Kiếm Khách Mù

Một canh giờ sau.

Đợi đến khi Lý Tuấn Huy có thể thuần thục việc vận hành công pháp, Lý Nam Đình lặng lẽ đi ra khỏi phòng tu luyện.

Cửa ải khó khăn nhất đã qua, ông ấy không cần phải quan tâm những việc còn dư lại.

Chờ Lý Nam Đình đi rồi, Lý Tuấn Huy vốn đang tu luyện lập tức mở hai mắt ra.

Sau đó quay đầu nhìn về phía hộp kiếm dưới chân!

Lý Tuấn Huy nâng hộp kiếm dưới chân lên, cặp mắt cẩn thận quan sát hộp kiếm này.

Hản chưa từng nhìn thấy tất cả những con quái vật hay yêu thú được khắc ở trên đó.

Thậm chí còn chưa từng nghe nói đến.

Lúc trước hẳn cũng từng hỏi Lý Nam Đình có biết những con yêu thú được khắc trên đá này không.

Nhưng rõ ràng là Lý Nam Đình đã nói cho hắn biết cơ bản là những con yêu thú này không hề tồn tại, chỉ tưởng tượng ra mà thôi.

Trừ bốn thần thú lớn được khắc trên đó thì hâu như không thể tìm thấy yêu thú tương tự trong quyển Vạn yêu phổ của tông môn của giáo phái.

Lý Tuấn Huy im lặng rất lâu, bỗng quỳ xuống dập đầu với hộp kiếm.

Nhưng đợi cả buổi vẫn chẳng có tiếng gì, thiếu niên đứng dậy, hơi nghỉ ngờ nói: “Chẳng lẽ không phải như thế à?”

“Trước kia, không phải bình thường trong Sơn Thuỷ Chí Thượng thường có ông cụ hay cái gì đó như thế ở trong sao?”

Lý Tuấn Huy gãi đầu, bỗng có hơi buồn rầu.

Bởi vì trước đó hắn phát hiện hộp kiếm này có hơi không giống bình thường.

Lúc đầu khi chọn linh căn, không ai biết đã có chuyện gì xảy ra trong kết giới mà Lục Khang Niên đã dựng lên

Nhưng hẳn lại biết rõ tại sao hắn phải lựa chọn Lôi Hệ linh căn.

Bởi vì ngay lúc đó, trong lòng hắn có một cảm giác khó giải thích, ma xui quỷ khiến thế nào làm hẳn lựa chọn Lôi Hệ linh căn.

Kể từ lúc trước hản ở trong Tàng Thư Các, hẳn vốn có thể chọn một quyển công pháp khác.

Nhưng động tĩnh của hộp kiếm có chút khác thường làm hẳn lựa chọn công pháp chưa hoàn chỉnh này.

Sau khi im lặng nửa ngày, Lý Tuấn Huy nghĩ tới cái gì đó, sau đó cần ngón tay, nhỏ máu đang chảy lên trên hộp kiếm.

Hộp kiếm này vẫn không có gì thay đổi như cũ. “Chẳng lẽ cũng không phải là nhỏ máu nhận chủ à?” “Không phải chứ...”

“Ta nghe nói có vài loại pháp khí linh bảo hay mấy thứ kiểu vậy cần phải nhỏ máu nhận chủ mà nhỉ...”

Đột nhiên, thiếu niên lộ ra vẻ hiểu rõ trên khuôn mặt. “Chắc chắn là do máu của ta vẫn còn chưa đủi”

Ngay sau đó Lý Tuấn Huy cắt đứt cổ tay của mình, máu tươi chảy lên phía trên như dòng suối.

Không biết qua bao lâu, đến khi Lý Nam Đình đi vào. phòng để xem Lý Tuấn Huy luyện tập như thế nào, lại nhìn thấy cảnh làm ông ấy vô cùng khiếp sợ.

Sắc mặt thiếu niên tái nhợt ngất xỉu nằm dưới đất, máu tươi trên cổ tay đã khô từ lâu, cái hộp kiếm cũng bị dính đầy máu tươi.

Lý Nam Đình biến sắc, đáy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, vội vàng đi đến bên cạnh thiếu niên xem xét tình huống của hắn.

Ông ấy liên tục nói: “Chuyện gì thế này! Sao nghĩ không thông mà lại cắt cổ tay tự sát thế hả!”

“Ôi trời! Đồ đệ ngốc của ta, con gặp phải chuyện gì thế này!"

“Ôi trời ơi... chảy bao nhiêu máu liền”

Lý Nam Đình vội vàng cầm máu cho hắn, lại lấy một cái bình ngọc màu đỏ từ trong nhẫn trữ vật ra, đổ ra một viên đan dược màu đỏ, tách nửa rồi đưa cho thiếu niên nuốt.

Sử dụng linh khí để làm đan dược tan ra.

Đợi đến sáng sớm hôm sau, Lý Tuấn Huy mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng.

Lý Tuấn Huy vừa mới ngồi dậy, đã nhìn thấy một ông cụ với sắc mặt dịu dàng đang ngồi cạnh giường của mình.

Lý Nam Đình xoa xoa gương mặt làm cho bản thân trông. có vẻ hiền lành thêm một ít.

Thấy thiếu niên tỉnh lại thì vội vàng đưa một chén nước qua, dịu dàng cười nói: “Lại đây, uống miếng nước đi.”

Lý Tuấn Huy được chiều nên hơi lo sợ, cầm lấy chén nước, cẩn thận từng li từng tí uống một ngụm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui