Kiếm Lai - Phong Hỏa Hí Chư Hầu

Đạo sĩ mắt mù cầm kiếm gỗ đào, mũi kiếm chỉ thẳng vào nữ quỷ áo cưới:

- Rốt cuộc là yêu hay quỷ?

Nữ quỷ khẽ xoay cán ô, một mình đứng trên đường núi phía xa, gây cho người ta cảm giác vô cùng cô đơn. Trên đường đi tới váy đã dính đầy bùn đất, chẳng biết vì sao cô lại không sử dụng yêu thuật, dùng chướng khí vô hình trong rừng núi ngưng tụ thành áo quần không dính cát bụi. Bộ áo cưới đỏ tươi trên người cô hiển nhiên là tơ lụa thực sự, nói không chừng còn là sản phẩm của thợ may nổi tiếng dưới núi.

Vừa rồi nữ quỷ đưa tay kéo tróc cả da mặt, lúc này bàn tay chậm rãi nhấc lên, một lần nữa khôi phục dung nhan tái nhợt, giống như khuê nữ xinh đẹp dưới núi. Nếu không phải sắc mặt bệnh tật, thực ra cũng không khác gì những cô gái bình thường trong thế tục. Ở khoảng cách gần như vậy, ngay cả đạo nhân mắt mù cũng không cảm giác được yêu khí trên người cô ta.

Loại đại yêu tu hành cao thâm như vậy, thực ra đi lại giữa thành trì nhân gian đã không còn trở ngại, chỉ cần không chủ động đến gần lầu Thành Hoàng và hai miếu Văn Võ, sẽ không bị thế lực nhân gian trấn áp. Đương nhiên tiền đề là đại yêu này chịu thu liễm khí tức, kiềm chế bản tâm giết chóc, không đi gây họa cho thế gian.

Nữ quỷ nhếch miệng, môi vẫn không động nhưng giọng nói tự vang lên.

- Đạo trưởng một lòng trảm yêu trừ ma, tích góp công đức vô lượng, cho nên thiếp thân tới đây. Cái gọi là Ngũ Lôi chính pháp của đạo trưởng, thiếp thân càng mỏi mắt mong chờ. Truyện Đông Phương

Trong lòng lão đạo nhân càng lúc càng kinh ngạc. Miếng la bàn điên đảo trong tay áo tổng cộng có bốn tầng, phân biệt nhằm vào yêu quái, ma quỷ, âm vật, thần linh núi sông. Ngoại trừ tầng yêu quái, còn lại ba tầng đều đang xoay tròn rung động. Điều này nói lên kẻ trước mắt có thân phận phức tạp, rất có thể khi còn sống là một đại yêu tu đạo có thành tựu, sau khi chết hóa thành ác quỷ hoành hành một phương, nhưng trước khi hoàn toàn rơi vào tà đạo đã có tư cách thăng chức làm thần linh núi sông.

Trong lòng lão không ngừng kêu khổ. So với con quỷ âm hiểm ở núi Tam Chi, kẻ trước mắt này còn khó giải quyết hơn không chỉ một hai bậc. Lão cố gắng mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, để tránh bị nữ quỷ phát giác được sự chột dạ của mình. Sau đó chậm rãi thu hồi kiếm gỗ đào để bày tỏ thiện ý, cười vang nói:

- Vị tiểu thư này yêu khí hùng hậu, có phong thái trấn giữ một phương. Nhưng bần đạo dùng tâm nhãn quan sát, trên người tiểu thư rõ ràng sát khí rất ít, tội nghiệt không nhiều, lại có một chút oán khí quanh quẩn không đi, đó là sót lại từ nhiều năm trước, không đáng nhắc tới. Bần đạo là tu sĩ tự do trong dân gian, có thể xem là nửa đồng đạo với tiểu thư đây. Người nhà lại xảy ra hiểu lầm, đã quấy nhiễu tiểu thư tu hành, có lỗi, có lỗi.

Nữ quỷ áo cưới vẫn luôn ngẩng đầu nhìn ô giấy dầu, đột nhiên dời mắt đi, nhìn chằm chằm vào đạo sĩ vân du sở trường lôi pháp, lần này lại trực tiếp mở miệng nói chuyện:

- Tiểu thư? Không thấy y phục của ta sao? Gọi là phu nhân!

Bốn chữ cuối cùng nữ quỷ gần như thét lên.

Ngay sau đó mưa to trút xuống, gió núi gào thét.

Nữ quỷ gấp ô giấy dầu lại, một tay cầm ô, một tay khẽ vuốt mặt ô, nhẹ nhàng lau nước mưa, nhưng gương mặt nhìn về ba thầy trò lại không ngừng vặn vẹo:

- Quả nhiên là kẻ mù, lão mù! Ngươi có thể dùng tâm nhãn quan sát đúng không, thiếp thân vừa khéo dẫn ngươi về phủ, để cho đạo sĩ mũi trâu manh tâm bất lương ngươi hiểu được thế nào là nỗi đau thấu tim.

Lão đạo nhân muốn xoa dịu không khí, thở dài nói:

- Phu nhân cần gì hùng hổ dọa người như vậy? Sự tình cũng không phải là không thể thương lượng?

Nữ quỷ bắt đầu chậm rãi đi tới trước, từng bước giẫm lên đường nhỏ bùn lầy, một tay cầm ô, một tay vén váy lên, lộ ra một đôi giày thêu dơ bẩn ướt đẫm, mỉm cười nói:

- Đạo pháp không tinh lại dám có ác ý, chết rất tốt, chết rất tốt. Tránh để sau này làm lỡ liễu lang quân đọc sách, làm lỡ chàng thi đậu công danh...

Nói đến khúc cuối, nữ quỷ nhỏ giọng rủ rỉ, ánh mắt dịu dàng, những lời nhỏ nhẹ như đang thì thầm kia bị che lấp trong mưa to gió lớn.

Đạo nhân mắt mù cười lạnh nói:

- Vị phu nhân này, thật sự muốn ngọc nát đá tan với bần đạo sao?

Thấy tình hình không chết không thôi, lão đạo nhân đã du lịch bốn phương mấy chục năm, đi qua gần phân nửa Đông Bảo Bình Châu, cũng không phải loại người sợ phiền phức, bèn quát khẽ:

- Thằng nhóc què, chỉ cần lần này hợp sức lui địch, bần đạo đáp ứng ngươi để Tửu nhi một năm không cần nộp suối bùa.

Thiếu niên chân thọt gật đầu, đưa tay cầm lấy cây phướn gọi hồn có viết “hàng yêu bắt quỷ, trừ ma vệ đạo”, trầm giọng nói:

- Được rồi.

Một chân lão đạo nhân đạp mạnh xuống đất, ngón trỏ và ngón giữa hai tay khép lại giống như pháp kiếm Đạo gia, nhanh chóng mặc niệm một chuỗi kiếm quyết, cuối cùng kết thúc bằng câu “lập tức tuân lệnh”.

Chỉ thấy cây phướn gọi hồn cắm dưới đất, mặt phướn đang cuốn lại bỗng đón gió tung bay phần phật. Tám chữ phía trên trở nên nhợt nhạt, giống như tám tiểu tốt sa trường mặc giáp trụ màu bạc, bắt đầu nghe theo quân lệnh chạy trên mặt phướn, bày binh bố trận.

Trong đó bốn chữ “hàng yêu bắt quỷ” chạy dọc theo mặt phướn và cán gỗ, sau đó dời sang cánh tay và vai của thiếu niên chân thọt, nhanh chóng di chuyển, cuối cùng phân biệt chạy vào trong tai mũi thiếu niên.

Trong phút chốc mắt của thiếu niên biến thành màu thuần trắng, mỗi lần hít thở thất khiếu trên gương mặt đều có khói đen lượn lờ.

Thiếu niên nắm chặt hai tay, ngửa mặt lên trời gào thét, cả người khói đen cuồn cuộn. Hạt mưa kích thước như đậu nành rơi xuống cách đỉnh đầu hắn ba thước lại biến thành hơi nước.

So với nữ quỷ âm khí nội liễm, thiếu niên càng giống như một âm vật quỷ quái tìm người để cắn.

Nữ quỷ áo cưới vẫn luôn quan sát tiểu cô nương mặt tròn, đợi đến khi thiếu niên bắt đầu chạy về phía mình, cô ta mới nhìn sang lão đạo nhân giống như như trút được gánh nặng, hờ hững nói:

- Đúng là khiến thiếp thân quá thất vọng, còn không tính là bàng môn tả đạo, chỉ là đường lối dị đoan chẳng ra gì. Vừa ăn cướp vừa la làng, không nên chết mà nên sống không bằng chết.

Trong nháy mắt thiếu niên chân thọt đã đến trước người nữ quỷ, nhảy lên thật cao, một chân quét vào đầu đối phương.

Nữ quỷ áo cưới không né tránh cũng không ngăn cản, hai ngón tay vẫn kẹp váy, dáng người thướt tha, đi thẳng tới trước.

Sau một tiếng “phụp”, cả chiếc đầu của nữ quỷ bị “nhổ tận gốc”, bay xuống dưới núi không biết nơi nào.

Nhưng nữ quỷ không đầu vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi thiếu niên đáp xuống đất lại dùng chân quét ngang, lần này là đá về phía eo của nữ quỷ không đầu.

Bàn tay của nữ quỷ vẫn cầm ô, chỉ dùng mu bàn tay nhẹ nhàng ngăn cản cú đá nặng ngàn cân của đối phương.

Chân của thiếu niên lại không thể khiến mu bàn tay của nữ quỷ di chuyển chút nào.

Mượn phản lực to lớn, thân hình thiếu niên dừng giữa không trung xoay một vòng, một chưởng đánh về phía ngực nữ quỷ, trầm giọng nói:

- Hàng yêu!

Hai chữ “hàng yêu” màu bạc hiện lên trên mu bàn tay thiếu niên, sau đó nét chữ tự động tách rời, cuối cùng hội tụ thành một thanh đoản kiếm màu bạc sát khí bừng bừng, ẩn chứa ánh sáng màu trắng. Đoản kiếm rời tay bay ra, đâm thẳng vào ngực nữ quỷ.

Nữ quỷ dùng hai ngón tay kẹp lấy thanh phi kiếm sắc bén sắp đâm rách áo cưới đỏ tươi.

Phi kiếm dài chỉ một thước không ngừng run rẩy, kêu lên ong ong.

Giọng nói của nữ quỷ thong thả vang lên:

- Chiếc đầu không cần cũng được, nhưng bộ quần áo này thì không thể tổn hại. Bẩn rồi có thể giặt, nhưng rách rồi vá lại thì sẽ không đẹp nữa, như vậy lang quân sẽ cười ta...

Sau khi thiếu niên chân thọt đánh ra một chưởng, gần như đồng thời cũng dùng một quyền đánh móc tới, nhưng lại không hô lên hai chữ “bắt quỷ”. Trên nắm tay đồng dạng xuất hiện một thanh phi kiếm do chữ bùa trên mặt phướn ngưng kết thành, hiển nhiên hắn nhìn có vẻ hiền lành nhưng cũng không phải là kẻ ngốc.

Ra tay giết địch, thủ đoạn phù hợp.

Một tiếng hét lớn bỗng vang lên:

- Tiện tỳ quỷ quái, hôm nay bần đạo sẽ thay trời hành đạo, dù không còn đầu nhưng vẫn muốn ngươi bị sét đánh xuống đầu!

Trên không trung cách đường núi mười mấy trượng, một tia sét trắng ầm ầm đánh xuống.

Nữ quỷ vẫn một tay cầm ô, tay kia dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy thanh phi kiếm “hàng yêu” đầu tiên, lại nhẹ nhàng giơ cánh tay lên, dùng ngón áp út và ngón út đón lấy thanh phi kiếm “bắt quỷ” thứ hai. Sau đó khuỷu tay hời hợt đập vào trán thiếu niên, khiến đối phương bay ngược ra ngoài, ngã xuống đường nhỏ bùn lầy, lại trượt lui hơn một trượng.

Nữ quỷ giơ tay cầm ô lên, nhẹ nhàng mở ra. Sét trắng đánh xuống ô giấy, nổ tung rực rỡ.

Cô đứng dưới ô, bốn ngón tay hơi tăng thêm sức lực. Hai thanh phi kiếm liền bị bẻ gãy rơi xuống đất, sau đó hóa thành hai vũng nước trắng sền sệt, nhanh chóng hòa vào bùn lầy.

Cô lại vẫy tay một cái, chiếc đầu liền bay ngược về, một lần nữa rơi vào trên cổ, máu thịt sinh trưởng, nhanh chóng khôi phục nguyên dạng.

Nữ quỷ áo cưới giơ cánh tay để không lên, gỡ mấy cây cỏ xanh trên đầu ra.

- Lại tới!

Đạo sĩ mắt mù trong lòng run lên, đã xem thường cái chết, hít thở sâu một hơi, gương mặt uy nghiêm được bao phủ bởi một lớp màu vàng nhạt.

Một chân của lão rời khỏi đất, một tay nắm lại đánh vào bụng, lòng bàn tay còn lại thì hướng lên trời, tay áo trượt xuống, trên cánh tay lộ ra một dãy bùa chú màu đỏ thẫm.

Lão đạo nhân trầm giọng nói:

- Hư là mây mưa, hi là sấm sét! Vang vang trên mây, đường của tiên nhân!

Nữ quỷ cầm ô giấy dầu, khóe miệng nhếch lên, đi qua chỗ thiếu niên trọng thương không ngồi dậy nổi. Giống như ngại hắn cản đường nên tùy tiện nhấc chân đạp hắn xuống núi, thân hình thiếu niên đang ở giữa không trung lại đột nhiên biến mất.

Tiểu cô nương mặt tròn giống như nổi điên, dùng dao nhỏ cắt đứt bàn tay và cánh tay, bôi lung tung lên mặt, sau đó xông về phía nữ quỷ.

Nhưng tiểu nha đầu đã quên lúc này đang mưa lớn, cô lại không có thủ đoạn tiên gia lưu giữ linh khí bùa chú như lão đạo nhân. Đến khi xông tới trước người nữ quỷ, khuôn mặt cô đã sớm sạch sẽ, chỉ còn lại nước mưa không ngừng trôi xuống mà thôi, máu tươi đã bị nước mưa rửa hết.

Nữ quỷ tiện tay vỗ một cái, đánh vào mặt tiểu cô nương. Thân thể xinh xắn gầy gò lập tức bay ngang ra, rất nhanh lại nhoáng lên rồi biến mất giống như thiếu niên chân thọt.

Sau đó nữ quỷ áo đỏ cứ đi một bước lại có một tia sét trắng to như thùng nước đánh xuống mặt ô giấy dầu, ánh chớp tung tóe, sét trắng vỡ tan. Nếu có người từ xa nhìn về núi này, sẽ thấy sấm sét giống như những con rắn trắng từ nơi không cao đánh xuống, sau đó nổ tung rực rỡ giữa núi rừng.

- --------

Vốn là một cơn mưa dầm rả rích chỉ cần đội nón là qua được, đột nhiên lại biến thành mưa to gió lớn, thật sự khó đi tới trước.

Trần Bình An đề nghị tìm kiếm chỗ tránh mưa. Lâm Thủ Nhất đưa tay đỡ nón để tránh bị nước mưa dồn dập làm xiêu vẹo, trầm giọng nói:

- Không bình thường.

Lý Hòe kéo tay áo của Lý Bảo Bình, la lớn:

- Ta thấy sợ.

Lý Bảo Bình dạy dỗ:

- Âm thần tiền bối không phải là quỷ sao, vậy ngươi còn sợ cái gì?

Ánh mắt Lý Hòe sáng lên:

- Cũng đúng!

Hắn lại quay đầu giáo huấn con lừa trắng phía sau Lâm Thủ Nhất:

- Lừa trắng nhỏ, không được đi lạc đấy.

Con lừa thở phì phì trong mũi.

Âm thần kia xuất hiện bên cạnh Trần Bình An, nói với giọng khàn khàn:

- Nơi này có một nữ quỷ trấn giữ núi sông chung quanh, bây giờ đang giao đấu với lão đạo nhân kia, nếu không có gì bất ngờ thì cô ta hoàn toàn nắm chắc thắng lợi. Cô ta lai lịch bất minh, đạo hạnh không thấp, nếu là lúc bình thường và ở nơi khác thì ta có thể bắt cô ta, nhưng vào lúc này nơi này thì lại rất nguy hiểm.

Hắn cẩn thận nhìn quanh, giải thích:

- Trong gia phả núi sông, chỉ cần là thần núi sông chính thức có tên có họ, đều sẽ có ngọn núi ranh giới của mình, hoặc có thể gọi là địa bàn. Trong địa bàn của mình chém giết với người khác, sẽ có ưu thế rõ rệt về thiên thời địa lợi. Ngoại trừ chuyện này, tại dãy núi và sông ngòi không có thần linh do triều đình chỉ định, dù là yêu ma quỷ quái có thực lực siêu quần nổi trội, muốn sở hữu học cung thư viện giống như Nho gia, đạo trường đất lành của tông môn Đạo gia, di chỉ chiến trường cổ của tu sĩ Binh gia, vậy thì còn khó hơn lên trời. Chuyện này không phải chỉ cần tu vi hùng hậu là được, còn phải có cơ duyên rất lớn. Nhưng xưa nay thiên đạo vốn không thích âm vật như bọn ta, muốn quang minh chính đại chiếm cứ một địa bàn, chẳng khác nào phiên trấn cát cứ của vương triều thế tục, nào có dễ dàng.

Lý Hòe rụt rè lẩm bẩm:

- Vị âm thần tiền bối này, khi còn sống nhất định cũng là người đọc sách.

Giọng điệu của âm thần thâm trầm, chỉ vào đường núi dưới chân mọi người:

- Có một tin tức rất không tốt, đó là nữ quỷ cầm đầu bầy quỷ ở nơi này, thân phận đã không thua gì sơn thần một nơi, nói không chừng còn kiêm nhiệm cả hà bà, từ đầu tới đuôi đều lộ vẻ khác thường. Hơn nữa ngay từ đầu con đường dưới chân các ngươi đã bị nữ quỷ kia thi triển pháp thuật, đi trên “đường xuống suối vàng” do cô ta âm thầm bố trí. Ta là âm vật nên có thể tự do ra vào, nhưng muốn cưỡng chế mang các ngươi ra khỏi con đường này, nói không chừng sẽ làm trọng thương thân thể và hồn phách của các ngươi.

Lâm Thủ Nhất hờ hững nói:

- Âm thần tiền bối, nếu ngài đã không thể đánh thắng cô ta, chúng ta lại không đi ra được, vậy phải làm sao đây?

Âm thần trầm giọng nói:

- Chờ cô ta hiện thân rồi tính sau. Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi bị thương.

Hắn cảm thấy hổ thẹn, hối hận lúc trước đứng trong khí tức chính trực, lại khăng khăng muốn đi ngược dòng. Mặc dù sau đó có lợi rất nhiều cho tu vi, thậm chí có thể nói là lợi ích không thể đo lường, nhưng vấn đề là trước mắt đạo hạnh của mình đã hao tổn chỉ còn lại bảy tám phần, lại rơi vào mưu kế của nữ quỷ kia. Rất có thể ngay từ đầu mục tiêu của cô ta là nhóm người Trần Bình An, chứ không phải ba thầy trò đạo sĩ mắt mù.

Những đèn lồng giấy trắng dài đến mấy dặm đường núi, vốn là thủ thuật che mắt để dụ hắn đi quan sát.

Tâm tình của âm thần phức tạp. Đạo nhân mắt mù kia tu vi không cao, nhưng miệng lưỡi nói hưu nói vượn thì đúng là độc địa.

Hắn nói:

- Các ngươi hãy đứng sau người ta.

Rất nhanh âm thần đã đứng ở phía trước đường nhỏ. Trần Bình An và Lâm Thủ Nhất đứng dựa vào sau, một trái một phải.

Trần Bình An đã đổi dao chẻ củi thành thanh Tường Phù kia. Hai tay Lâm Thủ Nhất rủ xuống, trong tay áo mỗi bên có một lá bùa.

Lý Bảo Bình và Lý Hòe đứng ở phía sau.

Con lừa trắng ở sau cùng thì tỏ ra nóng nảy bất an, giẫm mạnh xuống đất làm bắn lên bùn lầy.

Một nữ quỷ áo cưới cầm ô giấy dầu từ nơi xa chậm rãi đi tới, tay kéo một chân của đạo sĩ mắt mù, khi còn cách đám người Trần Bình An mấy trượng thì dừng lại.

Từng chiếc đèn lồng sáng lên trên đường núi, ngay cả sau người Trần Bình An cũng như vậy.

Nữ quỷ tiện tay ném lão đạo nhân không biết sống chết ra phía trước, vẻ mặt “mừng rỡ” không hề bất ngờ, vươn ngón tay chỉ chỉ, nói:

- Nhiều khách quý như vậy, một hai ba, có ba người đọc sách, rốt cuộc vị nào là quân tử Nho môn? Lang quân nhà ta từng lập chí, đời này nhất định phải trở thành hiền nhân quân tử, mưu thái bình cho xã tắc muôn dân. Không ngờ tuổi nhỏ như thế đã sớm đạt thành tâm nguyện của lang quân nhà ta.

Trần Bình An muốn đi lên trước một bước. Âm thần lại lắc đầu, thấp giọng nói:

- Không vội.

Nữ quỷ nghiêng đầu nhìn xung quanh, quan sát ba đứa nhóc đeo hòm sách nhỏ:

- Trước kia lang quân luôn nói, người đọc sách có phẩm hạnh đoan chính lương thiện mới có thể xem là mầm mống đọc sách. Cho nên mỗi khi ta tưởng niệm lang quân đi xa chưa về, sẽ bảo thuộc hạ mời một số người đọc sách đi qua đây tới nhà ta làm khách, tặng cho bọn họ tỳ nữ tuổi xuân xinh đẹp, sách cổ hiếm thấy, đàn cổ ngàn năm. Ta thích nghe bọn họ nói những lời thề non hẹn biển xúc động lòng người, thế gian chỉ có người đọc sách đầy bụng thi thư, mới có thể nói những lời tâm tình kia một cách tình ý triền miên như vậy.

Cuối cùng ánh mắt nữ quỷ áo cưới dừng lại trên người âm thần, mỉm cười nói:

- Vị âm thần tiền bối này đúng là thời vận không tốt. Nếu là mấy năm sau, thiếp thân chắc chắn sẽ không dám tự mình lộ diện.

Cô lẩm bẩm, khẽ cúi đầu che miệng cười duyên, sóng mắt lưu chuyển:

- Con gái trưởng thành, xuất đầu lộ diện quả thật không tốt.

Cho dù ở dưới ánh đèn chiếu rọi, gương mặt kia vẫn nhợt nhạt không màu, khiến người ta sởn tóc gáy.

Lý Hòe chỉ thò đầu ra nhìn một cái, liền sợ đến hai chân run rẩy.

Nữ quỷ cười hỏi:

- Ta thật sự quá lâu không nói chuyện với người khác rồi, tâm tình khó kiềm chế, các ngươi không để bụng chứ?

Cô nghĩ tới một chuyện, nhẹ nhàng khép ô giấy dầu.

Gần như đồng thời mưa to đột nhiên dừng lại, trên không trung không còn một giọt mưa nào.

Lâm Thủ Nhất cười hỏi:

- Dám hỏi vị phu nhân này, những người đọc sách bị mời đến phủ làm khách kia, kết cục như thế nào?

Nữ quỷ tiếp tục đi về phía trước, nụ cười không còn nữa:

- Bọn họ à... những người đọc sách làm trái lời thề này, cuối cùng đều bị ta chặt ngang, giúp đỡ cầm máu, sau đó trồng bọn họ trong vườn hoa của ta.

- Bởi vì ta muốn biết, mầm mống đọc sách mà lang quân nói liệu có thể nở hoa trong đất, một ngày nào đó sẽ kết quả hay không.

- Có điều ta rất thất vọng, bọn họ chỉ hóa thành từng bộ xương khô. Nhưng có thể những người đọc sách kia còn không được xem là mầm mống đọc sách, cho nên các ngươi xuất hiện khiến ta rất cao hứng.

Sắc mặt Lâm Thủ Nhất tái xanh. Lý Bảo Bình giận đến toàn thân run rẩy.

Lý Hòe dứt khoát dùng hai tay bịt tai:

- Ta không nghe, ta không nghe...

- Trước kia ta thích người đọc sách nhất, nhưng ta cũng hận kẻ phụ lòng nhất!

Nữ quỷ áo cưới chậm rãi ngẩng đầu lên, có lệ máu từ trong vành mắt chảy ra.

Những người si tình nhất trong nhân gian, trước giờ thường bị phụ lòng.

Từng chiếc đèn lồng giấy trắng treo lơ lửng hai bên đường núi, đột nhiên từ trên đỉnh chảy xuống máu tươi, cuối cùng bao phủ ánh nến.

- Kết quả ta mới biết, trên đời không có một người đọc sách nào không phải là kẻ phụ lòng.

Nữ quỷ máu tươi đầy mặt, tiện tay ném chiếc ô giấy dầu năm xưa là tín vật đính ước với lang quân, hai tay che mặt, cố gắng kiềm chế tiếng nức nở thốt ra từ kẽ ngón tay.

- Lang quân, thiếp thân không trách chàng nữa, chàng trở về đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui