Kiếm Lai - Phong Hỏa Hí Chư Hầu

Mưa to gió lớn, thỉnh thoảng có sấm chớp đùng đùng xé rách màn đêm.

Trên một sườn núi nhỏ bên ngoài nhà cổ, có một đạo nhân trung niên tay cầm phất trần vẻ mặt u ám. Hắn buông lỏng tay đưa mắt nhìn, một đồng tiền tạo hình cổ xưa trong tay đột nhiên vỡ nứt. Đạo nhân trung niên cố nén đau lòng, nhìn như thờ ơ tiện tay vứt bỏ, hừ lạnh nói:

- Một đôi cẩu nam nữ người không ra người, quỷ không ra quỷ, còn muốn dựa vào địa thế để chống cự sao, chỉ tăng thêm đau khổ mà thôi.

Bên cạnh đạo nhân trung niên có một nam tử cao lớn áo quần phong phanh, mày rậm mắt to. Hắn mặc cho nước mưa xối ướt toàn thân, trong mắt thỉnh thoảng có tia sáng màu vàng lóe lên, bên hông đeo một hộp chứa con dấu lớn chừng nắm tay.

Hắn thấy đạo nhân trộm gà không thành lại mất nắm gạo, tổn thất một vị ái tướng tâm phúc, liền không kiên nhẫn cười lạnh nói:

- Nếu muốn cứng rắn xông vào, vậy sau khi chuyện thành công, cũng không phải là chia năm năm nữa.

Đạo nhân trung niên không muốn dây dưa với chuyện này, hỏi ngược lại:

- Đao khách nhiều râu kia là thần thánh phương nào, vì sao vừa khéo tối nay đến thăm nhà cổ?

Nam tử cao lớn cười nhạo nói:

- Nghe nói cuối năm ngoái có một du hiệp nơi khác đến nước Thải Y, ỷ có một thanh đao tốt, giải quyết được mấy con âm vật nông thôn không ra hồn, gây dựng được danh tiếng lớn. Nhìn thần ý của hắn lộ ra khi đi lại trong cơn mưa lớn này, nhiều nhất là một võ phu cảnh giới thứ tư. Nếu ở nơi khác thì ta còn kiêng dè mấy phần, nhưng hôm nay ở trong địa bàn của ta thì không đáng nhắc tới. Đến lúc đó ngươi và ta cùng nhau giải quyết, ngươi có thể mang hắn đi chế thành con rối, ta sẽ không ngăn cản, nhưng đao phải thuộc về ta.

Đạo nhân trung niên vung phất trần, cả người bốc lên sương mù, đạo bào bị nước mưa xối ướt trong nháy mắt khô ráo, cười nói:

- Cứ quyết định như vậy đi.

Nam tử cao lớn do dự một thoáng, hỏi:

- Chỗ dựa của chủ nhân nhà cổ kia, thật sự đã bị thất thế trong Thần Cáo tông?

Đạo nhân trung niên gật đầu cười nói:

- Tin tức của sơn thần ngươi đúng là quá bế tắc rồi.

Nam tử cao lớn sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Còn không phải tòa nhà quái gở kia kiếm được một trận pháp rách nát không truyền ra ngoài của Thần Cáo tông, từng bước xâm chiếm linh khí trong phạm vi trăm dặm, làm hại ta trăm năm qua kim thân dần dần mục nát. Hôm nay còn ai muốn xem ta là sơn thần nữa, không bằng cả thổ địa ở nơi khác. Thù này không báo khó giải mối hận trong lòng ta.

Đạo nhân trung niên gật đầu xưng phải, an ủi một phen.

Trên thực tế, miếu sơn thần ở đây cũng là nơi cung phụng kim thân của nam tử, vốn là một ngôi miếu xây dựng lung tung, không được triều đình nước Thải Y sắc phong. Cộng thêm bãi tha ma khắp nơi, mùi hôi ngập trời. Sau khi nam tử cao lớn tiếp nhận hương khói, may mắn trở thành thần linh núi sông, vì tu hành mà chỉ thấy cái lợi trước mắt, đã tăng nhanh tiến trình sông núi khô cằn. Nhà cổ là mắt trận để vận chuyển trận pháp, chỉ hấp thu khí tức âm tà chứ không hao tổn linh khí sông núi, ngược lại còn duy trì sông núi cân bằng.

Nhưng nói nhiều cũng vô ích, đạo nhân trung niên rơi vào ma đạo và sơn thần nơi này không đi theo chính đạo, trong lòng đều biết rõ những chuyện này, dù sao bọn họ cũng không phải kẻ tốt lành gì.

Nam tử cao lớn đột nhiên nghiêm mặt hỏi:

- Ta là vì đoạt lại toàn bộ địa bàn, còn ngươi là vì thèm muốn thân thể của nữ quỷ kia, một khi ngươi có thể khống chế điều khiển sẽ như hổ thêm cánh. Vậy tên kia đang mưu đồ cái gì? Chẳng lẽ trong nhà cổ này còn có pháp bảo quý hiếm mà ta không biết?

Đạo nhân trung niên cười khà khà nói:

- Chuyện này ta cũng không rõ, lát nữa chúng ta hỏi hắn xem?

Trong lòng nam tử cao lớn hiểu ngầm:

- Như vậy thì tốt.

Đạo nhân trung niên nhìn quanh, thấy ngoài đất đai thì phần nhiều là vách núi nhợt nhạt, cây xanh lác đác. Nhưng hắn biết đây còn phải quy công cho “thú vui nhàn hạ” của nữ quỷ kia, đất đai mới có được một chút sắc xuân như vậy.

Nữ quỷ kia dù là cơ duyên hay tính tình thì đều hiếm thấy. Sau khi đạo nhân trung niên tự mình đến đây, càng quyết chí phải có được cô ta. Hắn nhìn tòa nhà cổ phía xa, tấm tắc nói:

- Cây chỏng chơ này, sức sống hết rồi.

Không ngờ nam tử cao lớn cũng từng đọc sách, cười nói:

- Cây còn như vậy, người sao chịu nổi.

Một tu sĩ và một thần linh nhìn nhau cười.

Trong viện thứ hai của nhà cổ, một gian phòng bên đã tối đèn, hai thư sinh kia chắc đều đã ngủ. Nhưng phòng của Trần Bình An và Trương Sơn đèn đóm vẫn sáng. Không đợi bà lão gõ cửa, đao khách thích rượu như mạng đã ngửi được mùi rượu, thản nhiên gõ cửa phòng:

- Còn rượu uống không? Nếu có thì là rượu đổi mạng rồi, bảo đảm ngươi sẽ có lời.

Bà lão không ngăn cản, chỉ nói:

- Các ngươi tự sắp xếp phòng đi.

Trần Bình An đậy nắp bầu rượu, mở cửa phòng, trông thấy một người đàn ông xa lạ dung mạo thô kệch.

Đao khách liếc nhìn Trần Bình An, tùy tiện hỏi:

- Thằng nhóc, nghe tiếng đi lại và hô hấp của ngươi, chắc cũng là người tập võ, hôm nay đã đến cảnh giới thứ hai chưa?

Trần Bình An cười nói:

- Từ nhỏ đi theo trưởng bối học võ, đây là lần đầu hành tẩu giang hồ, còn không biết phân chia cảnh giới.

Hắn quay đầu nhìn, thấy Trương Sơn đã bị đánh thức, đang ngồi bên giường mang giày.

Đao khách bước qua ngưỡng cửa, đặt mông ngồi xuống ghế dựa, tấm tắc nói:

- Không biết phân chia cảnh giới? Đó là xuất thân từ nơi hoang vu hẻo lánh rồi? Vậy vì sao chuyến này ra cửa đi xa, lại nói ngôn ngữ thông dụng của Đông Bảo Bình Châu trôi chảy như vậy? Nông thôn ở nước nhỏ bình thường không thể học được thứ này. Nói, thằng nhóc ngươi có phải là ma quỷ đội lốt người hay không?

Ông ta rút đao ra khỏi vỏ hơn một nửa, ánh đao sáng chói, trợn mắt nhìn:

- Mau xưng tên ra, dưới đao Từ mỗ không chém quỷ vô danh!

Trần Bình An và Trương Sơn đưa mắt nhìn nhau. Chẳng lẽ vì bên ngoài mưa lớn, đầu của người huynh đệ này đã bị vô nước rồi?

Ma quỷ à?

Trong số luyện khí sĩ có rất nhiều tu sĩ tự do không chính quy, lai lịch hỗn tạp. Dù là yêu quái cây cỏ thành tinh, mặc dù khó tránh khỏi bị kỳ thị, nhưng cũng không đến mức bị chèn ép truy sát.

Có điều quỷ tu là ngoại lệ, một khi phát hiện gần như người người đều hô đánh hô giết. Nếu nói sinh lão bệnh tử là thiên đạo tuần hoàn, vậy thì luyện khí sĩ chứng đạo trường sinh là làm chuyện nghịch thiên. Người chết xuống mồ an nghỉ là nhân đạo, quỷ tu thì làm trái điều này, thuộc về tà môn ngoại đạo mà người người đều phải tru diệt.

Tiên là tu sĩ sống, thần thì được sắc phong sau khi chết. Quỷ tu lại là ngoại lệ, không phải là tu sĩ sống trên đời, cũng không phải là thần linh núi sông sau khi chết được triều đình sắc phong, trao tặng kim thân. Cho nên thiên sư núi Long Hổ đạo pháp cao thâm, đối tượng mà kiếm gỗ đào nhắm đến, phần lớn là ma quỷ quấy phá khắp nơi chứ không phải yêu tinh quỷ quái ẩn núp trong dân gian quê mùa.

Tại khu vực then chốt người đến người đi, buôn bán phồn hoa, cái từ “yêu tinh quỷ quái” này lại càng không phân chia tốt xấu rõ ràng. Trên thực tế ở một số quốc gia lớn, nhất là vương triều cường thịnh nơi thế lực trên núi ăn sâu bén rễ, dù là dân chúng cũng đã quen sống với những yêu tinh quỷ quái kỳ lạ kia.

Trần Bình An cũng không giải thích, chỉ lấy bầu rượu xuống, yên lặng uống một hớp rượu. Đao khách ngẩn người, cổ họng khẽ nhúc nhích, hiển nhiên là sâu rượu trong bụng quấy phá. Khí thế của ông ta chợt giảm xuống, mặt dày đưa tay ra nói:

- Chỉ cần mời ta uống rượu, cho dù ngươi là quỷ vật thì ta cũng mắt nhắm mắt mở. Chỉ cần không bị ta bắt gặp đang hành hung làm ác, tất cả đều dễ bàn.

Trần Bình An lắc đầu, không cho.

Đao khách thở dài:

- Thằng nhóc ngươi không thành thật, quá gian xảo, rõ ràng đang khi dễ cao thủ chính phái như ta.

Trương Sơn vội vàng ngồi xuống hòa giải, dùng ngôn ngữ thông dụng Đông Bảo Bình Châu trò chuyện với đao khách.

Trên ghế dựa ở lầu thêu trong nhà cổ, đôi nam nữ dựa sát vào nhau. Cô gái mặc váy dài màu đen vạt lớn, không lộ hai chân và giày thêu. Tóc mai của hai người cọ vào nhau, nam tử nhẹ giọng rủ rỉ:

- Mong nương tử xuân lạnh áo quần ấm áp, mong nương tử mi sầu giãn ra, mong nương tử mỗi lần đẩy cửa sổ có thể nhìn thấy trăng sáng trên không, non xanh nước biếc...

Cô gái nét mặt xấu xí nức nở, như khóc như kể, váy ở nửa người dưới nhấp nhô như hoa sóng.

Bà lão đi trong hành lang tối đen lặng lẽ thở dài, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh cột hành lang có treo đèn lồng, sờ gương mặt khô héo của mình, đã quên bao nhiêu năm rồi mình không soi gương. Bà đã như thế, chắc hẳn tiểu thư trăm năm chưa từng rời khỏi lầu thêu cũng như vậy.

Đao khách trò chuyện với Trương Sơn một lúc, đột nhiên tay ấn lên chuôi đao, vẻ mặt không còn cười đùa như trước, nghiêm túc nói:

- Quả nhiên giống như lời đồn ở trấn nhỏ gần đây, yêu khí đến từ hậu viện nhà cổ. Yêu khí thật nặng, chẳng trách phong thủy nơi này đã hao mòn gần hết, không chừng là lão yêu bà cảnh giới thứ sáu. Hai thằng nhóc, bây giờ ta sẽ đi chém yêu, hai đứa các ngươi thấy tình thế không ổn thì hãy rút lui, đừng sơ xuất. Nơi này rất nguy hiểm, không phải hai đứa các ngươi có thể nhúng chân vào.

Dứt lời lại suy nghĩ một lúc:

- Không cần phải rút lui ngay bây giờ, tránh để lão yêu trong nhà cổ nhìn thấy. Cho dù ta bị thua cũng sẽ cố gắng quấn lấy bọn chúng, đến lúc đó nghe tin tức của ta, bảo các ngươi chạy thì đừng do dự.

Sau đó ông ta hít sâu một hơi, rút đao ra khỏi vỏ, ánh đao chợt hiện. Lại duỗi tay gạt bụi bặm trong chậu than, nắm một miếng than lửa bốc cháy hừng hực chà lên thân đao, đốm lửa tung tóe, càng tôn lên sự sắc bén của thanh bảo đao kia.

Cho dù phần thắng không cao, lúc này cả người đao khách tràn đầy khí thế, có thể gọi là khí khái anh hùng.

Trần Bình An đưa bầu rượu qua, vẻ mặt nghiêm túc:

- Tráng sĩ.

Đao khách mỉm cười lắc đầu, cầm bảo đao đứng dậy:

- Lúc tán gẫu uống rượu cho đỡ thèm mà thôi. Thực ra khi chém giết đại yêu, trừ ma vệ đạo, còn sảng khoái hơn uống rượu gấp trăm ngàn lần.

Trong đêm mưa, đao khách cầm đao đẩy cửa đi ra, bước nhanh về phía hậu viện, cổ tay rung lên, ánh đao nở rộ chiếu sáng bốn phía. Ông ta ngẩng đầu nhìn về nơi xa, cao giọng nói:

- Từ Viễn Hà ở đây, xin chỉ giáo!

Trương Sơn cầm lấy kiếm gỗ đào có cột chuông nghe yêu, trầm giọng nói với Trần Bình An:

- Ta đi giúp ông ấy giết yêu. Trần Bình An, ngươi là võ phu thuần túy, trước khi bước vào cảnh giới thứ tư không thích hợp đối phó với đại yêu âm vật. Ngươi cứ ở lại đây, nếu thật sự cần thiết thì ta sẽ gọi ngươi.

Trần Bình An gật đầu nói:

- Được.

Sau khi Trương Sơn nhẹ nhàng lướt ra khỏi phòng, Trần Bình An chờ một lúc, cũng không ở yên theo dõi biến hóa mà đi ra khỏi phòng, cách một màn mưa về nhìn về phòng bên đối diện:

- Ta biết là ngươi.

Phòng bên đối diện tắt đèn đã lâu, một cánh cửa từ từ mở ra. Sở thư sinh xuất hiện, vóc người cao gầy, tay cầm bó đuốc lúc trước bị mưa to dập tắt, vẻ mặt tươi cười.

Sau khi liếc nhìn Trần Bình An, Sở thư sinh nhếch khóe miệng, giơ cánh tay lên, lòng bàn tay vuốt nhẹ vào đầu bó đuốc, trong nháy mắt đốt cháy nó. Hắn nhẹ nhàng đâm phần đuôi vào cây cột trong hành lang, lập tức cắm cả bó đuốc vào trong đó:

- Ngươi nói chuyện ít nhất, nhưng lại thông minh nhất. Đương nhiên bản lĩnh cũng không nhỏ, có thể diệt trừ quỷ vật tiền đồng của Bạch Lộc đạo nhân. Có điều quỷ vật cảnh giới thứ ba suy cho cùng cũng chỉ như vậy, đừng vì thế mà kiêu ngạo tự mãn...

Trần Bình An không nói lời nào, bóng dáng gầy gò đột ngột biến mất, khiến sở thư sinh hơi kinh ngạc.

Một bóng người nhanh như chớp lướt qua màn mưa giữa phòng bên, lao thẳng tới trước. Sở thư sinh hơi sơ ý thậm chí chưa kịp hồi thần, đã bị gió quyền như cầu vồng trắng treo trên không đánh vào đầu, cả người bay ngược ra sau, đâm xuyên cửa phòng và vách tường, ngã vào hành lang bên ngoài, cuối cùng đụng trúng một cây cột hành lang to lớn.

Cây cột sau lưng nứt thành một mạng nhện nhỏ, lúc này Sở thư sinh mới miễn cưỡng dừng được thế lui, không ngừng nôn ra máu, thần hồn chấn động, vẻ mặt kinh hãi. Chẳng những kình lực quyền pháp mạnh đến dọa người, mà quyền ý và gió quyền còn trộn lẫn với nhau đánh vào người hắn, giống như gậy trừ tà trong tay tiên nhân đánh vào âm vật, trời sinh khắc chế.

Lại một tiếng vang lớn, lần này là một quyền đánh vào cổ, khiến cả người Sở thư sinh và cột hành lang đều sụp về phía sau.

Sở thư sinh bị hai quyền này đánh cho máu me đầy người, gương mặt dữ tợn, áo quần rách nát. Hắn muốn hiện ra nguyên hình, cũng không quan tâm đến bố cục gì nữa.

Sau đó hắn bỗng nghe được một câu nói kỳ quái:

- Mùng Một.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui