Trên đường đi, Lý Tuấn Huy cũng gặp được rất nhiều sư huynh đệ tông môn.
Không ít chỗ đều có rất nhiều người dừng lại nghỉ chân, thế mà còn có người trực tiếp mở một cái quán nhỏ ngay tại ven đường đỉnh Thiên Trụ.
Đồ bày bán ở quán này rất kỳ quặc, cái gì cũng có.
Lúc ở sườn núi, hắn còn trông thấy đám đông có mặt ở Nhiệm Vụ Các.
Nghe nói đây chính là nơi mà về sau tất cả đệ tử tông môn tiếp nhận nhiệm vụ của tông môn.
Giải thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ cũng không giống nhau, cái thì là linh thạch, cái thì là đan dược hay vật phẩm khác.
Nhưng rất nhiều nhiệm vụ đều thưởng bằng điểm cống hiến tông môn.
Còn điểm tích lũy thì cũng có thể đổi linh thạch thứ phẩm ở nhiệm vụ một so với mười.
Đồng thời điểm tích lũy cũng là đồng tiền mạnh dùng để. giao dịch trong tông môn, có thể mua nhiều thứ hơn bạn tưởng.
Lại đi thêm một đoạn nữa, hắn nhìn thấy Khí Điện có khí thế hào hùng, với cả Đan Tháp cao ngất như cây thông kiêu ngạo trên đỉnh núi.
Nhưng hẳn cũng không dừng lại, hẳn rất rõ ràng về mục đích của chuyến đi này.
Đó là mau chóng đến Tàng Thư Các chọn một cuốn công pháp phù hợp cho mình tu luyện.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng Lý Tuấn Huy mồ hôi đầm đìa leo lên đến đỉnh núi.
Mỗi một nơi trên đường đi đều có khá nhiều người, Tàng Thư Các cực kỳ quý giá này thì ngược lại chỉ có lác đác vài người cùng nhau lên núi.
Vừa lên đến đỉnh núi, phóng tầm mắt ra nhìn thì ngoại trừ một cái sân cực rộng ra thì chỉ có một tòa đại điện ba tầng theo phong cách cổ xưa.
Cánh cửa bằng gỗ lim cao tầm mười trượng trông vừa dày vừa nặng.
Phía trên treo bức hoành nền xanh dùng nước sơn vàng viết ba chữ rồng bay phượng múa 'Tàng Thư Các'.
Nét bút sắc như kiếm, cách bức hoành lộ ra một cỗ ý rét lạnh.
Xoạt! Xoạt! Tiếng quét sân vô cùng có tiết tấu truyền ra.
Chỉ thấy một vị hán tử trung niên tóc tai bù xù đang chống gậy, quét sạch bụi bặm ở đỉnh núi từng chút một.
Chẳng mấy chốc đã quét đến chỗ Lý Tuấn Huy, người đó làm như không nhìn thấy chàng thiếu niên vậy.
Lý Tuấn Huy khom lưng ôm quyền hành lễ, cái quét của đối phương lại bất ngờ quét lên chân của Lý Tuấn Huy.
Hán tử đứng thẳng người rồi hung dữ quát: "Mù à! Không trông thấy ông đây đang quét sân à?”
Chỉ thấy thiếu niên hơi lùi về sau nửa bước, trên mặt không có biểu cảm gì: "Ừm, ta là người mù."
Nam nhân ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng thiếu niên, chỗ hai mắt được che bằng một mảnh vải màu đen.
Nhưng sống mũi cao thẳng và cánh môi mỏng kia lại khiến cho người ta cảm thấy hắn đeo mảnh vải đen cũng vô cùng anh tuấn.
Trong lúc nhất thời, giọng điệu của hán tử hơi cứng lại, hắn ta không ngờ đối phương lại là một người mù thật.
Hản ta lập tức có cảm giác hình như vừa nãy mình hơi quá đáng, nhưng hắn ta lại sĩ diện nói.
"Mù thì cũng đã mù rồi, còn đeo vải che làm gì!"
"Sợ người ta thấy ngươi còn che nó, lão tử què chân chưa bao giờ che nhá."
Lý Tuấn Huy sửng sốt, thậm chí hắn còn hơi đồng tình với những lời mà hán tử nói.
Hản dứt khoát tháo miếng vải che mắt xuống ngay trước mặt nam tử, lộ ra một đôi mắt trắng.
Nhìn chằm chằm vào nam nhân rồi cười.
Hán tử bị hẳn nhìn chăm chẵm thì hơi hoảng, bước nhanh lách người tránh đi, vừa đi vừa lầm bầm: "Làm ông đây giật cả mình"
Nhưng hán tử cũng không thể không nói, mắt của Lý Tuấn Huy thật sự rất đẹp.
Đôi mắt hồ li hoa đào, nếu không bị như vậy, có khi sẽ mê đảo rất nhiều nữ tử thế gian.
Còn Lý Tuấn Huy, lúc này tâm trạng của hắn lại có biến đổi nhỏ.
Hắn cảm thấy nam nhân què chân phải này nói năng lời thô nhưng lý không ẩu.
Trầm ngâm một lát, chàng thiếu niên khom lưng hành lễ với bóng lưng đã đi xa của nam nhân rồi nói: "Đa tạ tiền bối chỉ điểm"
Nhưng ai ngờ nam nhân giống như không nghe thấy vậy, hẳn ta nói: "Tiền bối cái gì mà tiền bối, ta là một phế vật."
"Xem nhiều Sơn Thủy Chí dưới núi à? Gặp một người quét rác cũng tưởng là tuyệt thế cao nhân hả?"