Kiếm Khách Mù

"Ngươi không chỉ mù, có khi não ngươi cũng không thông minh lắm đâu."

Nghe vậy, Lý Tuấn Huy cũng chỉ cười cười, đối với chuyện người đàn ông có phải là tiền bối hay không, hẳn thấy hoàn toàn không quan trọng.

Hản đang cảm ơn một câu nói tùy ý của đối phương đã gỡ giải một vài khúc mắc trong lòng hắn.

Thế nhưng đúng lúc này, phía sau có người nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông thế là không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Lão Cao này cũng thật là.... tính khí vừa thối vừa quái!"

Lý Tuấn Huy động lỗ tai, quay đầu nhìn sang đệ tử kia rồi khẽ hỏi: "Sư huynh biết người kia là ai à?"

"A!"

Người thanh niên hoảng sợ hét lên một tiếng, sau đó lập tức khom lưng xin lỗi: "Xin lỗi, ta không hề có ý chế nhạo ngươi, thật sự là... có hơi đột ngột."

Lý Tuấn Huy cười cười, hắn nhún vai rồi nói: "Không sao, sư huynh lễ trọng rồi."

Người thanh niên mỉm cười, sau khi nhìn trang phục tông môn hẳn đang mặc, người thanh niên hiểu ra.

"Sư đệ là đệ tử của đỉnh Thiên Lôi, Lý Tuấn Huy đúng không?"

Thấy chàng thiếu niên không phủ nhận, người thanh niên tiếp tục nói: "Người kia tên là Cao Khải Văn, từng... ay ya, không nói nữa."

"Tóm lại đừng chọc vào hẳn ta là được, nếu không hẳn ta có thể đuổi ngươi chạy ba vòng trong Tông đấy!"

Sau khi người đó đi, Lý Tuấn Huy cũng lắc đầu, không nghĩ về hán tử què chân kia nữa.

Nhưng trong lòng hắn thầm nói: "Biết sớm đã mắng hắn hai câu rồi, ta còn tưởng hẳn là cao nhân ẩn thế trong tông môn cơ."

"Bị mảng không một trận, ta còn chưa đáp trả đâu! Lỗ rồi!"

"A... hay là đánh bại hắn ta nhỉ?"

Mải nghĩ đến những cái này, ngẩng đầu lên hẳn đã đi vào bên trong Tàng Thư Các rồi.

Đang định đi vào bên trong, bỗng nhiên hắn phát hiện sau lưng có người túm vào quan tài kiếm của hẳn.

Gần như phản ứng theo bản năng, Lý Tuấn Huy cong đùi phải lên đá ra!

Bốp! Một tiếng thanh thúy thanh lên.

Lý Tuấn Huy chỉ có cảm giác lòng bàn chân của như bị búa tạ đập qua vậy, đổ xuống bất ngờ!

Lý Tuấn Huy cố nén cơn đau ở lòng bàn chân, mượn thế. lấy eo làm trung tâm quay người lại!

Chân trái thình lình đá ra mạnh như cái búa lớn!

Lý Tuấn Huy xoay tròn trên không trung, cuối cùng hẳn đã nhìn rõ người phía sau là ai.

Một ông lão tóc bạc mặt mũi hồng hào đang để tay ra sau lưng cười híp mắt nhìn hắn.

Chân trái của Lý Tuấn Huy vốn đang rơi xuống vẫn chưa có thu về, mà hạ xuống với lực đạo hung mãnh hơn!

Ầm!

Ông lão chỉ khẽ nâng tay phải lên đã nhẹ nhàng hóa giải được thế công của Lý Tuấn Huy, hơn nữa còn thuận thế đưa hắn ra ngoài một trượng.

Thân hình Lý Tuấn Huy ở không trung mạnh mẽ xoay chuyển, một tay chống sàn lộn ngược ra sau một cái xinh đẹp rồi vững vàng tiếp đất.

Ông lão mặc bộ áo bào trắng, thân hình hơi mập, mắt nhỏ, mũi củ tỏi, bên hông treo một cái hồ lô rượu màu vàng trông cũng dùng nhiều năm rồi.

Ông lão chắp hai tay ra sau lưng cười tủm tỉm nhìn Lý Tuấn Huy, và cũng không nói gì.

Đột nhiên, Lý Tuấn Huy chỉ vào cái áo bào trắng nhăn nhúm ông lão đang mặc rồi nhẹ giọng nói: "Y phục như này mới thoải mái."

Ánh mắt ông lão tóc trắng sáng ngời, ông ta ôm lấy Lý Tuấn Huy rồi nói: "Tiểu tử, ngươi cũng vậy à?"

Lý Tuấn Huy sờ sờ mũi nói: "Trước đây lúc làm ăn mày ta cảm thấy quần áo nhăn nhó mới mềm mại, đáng tiếc chỉ từng mặc một bộ."

Nói xong, Lý Tuấn Huy nhìn áo bào trắng tông môn mới tinh mà mình đang mặc, rồi nói: 'Mặc bộ này đến mức giống bộ trước đây của ta không biết phải mất bao lâu."

Ông lão trợn tròn mắt nói: "Thế thì mặc y phục của mình là được mà."

Sau đó ông lão khẽ cười nói: "Tiểu tử, ngươi đánh bộ Đoái Thể căn bản tốt thật đấy!"

"Ngay cả ta cũng muốn biết tên nhóc ngươi đã luyện như thế nào mà được như thế này vậy."

"Lão phu tên là Lăng Đạo Ngôn, ngươi gọi ta là Lăng lão. là được rồi."

Lý Tuấn Huy ngoan ngoãn khom lưng hành lễ: "Đệ tử Lý Tuấn Huy, ra mắt Lăng lão."

Hiển nhiên là Lăng Đạo Ngôn rất vừa ý với chàng thiếu niên trước mặt đây, hơn nữa một cước vừa nãy của tiểu tử đó không hề giữ sức tí nào, lực đạo rất khỏe.

Ông lão nhẹ giọng nói: "Tiểu tử ngươi chính là cái người mới thức tỉnh Thánh Phẩm Linh Căn gần đây đấy hả?"

"Dạo này ngươi nổi như cồn trong tông môn nhỉ." Lý Tuấn Huy nhún vai nói: "Ta không cần cái hư danh đó, cây to đón gió cả, bây giờ nâng ta lên càng cao, có khi một lúc nào đấy có thể làm ta ngã chết."

Lăng Đạo Ngôn khẽ gật đầu, ông ta cảm thấy tiểu tử này rất tỉnh táo.

Ông ta chỉ vào chiếc cầu thang ở bên cạnh rồi nói, đừng †ìm ở tầng một nữa.

Lục Khang Niên đã đánh tiếng với ta rồi, trường hợp đặc. biệt cho ngươi cơ hội vào tầng ba một lần đấy!

Lý Tuấn Huy mừng rỡ, khom lưng hành lễ sau đó đi lên tầng ba.

Còn Lăng Đạo Ngôn thì ngồi trên xích đu ở cửa Tàng Thư Các rồi nhắm mắt mỉm cười nói: "Đại Hạ Kiếm Tông có một mầm non tốt rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui