bị gậy xúc băng, nhưng đoàn người lại thật sự bị đông thành băng. Trong lòng Giai Kỳ có quỷ, trang phục hôm nay vốn là để che đi bệnh sởi, hơn nữa sáng sớm nàng đã uống một liều dược, cũng không cảm thấy quá lạnh, người khác lại không được như vậy, Bùi Chiêu xuống ngựa thì che miệng mũi hắt xì một cái, vội vàng lui ra phía sau một bước, tách ra một khoảng cách nhỏ với Giai Kỳ, giọng nói khàn khàn: “Mẫu hậu cẩn thận một chút.”
Giai Kỳ chính là lớn lên từ những trận đòn bằng trường kiếm đại đao của Cố Lượng Ân, không ai nói cho nàng biết nên nuôi dưỡng một đứa trẻ như thế nào, nàng chỉ có thể suy bụng ta ra bụng người, tự nhiên cũng cảm thấy hài tử trong thiên hạ đều nên được nuôi dưỡng như sói mới phải. Mẫu thân Bùi Chiêu mất sớm, tiên đế đưa hắn cho Trịnh Hoàng quý phi chăm sóc, Trịnh Hoàng quý phi lòng dạ hẹp hòi, tất nhiên không thể để đứa trẻ này đoạt lấy nổi bật của Tương Sơn vương, vậy nên luôn làm mọi cách gây khó dễ Thái Tử, trước khi Bùi Chiêu mười tuổi, rất ít có cơ hội được nhìn thấy ánh sáng —— vì vậy hắn lớn lên vô cùng trắng trẻo, thậm chí còn đến mức tái nhợt.
Chờ đến khi Bình Đế băng hà, sau khi Giai Kỳ được phong Thái Hậu mới nhìn thấy tiểu trữ quân lần đầu tiên , nàng chỉ thấy một chú chim cút nhỏ sắc mặt tái nhợt yếu đuối, không nhịn được thở dài.
Từ đó đến nay, Bùi Chiêu nghe theo nàng cưỡi ngựa luyện kiếm, thân mình dần dần khoẻ lên, mấy năm nay chưa từng mắc qua bệnh gì. Cho nên tuy hắn hắt xì một cái, Giai Kỳ cũng không lo lắng, chỉ kêu thái y tới chẩn trị, xem qua phương thuốc, lại nhìn cung nhân sắc thuốc đem tới, bản thân lúc này mới có thời gian ngồi trước giường uống một ngụm trà.
Bùi Chiêu hình như rất không thích nằm trong chăn bị người xoay tới xoay lui, Lý thái y cong lưng bận bịu trước sau, hắn cắn răng tự mình cứng rắn ngồi dậy, bưng thuốc nói: “Chẳng qua là cái hắt hơi nhỏ thôi, cần huy động nhân lực như vậy sao.”
Trước kia Lý thái y từng hầu hạ Bình Đế, Bình Đế lúc tuổi già trầm mê châm cứu chu sa, hắn khuyên can không được, trái lại còn bị giáng chức, cũng may hiện giờ lại có thể hầu hạ Bùi Chiêu. Bùi Chiêu vừa nói như vậy, hắn trung thành tận tâm lau đi nước mắt, “Bệ hạ long thể có bệnh nhẹ, sự tình liên quan đến quốc thể, không thể lơ là! Theo thần thấy, bệ hạ cũng không phải chỉ là bị gió thổi lạnh, mà đã sớm bị nhiễm lạnh mưa thu, không thể coi thường. Thái Hậu nương nương cũng đang trông coi bệ hạ, bệ hạ sao có thể không để ý?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàng mi dày đậm của Bùi Chiêu rũ xuống, trên mặt không hiểu sao lại xẹt qua một tia không vui, nhanh chóng lướt qua. Hắn vừa ngẩng đầu, thần sắc kia lập tức biến mất, chỉ cười nói: “Mẫu hậu không cần phải trông coi nhi thần.”
Giai Kỳ cười nói: “Là bọn họ kéo nhiều người đến, ai gia cũng chỉ làm theo như trong Liệt nữ truyện viết thôi, không có ý trông coi bệ hạ đâu.”
Lý thái y không dự đoán được lễ giáo huy hoàng lại bị Thái Hậu nói sai nhịp hoang đường như vậy, nhất thời mặt cũng xanh mét. Thuốc kia hình như vô cùng đắng, ngay cả Bùi Chiêu cũng phải giật giật khóe miệng, mắt cong như mèo, “Hóa ra mẫu hậu không định trông coi trẫm sao?”
Giai Kỳ nhận lấy chén thuốc, đưa cho cung nhân lưu lại bã thuốc, “Bệ hạ là người trưởng thành đã tế thiên, nghiêm túc mà nói, cũng nên tuyển phi rồi, ai gia lại coi bệ hạ như đứa trẻ thì không được đâu.”
Bùi Chiêu vốn đang cúi đầu, bộ dáng thất thần, nghe xong câu này đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, cứng rắn nói: “Không.”
Giai Kỳ chọc ra tính khí trẻ con của hắn thì cảm thấy mỹ mãn, cười khúc khích, “Ai gia dù có vô tình lạnh tính, chung quy cũng không đến mức thừa dịp bệ hạ sinh bệnh sắp xếp tuyển phi đâu. Bệ hạ nghỉ ngơi đi, ai gia trở về đây.”