Khi Trần Bình An đi xuống lầu cao trở về chỗ ngồi, đã bỏ lỡ mất hai trận đại chiến. Đạo sĩ Trương Sơn ngồi trên ghế bên cạnh nhìn thấy Trần Bình An, vội vàng đứng dậy chắp tay cảm ơn. Trần Bình An đành phải ôm quyền đáp lễ, cầm lấy ngọc bài.
Trong trận chiến công khai một mất một còn này, vì lý do công bình nên chiến trường không thiết lập tại vườn Phong Lôi hoặc núi Chính Dương, mà là ở Thần Tiên Đài, một trong sáu nhánh của miếu Phong Tuyết. Miếu Phong Tuyết là thánh địa Binh gia, kết giao rộng rãi hơn núi Chân Vũ, cộng thêm làm việc khiêm tốn, cho nên quan hệ với vườn Phong Lôi và núi Chính Dương cũng không tệ, sẽ không thiên vị bất kỳ bên nào.
Còn như vì sao miếu Phong Tuyết lựa chọn Thần Tiên Đài. Thứ nhất là Thần Tiên Đài nằm trên đỉnh núi cao, tầm mắt rộng rãi, phong cảnh hợp lòng người. Nếu chỉ dựa vào cảm giác, đây là nơi phong thủy có tiên khí dồi dào nhất miếu Phong Tuyết. Thứ hai là Thần Tiên Đài đệ tử thưa thớt, hương khói điêu linh, gần như chỉ dựa vào một mình Ngụy Tấn chống đỡ. Mà bởi vì quan hệ với ân sư, Ngụy Tấn lại không hề thân cận tông môn. Chắc hẳn miếu Phong Tuyết cũng muốn mượn cơ hội này gia tăng hương hỏa cho Thần Tiên Đài.
Sau khi Trần Bình An từ chỗ Thu Thực biết được vườn Phong Lôi đã liên tục thua hai trận, liền cảm thấy kinh ngạc.
Thực ra trận thứ hai là đại chiến tổ sư xem như cả hai cùng chết, nhưng vì lão tổ núi Chính Dương nuốt hơi cuối cùng trễ hơn, cho nên miếu Phong Tuyết dựa theo quy củ phán núi Chính Dương chiến thắng.
Trên Thần Tiên Đài diện tích rộng lớn cũng không xuất hiện cảnh tượng đầu người nhốn nháo, kiến trúc số lượng thưa thớt tập trung ở góc đông bắc. Chỉ có luyện khí sĩ Đông Bảo Bình Châu đủ thân phận địa vị và tu vi thực lực, mới có tư cách lên lầu xem trận chiến. Những tu sĩ còn lại chỉ có thể đứng trên đỉnh núi khác của miếu Phong Tuyết, quan sát từ xa. Một tòa Thần Tiên Đài lớn như thế, dường như chỉ dành cho hai bên giao chiến.
Sau khi trò chuyện Trần Bình An mới phát hiện, đạo sĩ Trương Sơn trước đó thậm chí chưa từng nghe nói đến núi Chính Dương và vườn Phong Lôi. Chuyện này cũng không lạ, trước giờ luyện khí sĩ Bắc Câu Lô Châu vẫn luôn kiêu ngạo, xem thường Đông Bảo Bình Châu nhỏ nhất trong chín châu. Cũng chỉ có mấy nơi như thư viện Sơn Nhai, thư viện Quan Hồ, cùng với mấy cái tên như Thôi Sàm, Tống Trường Kính và Ngụy Tấn là lọt được vào pháp nhãn của bọn họ. Thêm nữa với tu vi và tầm mắt của đạo sĩ Trương Sơn, cũng không ở một châu lớn, quen thuộc phong thổ của Đông Bảo Bình Châu mới là chuyện lạ.
Mối thù truyền kiếp giữa vườn Phong Lôi và núi Chính Dương, bắt nguồn từ nơi sâu nhất của vườn Phong Lôi. Trên đài thử kiếm kia có thi thể của một nữ tổ sư núi Chính Dương, sau khi chết trận bị phơi ngoài trời đến nay. Khi đó vườn Phong Lôi chẳng những không muốn trả lại thi thể cho đệ tử núi Chính Dương chôn cất an nghỉ, thậm chí ngay cả thanh trường kiếm đâm vào đầu cũng không rút ra, để mặc cho đệ tử trong môn và khách vào vườn quan sát, đến nay đã ba trăm năm rồi.
