Kiếm Hiệp Tình

“Nó là cái gì vậy?”

“Tôi chưa nói được, Thương Phàm. Có thể vì không khí trong phòng này. Chắc chắn tôi sẽ xem xét nó cho thật kỹ. Anh cứ ở lại ngoài này.”

“Vâng, tôi ở ngoài này.”

Ngay ở bước chân đầu vào trong, tay Trương Anh Hào đã rút đèn pin. Tia sáng màu vàng trắng của nó xiên một vệt thẳng vào bóng tối. Trương Anh Hào chuyển động cây đèn, soi không chỉ trên nền phòng, mà soi cả bốn bức tường được xây bằng những viên đá gọt phẳng. Tường ở đây không có giấy dán, chỉ một lớp vôi vữa sáng màu.

Những bức tường lạnh lùng và trần trụi. Trần phòng cũng thế, nền phòng cũng vậy. Trương Anh Hào lại nghĩ tới khuôn mặt. Trương Anh Hào không nhìn thấy khuôn mặt nào ở đây, hắn cũng không nhìn thấy con người nào có thể là chủ nhân của khuôn mặt đã được nhắc tới. Chỉ có một mình Trương Anh Hào trong phòng.

Nhưng rõ ràng vẫn có một thứ khác...

Nếu có ai yêu cầu giải thích, chắc chắn Trương Anh Hào không thể thỏa mãn đòi hỏi đó. Bởi rõ ràng là Trương Anh Hào không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm nhận mà thôi. Nó nằm giữa những bức tường, nằm ẩn bên trong nền phòng và trong trần phòng. Nó là một cái gì đó đặc biệt, bất thường, hoàn toàn không dính dáng gì đến bầu không khí trong phòng. Một bầu khí mát lạnh bởi những bức tường của ngôi nhà này được xây rất dày.

“Kẻ nào hay cái gì đang rình mò ở đây?”

Những ngón tay Trương Anh Hào trượt trên tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng. Nó đã nóng lên chưa, hay chính nhiệt độ của cơ thể đang khiến Trương Anh Hào cảm thấy nó khang khác? Kể cả ở đây, Trương Anh Hào cũng không đưa ra được một câu trả lời cụ thể.

Trạng thái bực bội tăng thêm. Rõ ràng có chuyện bất thường, chỉ có điều Trương Anh Hào không tìm ra. Cáu giận và thất vọng, Trương Anh Hào quay trở lại, nhún vai với vị cha đạo trẻ tuổi.

“Không thấy gì sao?” - Lộ Thương Phàm hỏi.

“Đúng thế.”

Lộ Thương Phàm giơ hai tay lên: “Thế thì không ổn chút nào. Ta làm gì bây giờ?”

Trương Anh Hào mỉm cười: “Câu hỏi hay đấy, và anh cũng sẽ nhận được câu trả lời: chắc chắn là tôi sẽ không bỏ đi đâu. Tôi sẽ ở lại trong nhà này.”


“Tại sao?”

“Nó có vẻ nghịch lý, nhưng anh hãy nghe tôi cho kỹ: Bởi vì những con quỷ hút máu chỉ thức dậy khi mặt trời khuất núi. Đó chính là nguyên nhân. Và tôi có thể tưởng tượng rằng một khi trời tối xuống, chúng sẽ bò ra như chuột bò ra khỏi hang.”

“Ý anh muốn nói đến những con quỷ hút máu ngoài nghĩa trang kia.”

“Chính xác.”

Lộ Thương Phàm nhìn xuống đồng hồ: “Bây giờ đang là mùa hè, Anh Hào. Chờ đến lúc trời tối thì còn lâu lắm.”

“Tôi biết.”

“Nếu tôi ở lại bên anh, anh có phản đối gì không?”

“Anh có thời gian chứ?” - Trương Anh Hào hỏi ngược lại.

“Tôi sẽ hủy buổi cầu kinh tối nay. Chắc đấng bề trên cũng sẽ hiểu cho tôi.”

“Đó là chuyện của anh.”

“Nhưng riêng anh thì không phản đối chứ?” - Lộ Thương Phàm hỏi một lần nữa cho chắc chắn.

“Không!”

“Tốt, thế thì bây giờ tôi sẽ ra xe và mang một chút thức uống vào đây.”

“Trong xe có đồ uống ư?”


“Thậm chí còn được ướp đá.” - Lộ Thương Phàm nói và xoay người về phía cửa. - “Trời rất nóng, thỉnh thoảng tôi lại phải uống một ngụm. Chắc anh cũng khát lắm rồi.”

“Khát quá đi chứ. Cứ như thể vừa đi qua sa mạc Kogo.” - Trương Anh Hào nhìn theo tấm lưng của vị cha đạo khi anh đi ra hướng cửa, trong lòng thấy mến phục anh hơn. Trong tất cả các vụ án cho tới nay, hầu như bao giờ Trương Anh Hào cũng gặp may với các cha đạo, cũng như các đại diện khác của nhà thờ, và luôn cộng tác rất tốt cùng với họ.

Hai người Trương Anh Hào sẽ phải chờ vài giờ nữa mặt trời mới khuất hẳn. Hiện giờ nó vẫn còn sáng chói và gửi cả lửa vào trong đại sảnh khi Lộ Thương Phàm mở cửa. Lẽ ra anh phải đi tiếp mới phải, Trương Anh Hào quan sát anh rất chính xác. Thân hình anh bây giờ hiện lên đối diện luồng sáng như một hình cắt giấy trên đèn kéo quân. Trương Anh Hào thấy anh xoay người cùng một câu hỏi ném về phía hắn.

“Bao nhiêu chai...?”

Lộ Thương Phàm không nói tiếp được nữa.

Một tiếng súng vang lên!

Tình huống thật điên khùng, thật trái với hiện thực, thật bất thường đến mức độ Trương Anh Hào có cảm giác đang ở một nơi thật xa nào đó chứ không phải đang chứng kiến những gì mà con mắt hắn nhìn thấy.

Tia lửa giáng trúng người vị cha đạo. Nó đập vào anh như một ngọn đòn độc hiểm và sức mạnh của nó bắt người đàn ông xoay tròn quanh trục đứng, trước khi lảo đảo bước sâu vào đại sảnh. Vì một lý do nào đó, Lộ Thương Phàm vẫn còn đủ sức để dập cửa lại, cho viên đạn thứ hai cắm phập vào lần gỗ chứ không phải người anh. Người đàn ông bây giờ đã ngã xuống, bị thương, nằm dưới đất và cứng đờ như một tảng gỗ.

Sự kiện cho Trương Anh Hào thấy rõ chắc chắn đang có một bọn người không muốn hai người họ ra khỏi ngôi nhà, mà cứ mãi ở trong này như những con chuột nằm trong bẫy...



“Hắn không tuân lệnh bọn mình.” - Vương Nhân vừa cười vừa nói. - “Thằng đó đúng là không biết vâng lời.”

Hồ Trọng Hùng cười khi hạ ống nhòm xuống: “Chẳng lẽ mày nghĩ khác?”

“Tao không biết.”

“Bọn cha đạo đứa nào mà chẳng tò mò.” - Hồ Trọng Hùng nói.


“Bây giờ chúng nó có hai đứa.” - Kiều Mộng Lương lên tiếng.

“Đúng thế.” - Kiều Mộng Lương khẳng định. - “Nhưng bọn mình thì có ba. Và bọn mình đang nắm nó trong tay.”

“Ai kia? Hai thằng, đó hả?”

“Không, cái bẫy.”

Cả ba tên thành viên của tổ chức QV Clastic im lặng. Chúng đã mày mò đặt ra một kế hoạch đặc biệt. Đầu tiên là dọa cho cha đạo hoảng sợ, rồi chờ xem anh ta phản ứng ra sao, để rồi cuối cùng, nếu anh ta không tuân lệnh, sẽ loại anh ta khỏi đường đi. Chúng thật sự đã hy vọng rằng Lộ Thương Phàm sẽ phản ứng như vậy, và vì thế mà chúng đã đi sang ngôi nhà này, mở khóa cửa ra. Chúng muốn dụ dỗ anh. Chúng biết người đàn ông này đã phát hiện ra một số sự việc. Anh ta đã quá tin vào những lời đồn. Cả ba tên thành viên của tổ chức QV Clastic trong đội hành quyết không được phép để sự việc dẫn tới một phát hiện thật sự, chúng phải bảo vệ cho bằng được giải pháp thủ tiêu hoàn hảo mà chúng đã nghĩ ra. Vì nó, chúng thậm chí đã không nề hà bắt tay với ác quỷ. Nhưng vị cha đạo trẻ tuổi kia đã không chịu đầu hàng. Chắc chắn anh ta đang có cảm giác mình là một dạng thanh tra Tân Triệu Nghĩa, một người có thể một mình chống chọi với những thành viên của tổ chức QV Clastic. Nhưng đó chỉ là những thước phim của đài truyền hình, còn ngoài đời này thì chỉ có chúng mới là kẻ nắm quyền kiểm soát.

Mặc dù vậy, Vương Nhân vẫn hơi không an tâm. Gã lên tiếng hỏi: “Cái thằng kia, cái thằng bên cạnh tên cha đạo, bọn mày có biết nó không? Bọn mày đã bao giờ nhìn thấy nó ở chỗ người bạn của chúng ta chưa?”

“Chưa.” - Kiều Mộng Lương trả lời thay cho cả mình lẫn Hồ Trọng Hùng.

“Kể cả ở chỗ cha đạo cũng không?”

“Đúng thế!”

“Trông nó chẳng giống người Phí Vân chút nào.”

“Có thể nó là người phương bắc.” - Hồ Trọng Hùng nói.

“Tao không tin như vậy.”

“Tại sao không?”

“Chỉ là cảm giác thôi. Thằng đó là người lạ. Tao nghĩ có lẽ chính gã cha đạo đã gọi điện yêu cầu nó về đây.”

“Để trợ giúp hả?”

“Chính xác!” - Vương Nhân nói.


Ba tên thành viên của tổ chức QV Clastic bàn xem chúng cần phải làm gì. Cuối cùng chúng quyết định sử dụng thêm một cái bẫy mới. Chúng muốn đặt vòng quanh ngôi nhà một vành đai. Phải bắt hai gã kia ở lì trong đó cho tới khi trời tối. Lúc đó sẽ có những kẻ khác tiến ra, hoàn tất nhiệm vụ cho chúng. Chẳng một đứa nào trong bộ ba không mừng vui trước giải pháp chúng vừa tìm thấy. Chúng thậm chí còn cảm thấy sung sướng, ngồi chờ cho tới khi cả hai người đàn ông kia bước vào trong ngôi nhà. Sau đó chúng mới bước khỏi vị trí quan sát.

Cả ba đứa lên xe, nhưng không lái đi, mà kiểm tra vũ khí.

Một mình Vương Nhân đang cầm trong tay một khẩu MPI. Gã chuyển súng sang chế độ bắn từng viên và nhìn hai tên bạn của gã kiểm tra súng ngắn.

“Ổn chứ?”

“Đi được rồi.” - Hồ Trọng Hùng nói.

Chúng không phạm phải cái sai lầm là theo con đường đèo đi lên sát ngôi nhà. Được nửa đường, nơi có những lùm cây rậm rạp, chúng dừng xe và bước xuống.

“Giờ lại phải làm cái trò leo bộ lên đồi.” - Kiều Mộng Lương than thở.

Hồ Trọng Hùng nhăn răng cười: “Đừng có quên, kẻ nào muốn chiến thắng, kẻ đó phải chịu khổ.”

“Lúc nào cũng vậy hả?”

“Không, nhưng thường là như vậy.”

Ba gã đàn ông không nói nữa. Chúng đi xuyên qua các hàng cây, trèo lên đỉnh đồi, thực hiện một công việc mà chúng không quen. Nhưng cả những tay giết mướn cũng có một thứ kỷ luật riêng, và không một gã nào trong bộ ba đó còn lên tiếng phàn nàn về vụ trèo đồi vất vả.

Chúng là những sát thủ chuyên nghiệp. Chúng đã thực hiện rất nhiều vụ giết người. Trực tiếp cũng như gián tiếp. Mỗi vụ một khác. Chúng luôn lên kế hoạch thật kỹ, tùy từng nạn nhân cụ thể.

Cả hôm nay chúng cũng áp dụng đúng chiến thuật đó. Ba chống lại hai, mà một trong hai đứa phía đối diện lại là một tay cha đạo chẳng biết gì. Mặc dù rõ ràng tay cha đạo đã tỏ ra dũng cảm trong cuộc đối đầu dưới bàn thờ của thần. Rõ là hắn có khả năng làm chủ cảm giác sợ hãi. Chí ít ra thì cả bộ ba không hề nhìn thấy cảnh vị cha đạo run rẩy quá đáng.

Khi ngôi nhà đã hiện ra trong tầm nhìn, cả ba gã cùng đứng lại. Mắt chúng hướng vào mặt tiền nhà, Hồ Trọng Hùng lên tiếng.

“Ta chia cánh ra.” - Gã nói. - “Nhân, mày canh chừng đằng trước. Tập trung vào cái cửa ra vào. Mộng Lương và tao sẽ khép từ hai bên lại.”

Vương Nhân gật đầu, Kiều Mộng Lương cũng thế. Cả ba gã đập tay phải vào nhau, rồi hai gã rẽ ra hai ngả. Vương Nhân chờ thêm một lúc. Sau khoảng chừng hai phút, gã này cũng bước đi. Gã phải tìm được một vị trí có góc ngắm cũng như khoảng tối ưu đến cửa vào nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận