Kiếm Hiệp Tình

Cỏ cao, cây rậm rạp, xung quanh là những sườn núi chông chênh, nhấp nhô, tất cả càng làm cho màn đêm đen thêm dày đặc. Tuy vậy, Tiểu Chu dù tuổi nhỏ nhưng gan dạ không nhỏ, vẫn một thân một mình tiến sâu vào hẻm núi không hề có đường đi lối lại.

Đến trước một cửa hang tận trong cùng hẻm núi, Tiểu Chu còn chưa kịp lên tiếng, từ sâu bên trong cửa hang đã có một giọng ồm ồm vang ra: “Ngươi bị nội thương? Là ngươi trái lệnh ta, đã cậy mạnh, dùng công phu ta truyền động thủ với người khác? Trái lệnh ta là chết, ước định này là do ngươi quên, nên lúc này vẫn còn dám đem thân đến tự nạp mạng cho ta xử lý?”

Đó là những lời lẽ buộc tội, chỉ thẳng đến sự sống chết.

Tiểu Chu không hề tỏ ra lo sợ. Trái lại, vừa thở trút ra một hơi dài mỏi mệt, Tiểu Chu vừa lào thào hồi bẩm: “Lão trượng có biết về Hồng Vân Hội? Chỉ với một phần ba nội công tâm pháp do lão trượng truyền, liệu có đủ cho tiểu bối cũng với bọn người Hồng Vân Hội động thủ chăng? Là tiểu bối bị bọn họ đả thương suýt mất mạng, phải gắng gượng lắm mới có thể lê thân về đây.”

Giọng ồm ồm tỏ ra kinh ngạc: “Hồng Vân Hội đã đến Liên bang? Nhưng sao chúng lại xuất hiện ở tận Vương gia trang này? Điều gì đã xảy ra? Ngươi có thể gắng gượng thêm một lúc nữa để kể tường tận cho ta nghe được chăng?”

Tiểu Chu sắp lả dần: “Tiểu bối đang cần điều trị nội thương, nghĩa là cần thêm một phần nữa nội công tâm pháp lão trượng đã truyền. Nếu không, tiểu bối e rằng sẽ không gắng gượng nổi.”

Từ trong cửa hang chợt có một vật trăng trắng là là bay ra, rơi ngay cạnh chân Tiểu Chu: “Chúng ta đã thỏa thuận cứ mỗi năm, hễ đến dịp xuân về là ta truyền cho ngươi một phần ba tâm pháp. Phải ba ngày nữa mới đến thời hạn mà ta truyền phần thứ hai cho ngươi, không thể phá lệ. Hãy nhận lấy Hoàn Linh Đan ta vừa ném ra. Dược lực của linh đan ắt sẽ giúp ngươi tạm khôi phục, cho đến khi thuật xong mọi chuyện, ngươi hoàn toàn có thể vận công chữa trị nội thương.”

Tiểu Chu khom người định nhặt Hoàn Linh Đan là vật trăng trắng vừa mới rơi cạnh chân thì do quá kiệt lực nên ngã chúi luôn xuống đất.

Từ đó, với tư thế nửa nằm nửa ngồi, Tiểu Chu vừa ngấm ngầm vận công giúp dược lực của linh đan mau chóng được hấp thu, vừa cùng lão nhân kỳ bí trong cửa hang đối thoại.

Tiểu Chu than: “Sớm hơn hai, ba ngày cũng đâu có gì sai biệt, lão trượng sao cứ làm khó tiểu bối sau bao việc tiểu bối đã làm thay cho lão trượng gần trọn một năm qua?”

“Đừng nói nhảm, ngươi đang lãng phí thời gian để tiếp nhận nội công tâm pháp thượng thừa của ta. Một năm qua ngươi nào đã làm được những gì đáng kể. Bất quá ngươi chỉ đưa đến cho ta những thông tin vô bổ, rốt cuộc vẫn chưa khám phá lai lịch, và nhất là xuất thân của mụ Trang chủ phu nhân. Ngươi đừng đòi hỏi quá nhiều, vô công thì bất thụ lộc, ngươi rõ chưa?”


Tiểu Chu thở dài: “Nhưng lần này thì khác, tiểu bối đã có thể cho lão trượng biết phần nào xuất thân của mụ Trang chủ phu nhân.”

“Nói đi.”

Tiểu Chu chép miệng: “Lão trượng còn nhớ lần trước lúc tiểu bối đã bẩm báo, rằng việc lập ra những người Đầu mục ở Vương gia trang là bắt nguồn từ chủ ý của mụ Trang chủ phu nhân. Và thời gian đó là khoảng chừng năm, sáu năm về trước?”

“Nhớ! Khi đó ngươi có đoán Trang chủ phu nhân là người có xuất thân từ Ám Dạ, không quan hệ gì đến Tây Vực như trước kia ta vẫn ngờ. Sự thật thì thế nào?”