Thế nào là vô cùng nhục nhã? Chính là như vậy.
Núi Chính Dương là đỉnh cao kiếm đạo một châu, kiếm khí tận trời, ba trăm năm gần đây phát triển không ngừng. Chỉ xết về trình độ ưu tú của ba đời đệ tử gần nhất, thực ra đã vượt qua vườn Phong Lôi.
Sau đó gần như cứ cách sáu mươi năm, núi Chính Dương sẽ có người đi đến vườn Phong Lôi khiêu chiến, muốn “mời” hài cốt của tổ sư trở về, để bà ta chết được nhắm mắt. Nhưng vườn chủ vườn Phong Lôi đã chém chết nữ kiếm tu của núi Chính Dương, sau đó lại sống thêm ba trăm năm. Cho dù ba trăm năm qua núi Chính Dương thiên tài xuất hiện lớp lớp, nhưng ở trước mặt ông ta vẫn không thể chiến thắng.
Về sau ông ta cũng không ra tay tàn nhẫn với người khiêu chiến như trước, nhưng cũng không xem là nhân từ, chỉ đánh gãy cầu trường sinh, hoặc là phá hủy phi kiếm bản mệnh. Có thể đối với kiếm tu núi Chính Dương, như vậy còn không bằng chết trận oanh oanh liệt liệt. Đây chính là nguồn gốc điển cố “vườn Phong Lôi dùng một người ép một núi” của Đông Bảo Bình Châu.
Hôm nay vườn chủ vườn Phong Lôi cuối cùng đã chết, ra đi vào mùa xuân năm mới. Nghe đồn là lặng lẽ tự giải thoát chuyển thế, lại đúng vào kỳ hạn ước định sáu mươi năm. Mặc dù vườn Phong Lôi đã canh phòng nghiêm ngặt, hi vọng bí mật này không truyền ra ngoài, nhưng núi Chính Dương không biết từ đâu biết được, một núi mấy ngọn đều rung động, tinh thần phấn chấn. Có người đi viếng mồ mả thắp hương mời rượu người nhà, có ông lão mục nát kéo dài hơi tàn say khướt, kiếm tu trẻ tuổi càng chiến ý hiên ngang. Ba trăm năm khuất nhục căm phẫn, cuối cùng có cơ hội trút giận rồi.
Trên thực tế sau hai trận đại chiến, núi Chính Dương quả thật đã thắng, hơn nữa còn thắng rất đẹp, lấy lại đầy đủ thể diện. Còn như trận cuối cùng giữa thế hệ trẻ tuổi nhất, có đánh hay không cũng không cần thiết nữa.
Thu Thực hơi lo lắng, cảm thấy trận cuối cùng có lẽ không đánh được. Nếu môn phái tên là vườn Phong Lôi kia thua liên tiếp ba trận, thanh danh xem như hoàn toàn bị hủy. Bây giờ dừng tay thì may ra còn vớt vát được một chút an ủi.
Trần Bình An nhớ tới kiếm tu Lưu Bá Kiều từng cùng nhau vào núi tìm kiếm cây hoàng liên, đột nhiên nói:
- Trận thứ ba, vườn Phong Lôi nhất định sẽ đánh.
Đối với Trần Bình An thì Lưu Bá Kiều không phải bằng hữu, cũng không phải kẻ địch. Hắn chỉ đơn thuần cảm thấy, tông môn có thể dạy ra Lưu Bá Kiều chắc chắn sẽ không lùi bước.
Quả nhiên sau khi ba bên bí mật thương nghị một phen, tông chủ miếu Phong Tuyết mặt như trẻ con, vóc người thấp bé dẫn theo một nam một nữ đi đến trung ương Thần Tiên Đài, tuyên bố trận đại chiến thứ ba sắp bắt đầu.
Bên phía núi Chính Dương, người xuất chiến dĩ nhiên là tiên tử Tô Giá. Bên phía vườn Phong Lôi là đệ tử thân truyền Hoàng Hà của vườn chủ, hắn đeo một hộp kiếm lớn, không biết đựng kiếm to hay là nhiều thanh trường kiếm.
Khi mọi người gần như đều chú ý tới hai tên kiếm tu trẻ tuổi, Trần Bình An lại lặng lẽ vận chuyển chân khí trong cơ thể, tập trung quan sát, tìm kiếm một bóng dáng trong những lầu các kia. Mặc dù tranh cuộn lớn như vậy, nhưng nó thịnh hành là do thị lực của luyện khí sĩ và võ phu thuần túy đều vượt xa người thường. Thế nhân nhìn thấy hạt cải là hạt cải, Đạo Tổ lại giống như nhìn thấy một thiên hạ. Người phàm tục nhìn một hoa một lá là hoa lá, Phật Tổ lại có thể nhìn thấy một thế giới.
Ánh mắt của Trần Bình An trong thoáng chốc u ám, cầm lấy mấy lá trà lưỡi tước đắng bỏ vào miệng nhai khẽ.
Đám tổ sư gia núi Chính Dương đang đứng trên hành lang tầng thượng một ngôi lầu cao, từng người phong thái bất phàm, kiếm khí hội tụ như sông lớn vào biển, khí thế ngút trời. Phía bên phải là một lão già cường tráng mặc áo trắng, hai tay khoanh trước ngực, đang quan sát quảng trường Thần Tiên Đài. Có một thiếu nữ dung mạo xinh xắn cưỡi trên vai lão.
Trần Bình An nhìn chằm chằm vào lão già áo trắng kia, một lúc sau mới dời mắt đi.
Một ngôi lầu cao khác là nơi ngắm cảnh mà Thần Tiên Đài dành cho vườn Phong Lôi. So với núi Chính Dương xuất động toàn bộ kiếm tu năm cảnh giới trung, chuyến này người của vườn Phong Lôi đi theo chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa phần nhiều là vãn bối dung mạo trẻ tuổi. Chẳng hạn như Lưu Bá Kiều tác phong tản mạn ngồi trên lan can, sau khi vườn Phong Lôi thua hai trận thì vẻ mặt của hắn đã hơi nghiêm túc.
Trương Sơn nhìn rất chuyên chú, lẩm bẩm nói:
- Bắt đầu rồi.
Thu Thực cười nói:
- Hai trận so kiếm trước đó đều đánh tới chết, còn trận này không cần phân thắng bại, cũng không liên quan đến đại cục. Ta đoán sẽ chỉ trao đổi chiêu thức, không có máu tanh giống như lúc trước.
Trần Bình An không bình luận, tâm tư của hắn chủ yếu vẫn đặt trên người con vượn Bàn Sơn núi Chính Dương kia.
Hắn yên lặng ghi nhớ từng gương mặt trên lầu các của núi Chính Dương, biết người biết ta mới có thể nhận định mục tiêu. So với tương lai đi nghe ngóng tin tức, bức tranh trước mắt hiện giờ mới là trực quan chân thật nhất. Những người này không chừng sẽ là đối thủ tiềm ẩn ngăn mình lên núi nói đạo lý. Đương nhiên ngày đó còn rất xa xôi, bây giờ hắn mới là võ phu cảnh giới thứ ba, dù có mạnh thì cũng chỉ là cảnh giới thứ ba mà thôi.
Ông lão áo nho đội mũ lông chồn tấm tắc nói:
- Con bé tên là Tô Giá kia gặp nguy hiểm rồi.
Kiếm tu trẻ tuổi ngoài cùng bên phải theo thói quen vỗ nhẹ vào vỏ kiếm:
- Cô ta thua rồi. Đáng tiếc cái hồ lô nuôi kiếm kia không gặp được chủ nhân tốt, e rằng Bắc Câu Lô Châu cũng tìm không ra cái thứ ba.
Một lời ứng nghiệm.
Chỉ sau ba chiêu, Tô Giá đã xuất ra bội kiếm, xuất ra cả phi kiếm bản mệnh trong hồ lô nuôi kiếm, nhưng vẫn bị Hoàng Hà đánh ngã. Hóa ra hộp lớn sau lưng Hoàng Hà chứa đầy kiếm nhỏ, giống như đeo một tổ ong vò vẽ. Cũng không phải phi kiếm bản mệnh gì, chỉ là hắn sở trường phân tâm điều khiển phi kiếm, đánh cho Tô Giá không thể phản kích. Một lần bị phi kiếm xuyên qua cánh tay cầm kiếm, một lần bị cắt đứt dây đỏ của hồ lô nuôi kiếm bên hông, lần cuối cùng bị hai thanh phi kiếm đâm vào cổ tay trái phải, ngã trong vũng máu bất tỉnh.
Tại Đông Bảo Bình Châu, tiên tử thật sự khiến người ta kính phục cũng không nhiều, Hạ Tiểu Lương là người đứng đầu, sau đó là Tô Giá. Thậm chí có người nói đùa, sau khi Tô Giá thành danh, núi Chính Dương cách mười năm thu đệ tử số lượng đã nhiều hơn trước đó ba thành.
Hoàng Hà đứng bên cạnh Tô Giá, giơ một chân giẫm lên hồ lô nuôi kiếm phẩm chất cao kia, bàn chân khẽ giày xéo. Vị kiếm tu trẻ tuổi vườn Phong Lôi này nhếch miệng nhìn quanh, cuối cùng quay đầu nhìn về ngôi lầu cao nơi tổ sư gia núi Chính Dương đang đứng. Từ ấn đường của hắn lướt ra một thanh phi kiếm bản mệnh đen kịt như mực, kêu lên ong ong. Sau khi thanh phi kiếm này rung động, toàn bộ biển mây gió núi xung quanh Thần Tiên Đài đều trở nên hỗn loạn.
Sau khi ngang nhiên thị uy khiêu khích, Hoàng Hà thu hồi phi kiếm bản mệnh, nhìn về ngôi lầu cao kia lớn giọng nói:
- Sáu mươi năm sau, Hoàng Hà ta sẽ lên đỉnh núi Chính Dương thử kiếm, lại lấy một cái đầu khác dặt ở vườn Phong Lôi.
Một vị tổ sư núi Chính Dương râu tóc dựng ngược, trợn mắt nhìn xuống, không nhịn được muốn đi xuống đánh chết tên khốn khiếp buông lời ngông cuồng kia.
Trên tầng thượng ngôi lầu dành cho kiếm tu vườn Phong Lôi, cửa lớn đột nhiên mở ra. Một kiếm tu áo đen dung mạo tuấn tú đi tới, mỉm cười nhìn về tổ sư núi Chính Dương đang rục rịch kia:
- Chu Hạc, cậy già lên mặt không tốt đâu, hay là để ta chơi với ngươi?
Sau khi kiếm tu này bước ra cửa lớn, không chỉ có tổ sư gia tóc trắng kia, cả lầu cao của núi Chính Dương đều ngạc nhiên, ngoại trừ rung động thì còn mang theo một chút tuyệt vọng không muốn thừa nhận.
Người này chính là vườn chủ Lý Đoàn Cảnh của vườn Phong Lôi, tài hoa kinh người, lúc bốn mươi tuổi đã bước vào cảnh giới thứ mười. Nhưng sau đó mấy trăm năm dài đằng đẵng lại không đột phá cảnh giới, khiến người ta rất khó hiểu. Nhưng cho dù không bước vào năm cảnh giới cao, Lý Đoàn Cảnh vẫn được công nhận là kiếm tu cảnh giới thứ mười mạnh nhất Đông Bảo Bình Châu, không có một trong. Trước khi Ngụy Tấn đột phá bước vào lục địa kiếm tiên cảnh giới thứ mười một, vẫn tự nhận không thể sánh với người này.
Nhưng không phải nghe nói Lý Đoàn Cảnh đã tự giải thoát bỏ mình rồi sao?
Lý Đoàn Cảnh không để ý tới đám lão tổ núi Chính Dương đang hoài nghi kia, ngẩng đầu lên, giống như đang mỉm cười nhìn tất cả những kẻ đứng sau màn quan sát trận chiến này. Một tay ông ta đặt sau người, tay kia khép hai ngón nhẹ nhàng xoay chuyển, một luồng gió mát quanh quẩn giữa ngón tay. Cổ tay rung lên, ông ta mỉm cười nói ra một chữ:
- Chém.
Luồng gió mát kia rời khỏi Lý Đoàn Cảnh, trong nháy mắt hóa thành một luồng kiếm khí to lớn hùng hồn, xoay tròn một vòng phía trên Thần Tiên Đài, lập tức chém đứt liên hệ giữa Thần Tiên Đài và bên ngoài.
Người trong tranh cuộn trợn mắt há mồm, người ngoài tranh cuộn cũng đưa mắt nhìn nhau.
Trong tranh cuộn, Thần Tiên Đài, trên lầu cao, Lý Đoàn Cảnh không tìm người khác gây phiền phức, cũng không buông lời uy hiếp, cứ đứng như vậy ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhìn biển mây phía xa khôi phục hình dáng cuồn cuộn.
Miếu Phong Tuyết giống như trút được gánh nặng. Dù sao Lý Đoàn Cảnh là kiếm tu cảnh giới thứ mười mạnh nhất, sát lực to lớn rõ như ban ngày.
Khi một luyện khí sĩ được khen là “nhất”, đặc biệt là trong phạm vi một châu, dĩ nhiên là nhân vật vô cùng đáng sợ.
Chẳng hạn như phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính, võ phu thuần túy cảnh giới thứ chín trẻ tuổi nhất, trong trận chiến vây quét ở kinh thành, đã hiển lộ ra thực lực võ phu cảnh giới thứ mười trong truyền thuyết. Hay như Ngụy Tấn đã phá vỡ kỷ lục của Lý Đoàn Cảnh, trở thành kiếm tu cảnh giới thứ mười trẻ tuổi nhất, hôm nay đã là thần tiên năm cảnh giới cao.
Hoàng Hà chậm rãi trở về lầu cao. Bên phía núi Chính Dương thì vội vàng bảo người cứu giúp Tô Giá.
Hai tay Lý Đoàn Cảnh đặt sau người, vẻ mặt tươi cười.
Cho dù ta chỉ còn lại một hơi cuối cùng, cũng phải nắm lấy cổ núi Chính Dương các ngươi. Cho dù hài cốt của cô được đám hậu bối mang ra khỏi vườn Phong Lôi, nhưng sau này vẫn sẽ không vui vẻ được.
Cô nhìn xem, ba trăm năm trước cô phụ lòng ta, ta liền khiến cả núi Chính Dương ba trăm năm không ngóc đầu lên được. Cô làm hại đám vãn bối sơn môn may mắn trở thành kiếm tiên kia, không có mặt mũi tổ chức lễ mừng, chỉ có thể trốn trong biển mây trên đỉnh núi thở vắn than dài. Cho dù hôm nay ta sắp chết thì sao? Lần này cô hài lòng rồi chứ?
Lý Đoàn Cảnh dừng suy nghĩ, xoay người xuống lầu, bàn tay khẽ vỗ khắp lan can, đi tới bên cạnh một người trẻ tuổi, cười nói:
- Bá Kiều, trơ mắt nhìn cô gái yêu thích chịu nhục, lại vì trận doanh đối địch nên không thể ra tay cứu giúp, có phải rất khó chịu không?
Một của Lưu Bá Kiều run rẩy, đột nhiên khôi phục tinh thần, muốn nhảy xuống lan can, lại bị Lý Đoàn Cảnh đưa tay ngăn lại:
- Cứ ngồi là được.
Lưu Bá Kiều áy náy nói:
- Vườn chủ...
Lý Đoàn Cảnh mỉm cười nói:
- Không sao, không sao, thích một cô gái không nên thích mà thôi, chẳng là gì cả. Trời không sập xuống được, càng không cần hổ thẹn vì chuyện này.
Lưu Bá Kiều không biết phải trả lời thế nào, đã không muốn nói lời lừa gạt trái với lương tâm, lại cảm thấy thẹn với tông môn, thẹn với vườn chủ.
Lý Đoàn Cảnh hỏi:
- Tô Giá từ nay trầm luân, có lẽ hồ lô nuôi kiếm cũng sẽ bị núi Chính Dương lấy đi. Tiên tử vốn khiến cho đám trẻ các ngươi tự thẹn thua kém, kiếm tâm vừa hủy, tinh thần khí cả người cũng sẽ tan vỡ. Sau này không phải là tiên tử gì nữa rồi, không chừng còn thua kém cả nữ tu sĩ ký danh của núi Chính Dương. Bá Kiều, ta chỉ muốn biết, con còn thích cô ta không?
Lưu Bá Kiều nghẹn ngào nói:
- Đời này đều thích. Vườn chủ, có phải con rất hèn yếu không?
Lý Đoàn Cảnh cảm khái nói:
- Tiểu tử ngốc, rất tốt. Vậy thì cứ tiếp tục thích đi, nhưng đừng chậm trễ việc luyện kiếm. Nên biết con vẫn luôn là người mà ta rất coi trọng, không hề kém hơn Hoàng Hà. Trước kia không nói với con những chuyện này, là vì có nói cũng vô dụng. Bây giờ có thể nói là vì sau này không còn cơ hội nữa.
Lưu Bá Kiều quay đầu sang:
- Vườn chủ?
Lý Đoàn Cảnh đột nhiên hỏi:
- Luyện kiếm thật giỏi, sau này tranh thủ đem hài cốt của ta và bộ hài cốt kia an táng cùng nhau. Bá Kiều, nếu phong thủy xoay chuyển, núi Chính Dương giống như mặt trời giữa trưa, ép cho vườn Phong Lôi chúng ta phải cúp đuôi làm người, con sẽ làm thế nào?
Lưu Bá Kiều không có mặt mũi và can đảm ngồi trên lan can nữa, đứng dậy nghiêm mặt nói:
- Kiếm tu đương nhiên phải dùng kiếm nói đạo lý.
Lý Đoàn Cảnh trêu chọc:
- Ấy, rất giống ta lúc còn trẻ.
Sau đó ông ta nhìn ra xa:
- Nhớ kỹ, giữa nam nữ không thể làm như vậy. Sau này đừng cảm thấy kiếm thuật của mình cao, mọi chuyện đều làm theo nguyên tắc. Nói chuyện với cô gái yêu thích vẫn phải... dịu dàng, vẫn phải nói một ít lời tâm tình.
Lý Đoàn Cảnh quay đầu sang, nhìn Hoàng Hà đang từ cửa thang lầu chậm rãi đi tới, tiêu sái cười nói:
- Sau khi ta chết, vườn Phong Lôi phải giao cho hai người các con gánh vác rồi.
Sắc mặt Hoàng Hà lạnh nhạt:
- Sư phụ, một mình con là đủ rồi.
Lưu Bá Kiều cợt nhả nói:
- Như vậy thì tốt, người giỏi làm việc nhiều, không cần ta phải gánh vác.
Lý Đoàn Cảnh vui vẻ cười lớn, đưa tay chỉ vào Hoàng Hà:
- Kiếm tu sát lực vô tận, danh động thiên hạ, thuộc về con.
Sau đó ngón tay chuyển sang Lưu Bá Kiều:
- Kiếm tu tiêu sái vô song, rượu mạnh mỹ nhân, thuộc về con.
Cuối cùng ông ta khoan thai tự đắc nói:
- Tóm lại, tất cả đều thuộc về vườn Phong Lôi chúng ta.
Truyện Kiếm Lai được dịch tại Tàng Thư Viện.
- --------
Trên thuyền cá côn đi đến nước Nam Giản, người đàn ông cường tráng bên cạnh phu nhân chế giễu:
- Ngoại trừ kiếm tu áo đen cuối cùng ra sân, xem như có chút bản lĩnh thật sự, hai trận đại chiến kia thì quá bình thường. Nếu đặt ở Bắc Câu Lô Châu chúng ta, nào có mặt mũi bày ra trận thế lớn như vậy.
Phu nhân gật đầu cười nói:
- Cái hồ lô nuôi kiếm kia đúng là không tệ, chẳng biết có cơ hội mua lại hay không.
Lão ma ma chắp tay đứng nghiêm, mỉm cười nói:
- Chỉ cần phu nhân báo tên ra, chắc là không khó lấy được.
Ông lão áo nho đội mũ lông chồn ngồi ngoài cùng bên trái, thật sự không chịu nổi đám người bên cạnh từ trận đại chiến đầu tiên đã bắt đầu om sòm, bình luận giang sơn không biết điểm dừng, bèn nghiêng đầu nhổ một ngụm đờm xuống đất:
- Kiếm thuật của ba người đúng là không so được với kiếm tiên Bắc Câu Lô Châu chúng ta, nhưng ba trận đại chiến đánh đến khí thế đầy đủ, sảng khoái tràn trề, còn muốn thế nào?
Người đàn ông cường tráng nghiêm mặt nói:
- Lão già muốn tìm chết?
Ông lão cười lạnh nói:
- Tìm chết thì thế nào? Không bằng ký giấy sinh tử. Vừa xem xong náo nhiệt của vườn Phong Lôi và núi Chính Dương, chúng ta cũng để người khác xem náo nhiệt?
Người đàn ông văn nhã bên cạnh phu nhân lập tức hòa giải:
- Có gì từ từ nói, từ từ nói... Đi ra bên ngoài, mọi người đều là người của Bắc Câu Lô Châu, cần gì phải tổn thương hòa khí...
Kiếm tu trẻ tuổi ngoài cùng bên phải quay đầu sang, không kiên nhẫn nói:
- Muốn đánh thì đánh nhanh đi, đừng ở đó khua môi múa mép, làm bẩn lỗ tai của chúng ta.
Chủ thuyền lúc trước từng trò chuyện với Ngụy Bách mỉm cười đi qua, nhìn một lượt bắt đầu từ ông lão áo nho, mỗi lần nhìn một người đều ôm quyền gọi:
- Kiếm Ung tiên sinh, Thanh Cốt phu nhân, Hộc Luật công tử, có thể nể mặt ta bỏ qua lần này không?
Ba bên có thể không cần nể mặt chủ thuyền, thậm chí không cần nể mặt núi Đả Tiếu, nhưng khi chủ thuyền báo ra ba cái tên, mọi chuyện lại trở nên đơn giản.
Ông lão áo nho có danh hiệu Kiếm Ung, là một kiếm tu quái đản nổi tiếng ở phía nam Bắc Câu Lô Châu. Cảnh giới không phải quá cao, chỉ là Kim Đan, không môn không phái, nhưng sở trường nuôi kiếm trong hũ cổ. Hơn nữa thường trợ giúp kiếm tu năm cảnh giới trung nuôi dưỡng phi kiếm miễn phí, cho nên bằng hữu khắp thiên hạ.
Thanh Cốt phu nhân không phải kiếm tu, nhưng có một người cha nuôi là kiếm tu cảnh giới thứ mười, rất bao che con cái, hơn nữa còn sở hữu một thanh thần binh lợi khí không nói đạo lý. Cộng thêm bà ta cũng là tông sư võ đạo cảnh giới thứ bảy, tinh thông chém giết gần người, hung danh hiển hách.
Còn về cái họ của kiếm tu trẻ tuổi kia, càng là đại danh lừng lẫy ở Bắc Câu Lô Châu, chỉ có một nhà, không có chi nhánh. Trong gia tộc có một vị lão tổ lục địa kiếm tiên cảnh giới Ngọc Phác, chính là một trong số kiếm tiên lúc trước dẫn đội đến núi Đảo Huyền, tính cách chính trực, là hảo hữu tương giao với đạo chủ một châu Tạ Thực. Gia chủ hiện giờ là đại đô đốc của vương triều lớn nhất phía đông Bắc Câu Lô Châu, trời sinh không thích hợp tu hành, là một thư sinh yếu đuối trói gà không chặt, nhưng lại nắm giữ ba mươi vạn hùng binh, dưới trướng có hơn ngàn kiếm tu, được khen ngợi là “Thiên Kiếm Văn Soái”.
Núi Đả Tiếu không thể nói là sợ ba phe. Không phải thực lực không đủ đối kháng với gia tộc Hộc Luật, mà là trời cao đất xa, ngoài tầm tay với. Còn như Thanh Cốt phu nhân thích nuôi dưỡng trai lơ và Kiếm Ung tiên sinh tán tu một giới, núi Đả Tiếu đương nhiên càng không sợ. Nhưng dù sao người tới là khách, nào lại biến mối làm ăn trở thành kẻ thù.
Kiếm Ung tiên sinh ôi chao một tiếng, thân thể nghiêng tới trước, vươn người quay sang nhìn Hộc Luật công tử, lớn tiếng hỏi:
- Thằng nhóc họ Hộc Luật, Hộc Luật Ngân Tử là gì của ngươi?
Hộc Luật công tử tức giận nói:
- Là chú của ta, đã bế quan rất nhiều năm rồi. Ngươi quen biết sao?
Kiếm Ung tiên sinh vỗ lên chân một cái:
- Ha ha, Hộc Luật Ngân Tử lúc còn trẻ là một khúc gỗ yếu đuối, lần đầu đi lầu xanh còn là do ông đây dẫn hắn theo. Sau đó, chậc chậc chậc, thường xuyên đi theo phía sau mông ông đây.
Hộc Luật công tử đỏ mặt lên, vội vàng cẩn thận liếc nhìn nữ kiếm tu bên cạnh, thấy cô không có gì khác thường mới thở phào một hơi. Hắn dùng lời lẽ đanh thép nói với lão già bại hoại kia:
- Chú của ta không phải loại người như vậy!
Kiếm Ung tiên sinh trợn trắng mắt:
- Ông đây và chú của ngươi giao tình rất sâu, một đứa con nít như ngươi thì biết cái rắm gì!
Hộc Luật công tử giống như bị sét đánh. Nữ kiếm tu cuối cùng không nhịn được nữa, tức giận quát lên:
- Câm miệng!
Kiếm Ung tiên sinh cười đùa nói:
- Oa, cô vợ nhỏ thật là hung dữ, sau này thằng nhóc ngươi phải chịu khổ rồi.
Trong lòng Hộc Luật công tử biết không ổn, chỉ là không kịp lên tiếng nhắc nhở.
Nữ kiếm tu mặt như sương lạnh:
- Nói năng lỗ mãng thiếu suy nghĩ, đánh vỡ cái răng chó của ngươi!
Dứt lời, thanh phi kiếm vốn dùng để cài tóc, phần chuôi nở rộ ra một tia sáng như tuyết, kéo ra một đường trắng chói mắt thật dài giữa không trung.
Phi kiếm trên thế gian vốn nổi tiếng nhanh chóng khó phòng ngự, nhưng thanh kiếm nhỏ của nữ kiếm tu này càng nhanh đến mức khó tưởng tượng.
- Ôi chao, má ơi, đau chết ông đây rồi!
Kiếm Ung tiên sinh ôm miệng, máu tươi chảy ròng ròng, nói năng hàm hồ không rõ. Hóa ra phi kiếm kia đã đâm rách da miệng, trực tiếp đánh vỡ một cái răng cửa của lão.
Lão không giận mà lại cười, cực kỳ sảng khoái, hai tay vỗ vào chân, phun ra một ngụm máu tươi, ra sức kêu lên:
- Hay cho một thanh “Điện Xế”, không hổ là một trong số phi kiếm nhanh nhất Bắc Câu Lô Châu ta, danh bất hư truyền, danh bất hư truyền!
Ngay cả Thanh Cốt phu nhân cũng hơi sợ hãi, không ngờ cô gái kia lại là hậu duệ của một vị lão tổ kiếm tiên hiếm thấy trên đời. Hơn nữa so với gia tộc Hộc Luật thế lực to lớn, chủ nhân tiền nhiệm của thanh “Điện Xế” kia thuộc về loại thế đơn lực không bạc, chiến lực cực kỳ mạnh mẽ, đã từng một mình cầm kiếm đi lại Trung Thổ Thần Châu rồng nằm hổ phục, còn có một thanh bội kiếm tên là “Hổ Hủy”.
Trần Bình An không biết nội tình cơ mật trên những đỉnh núi Bắc Câu Lô Châu kia, huống hồ bọn họ đều dùng ngôn ngữ thông dụng Bắc Câu Lô Châu nói chuyện, hắn nghe không hiểu được. Nhưng đây là một trận thần tiên đánh nhau mưa gió sắp tới, không cần nghi ngờ, cho nên hắn thành thật ngồi yên tại chỗ, chuẩn bị thấy tình thế không ổn sẽ lập tức bỏ chạy.
Sau khi phi kiếm trở về vỏ, nữ kiếm tu áy náy cười một tiếng với chủ thuyền núi Đả Tiếu. Trong lòng chủ thuyền bình tĩnh lại, có cô gái này giúp giải quyết thì sự việc sẽ không phức tạp nữa, chỉ sẽ hạ màn sớm hơn một chút.
Quả nhiên ba phe đều yên tĩnh lại, không còn không khí khẩn trương giương cung bạt kiếm như trước đó.
Tại khoảnh khắc này, sau khi xem qua trận chiến kiếm tu trong tranh hoa điểu, lại xem qua thần tiên so chiêu gần trong gang tấc, Trần Bình An trong lòng tự nói với mình: “Trần Bình An, đừng chỉ lo uống rượu, phải siêng năng luyện quyền, sớm luyện kiếm một chút”.
Hắn bất giác quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài thuyền cá côn. Ngự kiếm bay lượn, xuyên mây qua mưa, làm bạn với chim, chuyện này khiến hắn rất khao khát.