Trần Bình An rõ ràng cảm nhận được một luồng hơi lạnh từ lòng bàn tay truyền đến, thấm vào da thịt, nhưng sau đó lại khiến người ta cảm thấy ấm áp, giống như được sưởi nắng vào mùa đông.
Hắn phát hiện luồng khí tức huyền diệu kia dọc theo kinh mạch trong cơ thể, chậm rãi chảy qua từng kinh huyệt, cuối cùng lựa chọn dừng lại ở nơi lúc trước ẩn giấu một luồng kiếm khí. Nó lướt vào trong đó, thong thả lượn vòng trong “phủ đệ” trống trải, dường như có liên hệ với khiếu huyệt chỗ phôi kiếm màu bạc.
Lão Dương nhả vòng khói, gật đầu nói:
- Ngoài dự liệu của ta, thanh kiếm này xem như có duyên với ngươi. Vốn sẽ không thuận lợi như vậy, ta còn định tiễn Phật đến Tây Thiên, trước tiên giúp ngươi hàng phục thanh phi kiếm này vào trong một khiếu huyệt, sau đó dựa vào nghị lực của ngươi để khiến nó nghe lệnh làm việc.
Nói xong lão Dương do dự một thoáng, lại hỏi:
- Ta quả thật hơi tò mò, muốn hỏi ngươi hai vấn đề, có trả lời hay không thì tùy ngươi. Ngươi luyện quyền thời gian dài như vậy, chỉ mới bước một chân vào ngưỡng cửa cảnh giới thứ ba, có sốt ruột hay không? Còn nữa, ngươi luyện quyền có nảy sinh suy nghĩ gì đó, đã chèo chống ngươi đi đến hôm nay?
Trần Bình An thành thật trả lời:
- Có sốt ruột, nhưng biết rằng sốt ruột cũng vô dụng. Giống như nung gốm nặn phôi, càng nôn nóng thì càng dễ phạm sai lầm, cho nên không để ý nhiều. Có đôi khi thật sự không kìm nén được suy nghĩ, lại khiến đầu óc của mình trở nên trống rỗng, dựa vào bản năng để đi thế, hoặc là chọn một nơi tầm mắt rộng rãi luyện tập thủ ấn. Nếu vẫn không được, tôi sẽ đọc sách luyện chữ, hoặc là dứt khoát suy nghĩ lung tung, chẳng hạn như nghĩ xem sắp tới mình có bao nhiêu tiền...
Nói đến đây Trần Bình An hơi xấu hổ.
Sắc mặt Lão Dương vẫn như thường:
- Tiếp tục nói vấn đề thứ hai.
Trần Bình An bất giác thẳng lưng, cũng không muốn che giấu. Giống như một kẻ nghèo rớt mồng tơi đang khoe khoang đồ vật đáng giá nhất trong nhà mình, tràn đầy tự tin:
- Trên sông Tú Hoa tôi đã đánh một trận với người khác, càng xác định một chuyện. Đó là nếu tôi cảm thấy mình đúng, bất kể đối thủ là ai, mỗi lần tôi xuất quyền đều có thể rất nhanh, lần sau sẽ càng nhanh hơn.
Lão Dương hỏi:
- Rất nhanh? Cho ngươi đánh một vạn mười vạn quyền, ngươi chạm được góc áo của ta sao?
Trần Bình An không hề nhụt chí, nói một cách tự nhiên:
- Trước tiên tôi sẽ so sánh với chính mình, khi cảm thấy không thẹn với lòng mới so sánh với người khác.
Lão Dương ừ một tiếng:
- Nghĩ như vậy, đối với ngươi cũng không sai.
Mã Khổ Huyền cũng xuất thân từ trấn nhỏ lại đi theo một con đường khác, theo đuổi đứng trên vạn người, lãnh tụ cùng thời. Đây không phải do Mã Khổ Huyền quá tự phụ, mà là thiên tư tố chất của hắn thật sự rất tốt, không suy nghĩ như vậy mới là phung phí của trời. Trời cho mà không lấy ngược lại sẽ bị trách phạt.
Còn về thiếu niên ngõ hẹp trước mắt vừa mới lấy trâm ngọc xuống, hắn lại đi theo một con đường khác. Thoạt nhìn thì không nổi bật, nhìn lần hai vẫn không nổi bật. Bất kể nhìn bao nhiêu lần, nhiều nhất chỉ cảm thấy không tệ, cũng không đến mức vụng về, vẫn có điểm đặc sắc riêng. Sau đó phần lớn mọi người sẽ không để ý tới hắn nữa.
Lão Dương nghiêm mặt nói:
- Ta dạy ngươi hai bộ khẩu quyết điều khiển Mười Lăm, một bộ dùng để nuôi dưỡng kiếm nguyên, một bộ dùng để mở và đóng vật một tấc.
Trần Bình An hỏi trước:
- Đồng thời nuôi dưỡng hai thanh phi kiếm trong cơ thể, sẽ không có xung đột chứ?
Lão Dương cười nhạo nói:
- Không phải Nguyễn Cung cũng có hai thanh kiếm bản mệnh sao. Đây còn là do hắn muốn đúc kiếm cầu đạo, phải tiêu hao rất nhiều thiên tài địa bảo, cùng với phân tâm vì một số chuyện riêng, nếu không với tư chất và tài sản của hắn, có nuôi dưỡng thêm hai thanh nữa cũng không sao. Phi kiếm bản mệnh phải xem cơ duyên, thời gian chưa đến thì trăm năm khổ cầu cũng không có, thời gian vừa đến thì muốn cản cũng không được. Chỉ là kiếm bản mệnh không phải càng nhiều càng tốt giống như điểm binh sa trường. Cảnh giới mà kiếm tu ao ước được gọi là “một kiếm phá vạn pháp”. Vì sao không nói là “hai kiếm” hoặc “ba kiếm”? Chính là vì kiếm tu đỉnh cao đắc đạo, sở hữu một thanh phi kiếm phù hợp với tâm ý là đủ rồi, có nhiều ngược lại sẽ thành rườm rà. Còn như Trần Bình An ngươi, luyện quyền là để sống sót, còn vì sao lại muốn luyện kiếm thì cũng ta lười đoán. Nhưng những thứ như ngọn núi hay pháp bảo bên ngoài, cũng như ngươi tích góp tiền bạc, ngươi sẽ ngại nhiều tiền chứa trong túi quá nặng sao?
Trần Bình An hơi xấu hổ, gãi đầu nói:
- Bên trong Mười Lăm rốt cuộc lớn đến đâu, có thể chứa bao nhiêu đồ vật?
Lão Dương cười nói:
- Xấp xỉ với thanh kiếm gỗ hòe kia của ngươi, cũng tạm được, tốt hơn một chút so với vật một tấc bình thường. Không chứa được một ngọn núi vàng núi bạc, nhưng ít nhất không cần ngươi phải vác gùi xông pha giang hồ. Nhớ kỹ, đừng bỏ vật sống vào vật một tấc. Chẳng hạn như phôi kiếm kia, một khi bị ngươi cưỡng chế nhét vào trong đó, sẽ phá hư một số quy củ của “động tiên đất lành”, khiến cho ngọc đá cùng tan, đến lúc đó ngươi sẽ đau lòng.
Sau đó lão Dương truyền thụ cho Trần Bình An hai bộ khẩu quyết, lặp lại hai lần. Sau khi Trần Bình An ghi nhớ trong lòng, ông lão tiếp tục rít thuốc lá, khói mù lượn lờ dâng lên.
Trong xa xăm, Trần Bình An giống như đã xây dựng một chiếc cầu độc mộc với thanh kiếm nhỏ bằng ngọc bích trong kinh huyệt kia, có thể nói chuyện với nó, loại cảm giác đó tuyệt diệu không thể tả. Tâm niệm của hắn vừa động, thần hồn khẽ rung lên, phi kiếm liền không trở ngại bay ra khỏi cơ thể, nhưng lại không khống chế được bay thẳng tới lão Dương.
Lão Dương cũng không chớp mắt, phi kiếm nhỏ xanh biếc óng ánh giống như đụng phải một bức tường cao, lảo đảo bắn ngược về chỗ Trần Bình An. Nó nhoáng lên rồi biến mất, nhanh chóng chạy về kinh huyệt, giống như một đứa trẻ ương bướng, nhất quyết không để ý tới lời kêu gọi trong lòng Trần Bình An.
Trần Bình An hơi hoảng hốt. Lão Dương cảm thấy buồn cười, chậm rãi nói:
- Các đời chủ nhân trước đây của Mười Lăm, có ai không phải là nhân vật tiếng tăm rất lớn. Chưa từng gặp phải chủ nhân ngốc nghếch như ngươi, ngự kiếm tệ hại như vậy, dĩ nhiên sẽ khiến nó cảm thấy mất mặt, không muốn xuất đầu lộ diện nữa. Không sao, chỉ cần chăm chỉ luyện tập, liên hệ giữa các ngươi sẽ càng chặt chẽ. Đợi đến khi nó thật sự chấp nhận, ngươi sẽ nắm giữ nhiều quyền chủ đạo hơn, cho dù muốn nó tự động vỡ nát, tiêu tan trong trời đất cũng không phải việc khó.
Trần Bình An gật đầu, thở phào một hơi. Chỉ yêu cầu chăm chỉ làm việc thì tốt, hắn cũng không sợ. Hắn chỉ sợ những chuyện mà mình cố gắng thế nào cũng không làm tốt dược, chẳng hạn như nung gốm.
Lão Dương đột nhiên nói:
- Có biết vì sao Mười Lăm biết rõ tư chất của ngươi bình thường, vẫn quyết định cùng chung vinh nhục với ngươi không? Bởi vì ngươi đã nghĩ đến một chữ “nhanh” rất quan trọng, thứ này vốn tương thông với kiếm ý căn bản của Mười Lăm. Thanh phi kiếm Mười Lăm này chính là nhanh, phải nhanh đến mức khiến tất cả đối thủ đều không kịp trở tay, chiếm hết tiên cơ, chủ động vô địch.
Trần Bình An bỗng nhiên tỉnh ngộ, đồng thời nghĩ đến phôi kiếm kia sở dĩ xung khắc với mình, có lẽ là do mình chưa ngộ ra kiếm ý của nó.
Lão Dương phất phất tay:
- Sắp tới nên ít đi lại, an tĩnh chờ tin tức của Nguyễn Cung là được.
Trần Bình An muốn nói lại thôi. Lão Dương bực bội nói:
- Quà chúc tết? Không nói ta có chịu phá lệ thu nhận hay không, thằng nhóc ngươi lấy ra được thứ gì khiến ta hài lòng sao? Lùi một bước mà nói, cho dù có thứ khiến ta vừa ý, ngươi có sẵn lòng tặng không? Đi đi đi, nói chuyện chính xong rồi thì mau về núi Lạc Phách chờ đợi. Còn về gia sản mà ngươi để ở tiệm rèn, ta sẽ bảo người mang qua cho ngươi. Hôm nay ngươi xuất hiện ở gần lò kiếm thì quá nổi bật, không thích hợp.
Trần Bình An hiểu được tính tình của ông lão, cũng không dây dưa, đứng dậy rời khỏi tiệm thuốc. Chỉ là vừa sải bước ra cửa lớn, hắn lại không nhịn được xoay người trở vào. Hắn đi qua phòng bên, thấy ông lão vẫn ngồi ở chỗ cũ nuốt mây nhổ sương, liền vái ông ta một cái. Lão Dương cũng thản nhiên nhận một vái này.
Sau khi Trần Bình An rời đi, lão Dương gõ gõ tẩu thuốc bằng trúc đã ố vàng, tâm tư nhẹ nhàng. Trong năm tháng dài đằng đẵng, lão đã âm thầm làm vô số vụ mua bán, cho đến hôm nay lão vẫn không coi trọng thiếu niên kia lắm.
Có người thật sự mệnh tốt, tốt đến mức có thể hình dung là hồng phúc ngang trời, cho đến một lần mệnh không tốt, giống như núi lở đất tan, kinh động lòng người. Nhưng mệnh cứng vẫn rất khó ló đầu, lên lên xuống xuống, xuống xuống lên lên, muốn đi lên cao rất khó khăn. Thông thường sẽ bị những nhân tài xuất chúng kia kéo giãn khoảng cách, chỉ có thể đi theo sau mông người khác hít bụi.
Dưới mắt lão Dương, Trần Bình An giống như một cây cỏ dại bên cạnh đồng ruộng, nhiều lần bị đè bẹp trong mưa gió, thoi thóp ngắc ngoải, có lẽ một con chó hoang đi đái cũng không muốn đến gần. Chỉ là mỗi khi gió xuân vừa thổi, năm mới lại xuất hiện cảnh tượng mới. Cho nên lão thuận thế mà làm, không ngại đánh cuộc một phen, cược vào thiếu niên vốn không xem trọng này.
Cược ít thì tâm tình thoải mái, thua cũng không tổn thất nhiều, thắng thì lại là niềm vui bất ngờ.
Mệnh tốt thì tinh thần hăng hái, muốn làm một hơi cho xong việc. Mệnh cứng thì có nhiều tài nguyên dự trữ hơn.
Nhưng lão Dương biết rõ xu hướng chung, thời thế tranh giành, trăm nhà đua tiếng, quần hùng nổi dậy, sẽ là một “năm được mùa” thiên tài xuất hiện lớp lớp, ngàn năm khó gặp. Trên đường tu hành, một bước chậm thì mọi bước đều chậm, Trần Bình An ngươi sẽ rất khó bộc lộ tài năng.
- --------
Trần Bình An đi trên đường nhỏ, lẩm bẩm nói:
- Mười Lăm, xin lỗi, khiến ngươi mất mặt rồi. Sau này ta nhất định sẽ cố gắng luyện tập khẩu quyết ngự kiếm, sẽ không làm xấu mặt giống như hôm nay.
Trần Bình An quả thật hơi hổ thẹn. Khi người khác bày tỏ thiện ý với mình, nếu mình không thể làm chút gì đó thì lương tâm sẽ khó yên.
Phi kiếm xanh biếc trong kinh huyệt kia khẽ rung động, giống như trong nháy mắt tâm tình tốt hơn, đã tha thứ cho Trần Bình An lúc trước ngự kiếm tệ hại làm trò cười cho người khác.
Trần Bình An không nhịn được cười cười, nghĩ thầm cùng là phi kiếm bản mệnh, so với Mùng Một tính tình nóng nảy thì Mười Lăm thật sự hòa nhã hơn nhiều. Kết quả hắn vừa mới suy nghĩ như vậy, Mùng Một liền rời khỏi sào huyệt bắt đầu dời sông lấp biển, đau đến mức khiến hắn gập người lại, đứng yên tại chỗ không đi nổi một bước.
Mười Lăm phát giác được chuyện khác thường, vù một cái lướt ra khỏi kinh huyệt, bơi lội một hơi, nhanh chóng xuyên qua cửa ải trùng điệp, cuối cùng đi tới trước “cửa nhà” Mùng Một. Nó lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng lượn vòng, dường như đang do dự có nên đến nhà thăm hỏi hay không.
Trần Bình An thật sự không thể đi tới như bình thường, đành phải gian nan dời bước, ngồi xuống bậc thềm ở ngã rẽ.
Có lẽ vì bị phi kiếm Mười Lăm thu hút sự chú ý, phôi kiếm Mùng Một lại bỏ qua cho Trần Bình An. Hai thanh phi kiếm bản mệnh “kết giao với người phẩm hạnh không tốt”, lơ lửng bên trong và ngoài kinh huyệt, giống như hùng hổ đối diện, lại giống như gặp gỡ phân vân.
Trần Bình An thừa dịp này vội há mồm thở dốc, nghỉ ngơi một chút, lại chạy chầm chậm đến ngõ Kỵ Long, gọi thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng trở lại núi Lạc Phách.
Mùng Một không gặp Mười Lăm, cụt hứng bỏ về.
Gần tới núi Chân Châu, Mùng Một lại giày vò Trần Bình An một lần, khiến hắn thiếu chút nữa lăn lộn dưới đất. Hắn đành phải cắn chặt răng ngồi xuống đất, mồ hôi đầm đìa, hai mắt tối sầm gần như muốn ngất xỉu.
Hắn chỉ có thể liều mạng vận chuyển phương pháp hô hấp Thập Bát Đình. Bởi vì hôm nay đã phá vỡ giới hạn giữa đình thứ sáu và bảy, trong quá trình giằng co với Mùng Một, Trần Bình An có thể giữ vững một chút tỉnh táo. Nhưng cái giá phải trả là cảm giác được rõ ràng tất cả thống khổ to lớn do thần hồn chấn động, sự hành hạ này không hề thua kém nỗi khổ bị lột da, đau đớn bị tùng xẻo.
Mười Lăm thấy vậy rục rịch muốn động, nhưng vẫn không rời khỏi nơi cư trú, giống như trước khi quyết định thì vẫn muốn đứng ngoài quan sát.
Đợi đến khi Mùng Một hài lòng yên tĩnh lại, cả người Trần Bình An giống như vừa từ trong nước vớt ra, bước chân loạng choạng tiếp tục lên đường, thế đi lảo đảo. Nhưng ngay cả hắn cũng không ý thức được, quyền ý chảy trên người hắn bất giác lại càng vững chắc hùng hậu hơn.
Trong núi lớn có một ông lão chân trần áo quần rách rưới, ánh mắt đục ngầu, chạy tán loạn khắp nơi giống như một con ruồi không đầu, chân nam đá chân chiêu, không ngừng lặp lại:
- Thầy giáo của Sàm Sàm đâu, thầy giáo của Sàm Sàm nhà ta đâu...
Trong thoáng chốc, ánh mắt của lão điên bỗng sáng hơn mấy phần, nhìn quanh một vòng. Lão không nhảy lên cũng không ngự gió bay lướt, mà là hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cẩn thận dò xét hướng đi của dãy núi. Sau đó lão bước ra một bước, trực tiếp đi tới trước mặt ba người.
Ông lão nhìn thiếu niên mồ hôi đầm đìa đang bước đi, hỏi:
- Ngươi có phải là Trần Bình An không?
Thân thể Trần Bình An căng thẳng, gật đầu nói:
- Đúng vậy, lão tiên sinh tìm tôi có việc sao?
Ánh mắt thằng bé áo xanh đờ đẫn, tâm như tro tàn. Rời khỏi trấn nhỏ rồi, vốn tưởng rằng trời cao mặc cho chim bay. Kết quả ngay trên đường nhỏ hoang vắng trong núi lớn, cũng bắt đầu xuất hiện thần tiên yêu quái có thể một quyền đánh chết mình.
Vẻ mặt ông lão tỏ ra lo lắng không yên, vội vàng hỏi:
- Ta là... ta là ông nội của Thôi Sàm. Hôm nay ngươi có phải là thầy giáo của hắn không?
Trần Bình An sững sốt một chút, càng cẩn thận nói:
- Xem như là vậy.
Ông lão nói rất nhanh:
- Hiện giờ hắn sống thế nào rồi? Có bị người khác ức hiếp không?
Trần Bình An ngẫm nghĩ, rất khó trả lời vấn đề này. Bởi vì thiếu niên quốc sư Thôi Sàm, hoặc có thể nói là Thôi Đông Sơn đi đến thư viện Sơn Nhai, trên đường đi cuộc sống thật chẳng ra gì. Hắn không muốn lừa gạt ông lão tự xưng là ông nội của Thôi Sàm này, nhưng cũng không dám ăn ngay nói thật.
Trong tiềm thức, hắn cảm thấy khí thế của ông lão này rất giống với con vượn Bàn Sơn núi Chính Dương khi trước, chỗ khác biệt là tu vi của hai người có cao có thấp. Còn như con vượn Bàn Sơn kia cao hơn hay ông lão trước mắt cao hơn, đạo hạnh của Trần Bình An quá thấp, hoàn toàn không nhìn ra sâu cạn.
Ông lão chỉ nhíu mày một cái, đã khiến Trần Bình An và hai đứa trẻ cảm thấy áp bức đến nghẹt thở. Lão hừ lạnh nói:
- Mặc dù ngươi là thầy giáo của cháu ta, ta nên kính trọng ngươi, nhưng một võ phu thuần túy còn chưa đến cảnh giới thứ ba, làm sao trở thành ân sư truyền dạy cho cháu ta được? Sau này cháu ta gặp phải phiền phức, ngươi làm tiên sinh chẳng lẽ chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn? Không được, tuyệt đối không được!
Ánh mắt ông lão sắc bén như dao, nhìn chằm chằm vào Trần Bình An:
- Dẫn ta đến một nơi mà ngươi cảm thấy an toàn, ta muốn giúp ngươi một tay!
Không đợi Trần Bình An phản ứng, ông lão đã đứng bên cạnh hắn, năm ngón tay như móc chụp vào vai hắn:
- Nói mau! Thời gian không chờ đợi, ta nhiều nhất chỉ tỉnh táo được một nén nhang mà thôi, đừng lãng phí thời gian!
Trần Bình An không hiểu chuyện gì, nhưng khi ông lão tùy tiện nắm vai, chẳng những khiến hắn đau thấu tâm can, ngay cả hai thanh phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm cũng kêu lên ong ong, không ngừng gào thét. Dù sao uy thế mà chúng có thể phát huy ra tùy thuộc vào cảnh giới tu vi của Trần Bình An, cho nên trước mắt không thể ra ngoài ngăn cản ông lão hùng hổ ép người.
Thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng không dám nhúc nhích, không phải không muốn mà là không thể.
Tương truyền võ phu thuần túy trên thế gian đi lên đỉnh cao, chẳng hạn như cảnh giới thứ chín Sơn Điên, khí thế ngưng tụ phát ra ngoài giống như kiếm khí trút xuống, không thể ngăn cản. Chỉ cần hét lớn một tiếng là có thể chấn vỡ gan mật hồn phách của kẻ địch, dù là trên giang hồ hay trên sa trường cũng không hiếm thấy.
Ông lão giận dữ quát:
- Nói mau! Nếu còn dài dòng, lão phu mặc kệ ngươi có phải là thầy giáo của cháu ta hay không, sẽ dùng một quyền đánh gãy tay chân ngươi!
Ánh mắt Trần Bình An kiên nghị, nghiến răng vận khí, chuẩn bị liều chết đánh một trận, giành lấy một đường sinh cơ cho mình.
Ông lão đối diện với hắn, cười ha hả buông vai hắn ra, lùi về sau một bước, cao giọng nói:
- Thằng nhóc cũng có điểm đặc biệt, không tệ không tệ, là một tài liệu tốt. Nếu rơi vào tay tông sư võ đạo vô dụng khác, có hao tốn tâm tư mãi giũa ngươi thì cũng chẳng nên trò trống gì, nhưng ta thì khác.
Ngụy Bách mặc áo trắng bồng bềnh xuất hiện trên đường núi, trầm mặc một lúc, sau đó mỉm cười nói với Trần Bình An:
- Không ngại thì dẫn vị lão tiên sinh này đến lầu trúc. Nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ dẫn đường.
Ông lão nhìn về Ngụy Bách:
- Ái chà, lâu rồi không thấy sơn thần có phong thái khác biệt với thân phận như vậy. Thú vị, thú vị, chờ lão phu khôi phục một chút sức lực, có cơ hội nhất định phải tìm ngươi luận bàn.
Ngụy Bách cười nói:
- Lão tiên sinh đừng tìm ta so tài, cứ lo mài giũa cảnh giới võ đạo của vị thầy giáo kia, có lẽ cũng đủ bận rộn rồi.
Ông lão cười chế nhạo:
- Nói nhảm ít thôi, mau dẫn ta đến địa bàn của Trần Bình An, là núi Lạc Phách gì đó. Ta biết bên kia có một nơi thích hợp để mài dao. Dẫn đường!
Ngụy Bách thấy ông lão khí thế bức người, cũng không nổi nóng, cười híp mắt gật đầu, búng tay một cái. Sông núi đảo lộn, trong nháy mắt nhóm người đã xuất hiện bên ngoài lầu trúc núi Lạc Phách.
Trần Bình An nhìn Ngụy Bách, thấy hắn khẽ gật đầu.
Ông lão nắm vai Trần Bình An, nhẹ nhàng nhảy một cái đã lên đến tầng hai, mang theo Trần Bình An đẩy cửa bước vào.
Ông ta khẽ nhướng mày, sảng khoái cười lớn nói:
- Nơi tốt, thật là nơi tốt! Một ngày ít nhất có thể khiến ta tỉnh táo một canh giờ, đúng là không thua gì động tiên đất lành. Cuối cùng cũng có một chút khí độ xứng với thầy giáo của Sàm Sàm nhà ta.
Ông ta lùi lại mấy bước:
- Trần Bình An, có chịu khổ được không?
Từ đầu đến cuối Trần Bình An vẫn chẳng hiểu ra sao cả, bất giác gật đầu nói:
- Có thể.
Ông lão lại hỏi:
- Có chịu được khổ cực rất lớn không?
Trần Bình An không dám trả lời vấn đề này. Ông lão có vẻ mất hứng, lại nói kháy:
- Giống như đàn bà vậy, được là được, không được là không được, chuyện có bao lớn chứ. Đúng là không nhanh nhẹn, nếu là người khác thì lão phu thật sự không muốn quan tâm.
Trần Bình An yên lặng tự nói với mình, người trước mắt đầu óc không tỉnh táo lắm, không cần để bụng, cứ mặc kệ ông ta nói là được.
Ông lão bước một chân tới trước, bày ra một thế quyền cổ xưa, một nắm tay vươn tới trước giữ yên, nắm tay kia dán sát vào ngực, rất đơn giản, nhưng trong nháy mắt lại biến thành khí thế kinh người.
Ông ta trầm giọng nói:
- Chịu được khổ trong khổ, mới là người trên người. Võ nhân chúng ta muốn tiến tới, trước khi lên đỉnh phải làm một con chó hoang kiếm ăn tạm bợ bên đường. Phải tự nói với mình, muốn sống thoải mái thì phải tranh đấu với trời đất đại đạo, tranh đấu với thần tiên chó má, tranh đấu với võ phu cùng thời, cuối cùng còn phải tranh đấu với chính mình. Tranh một hơi đó! Lúc một hơi này nhổ ra phải khiến trời đất biến sắc, phải khiến thần tiên quỳ xuống dập đầu, phải khiến tất cả võ phu trên thế gian cảm thấy ngươi là ông trời trên cao.
Ông lão tóc trắng hình tượng rõ ràng còn không bằng ăn mày, tại khoảnh khắc này khí thế lại hùng tráng, tinh thần cường thịnh không gì sánh được. Ông ta giống như đang nói với thiếu niên một đạo lý, người trước mắt, vô địch thiên hạ.