Tiểu Chu mỉm cười: “Hóa ra tiểu bối đã đoán đúng. Vì ngày hôm nay Trình tổng quản và bốn người Đầu mục đã đồng loạt phản lại Vương gia trang, lập kế sát hại toàn bộ Vương gia, kể cả Trang chủ Vương gia trang. Và trước lúc mất mạng, Trang chủ Vương gia trang đã nhận ra lai lịch kẻ thù, gọi họ là người của Hồng Vân Hội.”

“Hừ! Vương Vân Ngụy bị phu nhân hạ thủ thật sao? Lẽ nào giữa họ không hề có tình phu thê?”

Tiểu Chu bĩu môi: “Đến cốt nhục của mụ là Thiếu chủ Vương Hải Lam cũng bị chính tay mụ sát hại. Hạng mất nhân tính như mụ làm gì biết quý trọng tình mẫu tử, phu thê?”

“Hãy kể lại từ đầu xem nào.”

Tiểu Chu đành phải thuật lại toàn bộ sự việc, để sau đó chợt nghe lão nhân kỳ bí đang ẩn trong cửa động bật kêu thất thanh: “Ngươi nghe có lầm không? Mụ có ý nghi ngờ chồng của mụ chính là người mà ba mươi năm qua đã làm rung động giang hồ, Vĩnh Hận Tam Vương Vạn Biến?”

Tiểu Chu kinh nghi: “Thân thủ của Vĩnh Hận Tam Vương Vạn Biến là thế nào mà lão trượng bảo đã làm rung động giang hồ suốt ba mươi năm dài?”


“Chuyện đó ngươi không cần phải quan tâm. Nó không liên quan gì đến câu chuyện chúng ta đang đề cập. Mụ có lấy ra được chứng cớ gì không, hay chỉ nghi ngờ thế thôi?”

Tiểu Chu thất vọng vì mất cơ hội tìm hiểu thêm về Vĩnh Hận Tam Vương Vạn Biến: “Mụ chỉ đa nghi thế thôi. Vì kỳ thực, cuối cùng Trang chủ Vương gia trang cũng đã mất mạng, không hề có thân thủ bất phàm. Nếu quả thật Vương Trang chủ là Vĩnh Hận Tam Vương Vạn Biến, thân thủ của ông ta sẽ không chỉ như thế.”

“Nhưng mụ có bảo vì sao mụ nghi ngờ và quyết tâm tìm giết cho được Vĩnh Hận Tam Vương chăng?”

Tiểu Chu lắc đầu: “Người của Hồng Vân Hội chỉ nói vài lời, đó là vì Vĩnh Hận Tam Vương có mối huyết hải thâm thù với họ.”

“Hừ! Ngươi tận mắt nhìn thấy Vương Vân Ngụy đã chết?”

Tiểu Chu gật đầu: “Kể cả Trình tổng quản và bốn người Đầu mục cũng chịu chung số phận. Tiểu bối trước lúc thoát khỏi hố sâu vẫn còn nhìn thấy thi thể của họ.”

“Hừ! Ngươi lại nói nhảm nữa rồi. Vì lúc kể, ta chỉ nghe ngươi bảo rằng ngươi có nhìn thấy những thi thể kia, đâu có lời nào đề cập chuyện ngươi nhìn thấy thi thể của họ Vương?”

Tiểu Chu thoáng chấn động vì sự thật này, nhưng vẫn nói cứng: “Là tiểu bối kể sót đấy thôi. Quả thật vẫn còn có thi thể của Vương Trang chủ ở đó.”

Giọng ồm ồm chợt tỏ ra hoài nghi: “Chẳng lẽ trước kia ta đã ngờ sai, mụ Trang chủ phu nhân không phải là người có xuất thân từ Tây Vực?”

Tiểu Chu ngập ngừng: “Tuy mụ có cất giữ dị bảo Tây Vực bên người, nhưng dựa theo mọi chuyện xảy ra hôm nay, e rằng mụ không liên quan gì đến Tây Vực.”


“Ngươi bảo bên người Vương Hải Lam không còn dị bảo Tỵ Đao nữa?”

Tiểu Chu khẳng định: “Sự thật là vậy.”

“Và ngươi đã thoát khỏi hố sâu là nhờ công phu Hư Không Kình mà ta đã chỉ điểm cho ngươi?”

Tiểu Chu tự hào: “Mọi công phu do lão trượng truyền thụ đều tỏ ra lợi hại. Nếu không phải thế, huyệt đạo bị điểm đâu kịp thời giải khai đúng lúc, để rồi sau đó tiểu bối còn tự thoát khỏi hố sâu để quay về đây?”

Giọng ồm ôm chợt chùng xuống: “Có phải ta đã căn dặn ngươi không được tự ý dùng những công phu ta truyền chăng? Sao lần này ngươi dám trái lệnh?”

Tiểu Chu ngẩn người: “Đang lúc thập tử nhất sinh, không lẽ tiểu bối cũng không được phép dùng để tự cứu mình?”

Đáp lại câu hỏi có phần chí lý của Tiểu Chu là một thanh âm đanh gọn: “Hiển nhiên là không được.”

Và ngay lúc đó, từ cửa động, một luồng kình lực cực kỳ thâm hậu bỗng bắn về phía Tiểu Chu, làm cho không khí xung quanh Tiểu Chu như cũng bị đặc quánh lại.

Ào...

Tiểu Chu kêu thất kinh: “Ối... Lão trượng quyết lấy mạng tiểu bối thật sao?”

Miệng thì kêu nhưng khi thấy luồng kình lực vẫn cứ ào ào đổ ập đến, Tiểu Chu lập tức phục người nằm sát xuống mặt đất, kịp lúc để cho luồng kình lao phớt ngay bên trên lưng, thoát chết trong gang tấc.

Dẫu thoát chết, nhưng vừa nhận thấy ở ngay bên cạnh chợt xuất hiện một ngách đá hẹp ăn sâu xuống tận bên dưới nền đất, Tiểu Chu cũng vội vàng nhảy vào đó nhanh không thể tả.


Hành động này của Tiểu Chu không hề thừa. Vì ngay khi Tiểu Chu vừa chui vào ngách đá mất hút, ở cạnh đó liền xuất hiện một bóng đen.

Bóng đen này vừa xuất hiện đã buông tiếng cười lạnh: “Tiểu cẩu ngươi dù dối trá, quỷ kế đa đoan đến mấy cũng đừng mong toàn mạng dưới chưởng của ta. Vĩnh biệt tiểu tử. Hừ!”

Và bóng đen xuất kình, tung một chưởng lực uy mãnh quật vào ngách đá.

Ầm!

Không chỉ có ngách đá vỡ tung, mà còn nhiều tảng đá chồng chất trên cao bị chấn động cùng đổ ào xuống dưới, phủ lấp hoàn toàn nơi Tiểu Chu vừa tự ý chui vào.

Một lúc sau, chờ cho mọi thanh chấn động đều lắng lại, bóng đen nọ cùng với giọng ồm ồm cố hữu chợt lẩm bẩm những lời đắc ý: “Chỉ có người chết mới ngậm miệng vĩnh viễn, không thể tiết lộ bất kỳ dấu vết nào về ta, tiểu tử ngươi hãy yên tâm nhắm mắt. Mỗi năm cứ dịp xuân về ta sẽ thắp cho ngươi một nén hương, gọi là cảm kích những gì ngươi đã làm cho ta suốt một năm qua. Hừ!”

Và chỉ “vút” một tiếng, bóng đen chợt biến mất hoàn toàn, đương nhiên là không để lại bất kỳ dấu vết nào cho thấy đã từng có bóng đen hiện diện.

Trong khi đó, dưới tầng tầng lớp lớp những tảng đá đè chồng lên nhau, Tiểu Chu dù toàn mạng và đang thu lu ngồi trong một góc hẹp, nhưng sau bao biến cố vừa xảy ra, gã vẫn không tránh khỏi tâm trạng sợ hãi tột cùng.

Tiểu Chu bụng bảo dạ: “Hóa ra lão giết ta không vì ta vi phạm thỏa ước với lão. Chỉ là lão muốn giữ kín hành tung mà thôi. Cũng may ta đã kịp đề phòng, nhất là với những lần gần đây, mỗi khi ta đến tìm lão thì đều có cảm giác bồn chồn và nơm nớp lo sợ. Biết thế nào cũng có ngày này nên ta không thể không dụng tâm để ý sự tồn tại của ngách đá, nhờ đó bây giờ ta toàn mạng.

Nhưng liệu ta có thể thoát cảnh bị chôn sống như thế này hay không, e rằng còn phải trông chờ vào số phận đã dành sẵn cho ta. Chỉ hy vọng ông trời có mắt, đừng quá sớm tuyệt đường Chu Vũ này. Hà...”

Nơi Tiểu Chu đã mạo hiểm nhảy vào, do chỉ là một ngách đá hẹp nên phần rỗng bên trong chỉ vừa vặn cho người có thân hình nhỏ nhắn như Tiểu Chu ngồi.

Muốn thoát chết, Tiểu Chu chỉ còn mỗi một cách là cố lay động, đẩy bật thật nhiều tảng đá đã rơi xuống và đang phủ kín bên ngoài. Song, khi thử thực hiện điều này, Tiểu Chu hoàn toàn thất vọng, bởi hắn không thể lay hoặc làm cho bất kỳ một tảng đá nào mà tay hắn chạm đến dịch chuyển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận