Kiếm Lai - Phong Hỏa Hí Chư Hầu

Trên bàn đủ các loại đồ, đã là thu hoạch của Trần Bình An, cũng là giang hồ của hắn.

Một viên đá mật rắn thượng đẳng, lúc trước trên thuyền cá côn, đạo cô Hạ Tiểu Lương của Thần Cáo tông đã trả cho Trần Bình An. Còn có một số đá mật rắn bình thường đã phai màu.

Văn mật màu vàng do thành hoàng gia Thẩm Ôn nước Thải Y tặng. Ngoại trừ thứ này, bên cạnh còn có một mớ mảnh vỡ kim thân hai màu vàng bạc, cùng với kim thân vỡ tan của sơn thần miếu hoang quận Yên Chi.

Một con dấu xuất xứ từ đại thiên sư núi Long Hổ nào đó. Theo như cách nói của Thẩm Ôn, con dấu này phải phối hợp với ngũ lôi chính pháp Đạo gia mới có thể phát huy uy lực. Nhưng khiến Trần Bình An nhớ kỹ nhất vẫn là câu nói kia: “Chỉ người có đức mới cầm được.”

Một mớ tiền đồng, có tiền cốc vũ, tiền tiểu thử, tiền hoa tuyết.

Một đống thẻ trúc nhỏ, có một số là dùng trúc bình thường gọt thành, phần nhiều vẫn là trúc núi Thanh Thần còn dư sau khi Ngụy Bách xây dựng lầu trúc. Trên đó khắc đầy danh ngôn lời răn và thơ từ câu hay, có văn chương thánh hiền mà Thôi Đông Sơn ngâm nga lúc luyện quyền với Trần Bình An, có văn tự mà Lý Hi Thánh viết lên vách lầu trúc, có đoạn ngắn mà Trần Bình An trích ra từ du ký núi sông, có lời vô tâm được truyền miệng trên giang hồ...

Một cái ly chọi gà mua ở bến thuyền nước Sơ Thủy, không đáng giá, nhưng đây là chi tiêu ngoài mức hiếm hoi của Trần Bình An.

Hai sợi râu rồng màu vàng được kiếm tu Tả Hữu tặng, cùng với một món pháp bào màu vàng sau khi lão giao long gây họa chết đi để lại, cộng thêm một hạt châu cũ kỹ giống như viên thuốc ố vàng.

Một đồ rửa bút bằng sứ trắng, lấy được từ thích khách Xà Hạt phu nhân nước Cổ Du. Sở dĩ không bán cho Thanh Phù phường, là vì Trần Bình An thích vòng văn tự hoạt bát linh động của nó.

Một quyển “Kiếm Thuật Chính Kinh”, cùng với một ngọc bài vốn là vật một thước, đều do Trịnh Đại Phong thành Lão Long đưa cho.

Một quyển điển tịch Nho gia được lão tú tài Văn Thánh tặng, cộng thêm mấy quyển du ký núi sông và giấy bút văn nhân lấy từ phủ đệ thái thú quận Yên Chi.

Một con dấu có khắc “Tĩnh Tâm Đắc Ý”.

Một ấn chữ “Thủy” không còn ấn chữ “Sơn” làm bạn, có vẻ hơi trơ trọi. Nó được Trần Bình An đặt ở vị trí gần bên tay nhất.

Đương nhiên còn có quyển “Hám Sơn quyền phổ” làm bạn lâu nhất.

Ninh Diêu lật qua lật lại, đánh giá từng thứ, cuối cùng cười nói:

- Cho ta hết à? Không giữ lại một ít tiền riêng sao?

Trong lòng nàng hơi hối hận, tiền riêng thì có tính là gì, sau này nói chuyện với Trần Bình An không thể lại thiếu suy nghĩ như vậy. Nhớ lấy, đây không phải là tu hành kiếm đạo.

Trần Bình An hiển nhiên không phát giác được thâm ý trong lời nói của Ninh Diêu, chỉ vào mấy món đồ, nghiêm túc nói:

- Quyển “Hám Sơn quyền phổ” này, cô cũng biết rồi, không phải của tôi. Tôi chỉ giúp Cố Xán bảo quản mà thôi, không thể cho cô. Con dấu mà Tề tiên sinh tặng cũng không được. Còn có con dấu thiên sư của thành hoàng gia, tôi cảm thấy cho cô không thích hợp lắm. Những thứ còn lại, cô muốn thì cứ lấy hết đi.

Ninh Diêu bĩu môi:

- Chẳng hiếm lạ gì, ngươi cứ giữ đi.

Trần Bình An vỗ đầu một cái, lấy hồ lô nuôi kiếm Khương Hồ bên hông xuống, đặt lên bàn. Lại từ trong hộp kiếm lấy ra lá bùa có chứa nữ quỷ xương khô, giải thích:

- Cái hồ lô nuôi kiếm này là quà tặng khi tôi mua mấy ngọn núi, sơn thần Ngụy Bách đã đòi Đại Ly giúp tôi. Bên trong lá bùa này có một nữ quỷ rất hung dữ. Nhờ Quế phu nhân giúp đỡ, cô ta đã ký kết khế ước sáu mươi năm với tôi, hôm nay ở trong hộp kiếm. Quế phu nhân nói hộp kiếm này gọi là nhà hòe, âm vật ở trong đó có thể bồi dưỡng hồn phách, tăng trưởng tu vi, giống như một động tiên đất lành nhỏ của chúng.

Ninh Diêu hỏi:

- Nữ quỷ xương khô, có đẹp không?

Trần Bình An ngẫm nghĩ:

- Là như vậy, không đẹp bằng một nữ quỷ áo cưới ở sơn trang, mà nữ quỷ áo cưới kia lại không đẹp bằng cô.

Ninh Diêu tức giận nói:

- Trần Bình An, ngươi biến thành mồm mép láu lỉnh như vậy, có phải học theo A Lương không?

Trần Bình An cười lắc đầu nói:

- Không có, đều là lời thật lòng của tôi, lời hay cũng không phải là mồm mép láu lỉnh.

Ninh Diêu cười ha hả nói:

- Vậy có phải ngươi đã lừa gạt chân tâm của rất nhiều cô nương rồi?

Nói đến đây, nàng nằm sấp xuống bàn, quay đầu nhìn Trần Bình An đã cao hơn rất nhiều, da cũng trắng hơn một chút, dường như hơi chán nản:

- Hôm nay ta cũng không thể dùng một tay đánh năm trăm tên Trần Bình An nữa. Ngươi đã đi qua hơn nửa Bảo Bình châu, nhiều cô nương ở địa phương nhỏ như vậy, không chừng sẽ thật sự coi ngươi là thần tiên, sau đó thích ngươi.

Trần Bình An vội vàng khoát tay nói:

- Không có cô nương nào thích tôi cả. Trên đường không phải kẻ thù đánh đánh giết giết thì cũng là bèo nước gặp nhau, cuối cùng từ biệt.

Nói đến đây hắn lại thở dài, cũng nằm sấp xuống bàn, dùng ngón tay gõ nhẹ lên hồ lô nuôi kiếm:

- Khi tôi rời quê hương đã ngồi một chiếc thuyền cá côn của núi Đả Tiếu Câu Lô châu. Tôi ở trên thuyền gặp được hai chị em, một người tên là Xuân Thủy, một người tên là Thu Thực, tuổi tác xấp xỉ với tôi. Sau đó thuyền cá côn rơi vỡ, có lẽ không gặp được bọn họ nữa rồi.

Trần Bình An liếc nhìn đồ rửa bút không nổi bật trên bàn, hắn chỉ cách nó hơn một thước, nhưng đã cách bọn họ rất xa rồi.

Ninh Diêu chẳng những không cảm thấy Trần Bình An lăng nhăng, ngược lại nhẹ giọng an ủi:

- Sinh li tử biệt, không thể tránh khỏi.

Nàng vẫn dán một bên má vào mặt bàn:

- Ở Kiếm Khí trường thành, già hay trẻ, nam hay nữ, chỉ cần ra trận, mỗi lần đều sẽ chết rất nhiều người. Có người mà ngươi không biết, cũng có người mà ngươi quen biết. Ngươi vốn không có thời gian thương tâm, nếu không người chết sẽ là mình. Chỉ đến khi đại chiến hạ màn, người còn sống mới có thể thương tâm, nhưng cũng sẽ không quá thương tâm. Nhiều nhất là nhìn về phía nam Kiếm Khí trường thành, gởi một chén rượu, mọi người đều như vậy.

Ánh mắt nàng sâu lắng, xa xăm lành lạnh như giếng Thiết Tỏa ở quê nhà Trần Bình An:

- Giống như lúc trước uống rượu vong ưu ở quán rượu, ta thuận miệng nhắc đến chuyện nhỏ kia với ngươi. Ta và bằng hữu uống rượu tiễn biệt, có người bỗng nhiên nói đến chuyện của cha mẹ ta. Ngươi hỏi ta có tức giận không, đương nhiên là có, nhưng không nhiều như người ngoài nghĩ. Ngươi có biết tại sao không?

Trần Bình An nằm ở đó, cùng nàng nhìn nhau, chỉ khẽ lắc đầu.

Ninh Diêu nói ra đáp án:

- Bởi vì kẻ nói gở kia, cuối cùng có một ngày cũng sẽ chết trên chiến trường. Hơn nữa hắn nhất định sẽ khẳng khái đi chết, giống như tổ tiên của hắn vậy. Nghĩ đến đây ta lại cảm thấy không cần quá tức giận, mấy câu mà thôi, rất nhẹ nhàng, còn không nặng bằng kiếm khí bên cạnh. Không chừng một ngày nào đó ta sẽ kề vai chiến đấu với bọn họ, người này cứu người kia, hoặc là chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác chết.

Trần Bình An gật đầu, sau đó ngồi dậy, lại lắc đầu nói:

- Ninh cô nương, cô nghĩ như vậy...

Ninh Diêu trợn mắt nói:

- Ta không muốn nghe đạo lý, không được làm phiền ta.

Đạo lý của người khác, nàng có thể không cần nghe, chẳng hạn như lão tổ tông trong nhà, lão đại kiếm tiên trên đầu thành, A Lương đã rời khỏi núi Đảo Huyền, bằng hữu cùng lứa bên cạnh. Nhưng nếu là Trần Bình An nói, nàng chỉ có thể bị hắn làm phiền, còn không bằng ngay từ đầu đã bảo hắn đừng nói.

Trần Bình An “à” một tiếng, tiếp tục nằm, không nói những đạo lý mà mình vất vả đọc được trong sách.

Ninh Diêu đột nhiên ngồi dậy:

- Ngươi thật sự muốn đi Kiếm Khí trường thành?

Trần Bình An cũng ngồi dậy theo, gật đầu nói:

- Lão tiền bối dạy quyền pháp cho tôi đã nói, đi lên đầu thành sẽ có thể rèn luyện thần hồn của võ phu, chỉ cần đừng chết ở đó sẽ có thu hoạch rất lớn. Hơn nữa không biết tại sao, lần trước sau khi uống rượu vong ưu với đôi vợ chồng kia, tôi luôn có một ảo giác. Từ cảnh giới thứ tư đến thứ sáu giống như chảy thành sông, chỉ cần tôi muốn gia tăng cảnh giới là có thể làm được dễ dàng.

- Tôi dĩ nhiên sẽ không hồ đồ một hơi đột phá cảnh giới như vậy. Một bước đi không vững chắc, sau này sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng tôi có một trực giác, đã uống rượu ngon của đất lành Hoàng Lương, sau này đột phá cảnh giới từ bốn đến năm và năm đến sáu, sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Ninh Diêu cầm lấy cái hồ lô nuôi kiếm kia, tùy ý lắc lư, lông mi hơi run:

- Vậy ngươi phải cảm tạ bọn họ, đã cho ngươi một cơ duyên như vậy.

Trần Bình An gật đầu nói:

- Đương nhiên là vậy. Cho nên lần này đến Kiếm Khí trường thành, tôi muốn xem thử có thể gặp được bọn họ nữa hay không.

Ninh Diêu ngẫm nghĩ, không nói gì thêm.

Trần Bình An hơi thấp thỏm:

- Thế nhưng lúc trước bị người ta bắt đến Kiếm Khí trường thành, quá khó chịu. Tôi sợ đứng còn không vững, làm sao đi lên đầu thành?

Ninh Diêu giải thích:

- Thực ra cũng không khoa trương đáng sợ như ngươi nghĩ, đầu thành vốn là nơi kiếm khí mạnh nhất. Nếu ngươi đi vào từ núi Đảo Huyền, từng bước đi tới đầu thành, tuần tự tiến dần, từ từ thích ứng, sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Kiếm Khí trường thành tương tự như Thiên Ngoại Thiên (trời ngoài trời) của thế giới Thanh Minh, là một nơi không có pháp tắc. Kiếm tu cảnh giới thứ mười ba cũng không bị cưỡng ép phi thăng, không ai quan tâm đến sống chết của chúng ta, ngay cả thiên đạo cũng mặc kệ nơi này. Cho nên rất nhiều kiếm tu xứ khác thích tới đây rèn luyện, tham gia chiến sự.

- Lúc trước ngươi nhìn thấy kiếm tu đầy trời phía trên động tiên Ly Châu, chính là luyện khí sĩ của Câu Lô châu. Lần này có bọn họ trợ trận, yêu tộc bên ngoài tấn công ba lần đều cúp đuôi chạy về, bỏ lại mấy vạn thi thể dưới đầu thành. Những thi thể này đều trở thành tiền vốn để chúng ta mua vật tư trên thuyền núi Đảo Huyền, nhưng ta cảm thấy không đơn giản như vậy. Tin rằng Trần gia gia đã bắt ngươi đến Kiếm Khí trường thành, cùng với hai vị thánh nhân khác trấn giữ nơi này, sẽ biết được rõ ràng hơn.

Ninh Diêu cười cười:

- Tu sĩ cảnh giới càng cao, nhất là tu sĩ năm cảnh giới cao, dù là nhân tộc hay yêu tộc, tiến vào địa bàn nhà người khác sẽ không quen thủy thổ. Đây là điểm mấu chốt của thánh nhân trấn giữ một phương trời đất, chiếm hết thiên thời địa lợi. Nếu so sánh, chưởng giáo Đạo gia Lục Trầm của thế giới Thanh Minh, lúc trước tiến vào thế giới Hạo Nhiên, cảnh giới cao nhất cũng chỉ là mười ba, đây là quy củ do Lễ Thánh lập ra. Mà thánh nhân Nho gia tiến vào thế giới Thanh Minh cũng không ngoại lệ.

- Giữa thánh nhân tuy có tranh đấu đại đạo, nhưng không có nghĩa là bọn họ không tôn trọng lẫn nhau. Nói ra ngươi có thể không tin, cho dù yêu tộc là kẻ địch sinh tử trên chiến trường, cũng có những kẻ đáng để kiếm tu chúng ta kính phục. Đồng dạng trong yêu tộc cũng có rất nhiều đại yêu, khâm phục một số kiếm tu lợi hại của chúng ta.

- Tại Kiếm Khí trường thành, chỉ cần không phải kiếm tu, những võ nhân giống như ngươi, còn có luyện khí sĩ của các trường phái học thuật, đều sẽ rất khó chịu. Đây có thể là một phúc duyên rất lớn, nhưng cũng có thể sẽ bị kiếm khí hoàn toàn mài mòn cơ sở đại đạo.

- Có hai ví dụ, một là trong lịch sử có một kiếm tu cảnh giới Động Phủ của Câu Lô châu, ở nơi này từng bước trở thành tu sĩ cảnh giới Tiên Nhân. Hai là một tu sĩ cảnh giới Tiên Nhân của Phù Dao châu, chẳng những không tìm được thời cơ đột phá cảnh giới ở đây, ngược lại còn rơi xuống cảnh giới Nguyên Anh.

Trần Bình An đột nhiên nói:

- A Lương đã dạy tôi phương pháp vận khí Thập Bát Đình.

Ninh Diêu hơi sững sốt:

- Ông ta đối xử với ngươi không tệ. Ở chỗ chúng ta, chỉ có kiếm tu lập đại công, mới có tư cách truyền thụ phương thức vận chuyển khí tức này cho một người khác. Bọn họ gần như đều truyền cho đệ tử đắc ý nhất, hoặc là người thừa kế gia tộc.

- Nhưng ngươi đừng cao hứng quá sớm. Thập Bát Đình càng giống như một loại nghi thức, biểu thị Kiếm Khí trường thành truyền thừa nhiều đời, vẫn luôn có hậu bối thừa kế kiếm ý của thế hệ kiếm tiên thượng cổ sớm nhất. Thực ra bản thân Thập Bát Đình không coi là kiếm quyết vận khí quá cao minh.

- Những gia tộc lớn trong thành trì phía bắc, mỗi nhà đều có kiếm quyết thượng thừa thật sự. Kiếm quyết Trần gia có thể rèn xương, kiếm quyết Đổng gia có thể tẩy tủy, kiếm quyết Tề gia sở trường luyện thần, kiếm quyết Ninh gia mài giũa lưỡi kiếm bản mệnh, kiếm quyết Diêu gia thiên về hư thực của kiếm khí, kiếm quyết Nạp Lan gia có thể khiến khí và ý bổ sung cho nhau. Những kiếm quyết này đều tốt đến mức kiếm tu của thế giới Hạo Nhiên các ngươi không thể tưởng tượng được.

- Dù nói thế nào, ngươi đã học Thập Bát Đình rồi, đến Kiếm Khí trường thành sẽ thích ứng nhanh hơn, đó là chuyện tốt.

Trần Bình An nhếch miệng cười.

Ninh Diêu thuận miệng hỏi:

- Dựa theo thời gian mà tính, ngươi đã học được gần hai năm rồi. Thập Bát Đình đã đi xong mấy đình rồi? Mười lăm? Mười sáu? Ít nhất cũng phải qua mười hai đình rồi đúng không. Sau mười hai đình, mỗi đình đều sẽ tương đối khó. Dù sao ngươi cũng không phải là người sinh trưởng ở Kiếm Khí trường thành, chậm một chút cũng rất bình thường.

- Mấy bằng hữu bên cạnh ta, tên mập mạp mất tám tháng để đi hết Thập Bát Đình. Tiểu Đổng thiên phú tốt hơn một chút, mất nửa năm. Mấy người còn lại khoảng từ chín tháng đến một năm. Chị gái của Tiểu Đổng lại khá lợi hại, chỉ mất ba tháng mà thôi. Có điều Đổng gia vẫn luôn che che giấu giấu nhiều năm như vậy, không muốn tiết lộ chân tướng với bên ngoài.

- Ở Kiếm Khí trường thành, có khoảng ba mươi người cùng lứa với ta đi hết Thập Bát Đình. Cho nên thế hệ chúng ta, được xem là nhóm người mạnh nhất Kiếm Khí trường thành ba ngàn năm nay. Các trưởng bối đều nói, chỉ cần cho chúng ta năm sáu chục năm, ngàn năm sau yêu tộc cũng sẽ không thấy được đầu thành Kiếm Khí trường thành.

Trần Bình An ngớ người.

Hắn nhiều lần trải qua trăm cay ngàn đắng, mới miễn cưỡng đột phá ngưỡng cửa đình thứ bảy, có thể một hơi đi hết mười hai kinh huyệt. Sau đó lại tuyết lớn phủ kín núi, sét đánh không động, khiến người ta cảm thấy hi vọng đi qua đình thứ tám quá mờ mịt.

Sau khi nhìn thấy sắc mặt của Trần Bình An, Ninh Diêu liền dừng câu chuyện:

- Vậy thì không nói đến ta nữa.

Trần Bình An thử dò hỏi:

- Cô mất bao lâu?

Ninh Diêu giả vờ cười:

- Ha ha.

Trần Bình An chưa hết hi vọng:

- Ha ha là bao lâu?

Ninh Diêu kìm nén cả buổi, thấy Trần Bình An không có ý từ bỏ, đành phải thành thật trả lời:

- Chính là lâu như “ha ha” vậy, ta vừa nghe xong khẩu quyết Thập Bát Đình thì đã học được rồi.

Trần Bình An thở dài một tiếng, cầm lấy hồ lô nuôi kiếm, yên lặng uống một hớp rượu:

- Lúc trước lấy được “Hám Sơn quyền phổ”, học quyền đã như vậy, hôm nay Thập Bát Đình, luyện kiếm vẫn như vậy. Có phải cả đời tôi cũng không thể đuổi kịp cô không, vậy làm sao trở thành đại kiếm tiên...

Không đợi Ninh Diêu trả lời, Trần Bình An đã tự nghĩ thông:

- Nhưng không sao, cơm phải ăn từng miếng. Người khác như thế nào thì kệ họ, mình càng ngày càng tốt, tự mình biết mình là được rồi, cho dù chậm một chút cũng không sao. Lúc trước đã đáp ứng cô luyện quyền một triệu lần, khi đó ngay cả chính tôi cũng không dám tưởng tượng đời này có thể hoàn thành, kết quả nhanh như vậy chỉ còn hai vạn quyền mà thôi. Ai biết được sau này sẽ thế nào?

Ninh Diêu hỏi:

- Người khác?

Trần Bình An biết mình lỡ mồm, vẻ mặt lúng túng, đành phải cười hì hì.

Ninh Diêu ngẫm nghĩ:

- Vậy thì đi Kiếm Khí trường thành sớm một chút nhé?

Trần Bình An lấy miếng ngọc bài bên hông xuống, do dự nói:

- Nhưng đến giờ Tý tối mai tôi mới có thể vào cửa.

Ninh Diêu lập tức đứng dậy:

- Ngươi thu dọn đồ đạc đi, ta dẫn ngươi qua. Giao Long chân quân gì đó, không phải đã nói có chuyện thì tìm bọn họ sao. Núi Đảo Huyền đã nói như vậy cũng không thể nuốt lời, đi thôi.

Trần Bình An nghĩ thầm đến Kiếm Khí trường thành luyện quyền sớm một chút cũng là chuyện tốt, bèn cất hết đồ vật trên bàn vào trong phi kiếm Mười Lăm. Ninh Diêu lần thứ hai nhìn thấy thanh phi kiếm bản mệnh này, liền nhắc nhở:

- Vừa là phi kiếm vừa là vật một tấc, rất hiếm có, phải quý trọng.

Ngay cả Ninh Diêu cũng cảm thấy “hiếm có”, chắc chắn không phải là giá trị liên thành như bình thường. Trần Bình An gật đầu ghi nhớ.

Trần Bình An trước tiên đi nói với Kim Túc liễu một tiếng, muốn đến Kiếm Khí trường thành trước thời hạn. Cô gái phục vụ đứng ở cửa phòng mình, trăm cảm xúc lẫn lộn, mỉm cười từ biệt Trần Bình An và vị Ninh cô nương kia.

Rời khỏi nhà trọ Quán Tước, Ninh Diêu dẫn Trần Bình An đến chân núi Cô Phong. Đạo đồng nhỏ liếc nhìn ngọc bài qua cửa không hợp lệ của thiếu niên, lại nhỉn thần thái bất di bất dịch của tiểu nha đầu kia, giận đến mức nhỏm dậy khỏi bồ đoàn.

May mà Trần Bình An lập tức giải thích:

- Vị tiên trưởng này, lúc trước ở đài Lôi Trạch chúng tôi đã gặp được Giao Long chân quân. Ông ấy nói với Ninh cô nương, sư tôn của ông ấy đã ban xuống pháp chỉ, có thể phá lệ cho Ninh cô nương. Nếu tiên trưởng không yên tâm, có thể thương lượng với lão chân quân một phen. Nếu thật sự không được, vậy tối mai tôi lại đến nơi này.

Đạo đồng nhỏ liếc nhìn Trần Bình An:

- Ngươi là ai, tình lang của tiểu cô nương này à?

Trần Bình An chỉ chớp mắt, không nói gì, giả ngây với đạo đồng nhỏ.

Trong lòng đạo đồng nhỏ mặc niệm, trò chuyện một lát với Giao Long chân quân dựa theo vai vế xem như là sư điệt của hắn, lại nhìn Ninh Diêu và Trần Bình An một cái:

- Các ngươi có thể qua cửa đến Kiếm Khí trường thành.

Đã quyết định chủ ý, đạo đồng nhỏ cũng không làm khó hai người nữa, đặt mông ngồi xuống bồ đoàn. Có lẽ là cảm thấy tiểu cô nương kia quá đáng giận, hắn dứt khoát ngả về phía sau, tay chân mở rộng, tùy ý nằm trên bồ đoàn. Sau đó hắn mở quyển điển tịch Đạo gia kia, đắp lên mặt mình, mắt không thấy là thanh tịnh.

Ninh Diêu cầm tay Trần Bình An, nhẹ giọng nói:

- Nhớ kỹ, sau khi bước vào Kiếm Khí trường thành, bị đại dương kiếm khí chảy ngược vào kinh huyệt là chuyện bình thường. Ngươi không được nôn nóng, càng nôn nóng thì khí tức lại càng loạn, chỉ sẽ tệ hơn.

Trần Bình An gật đầu nói:

- Được rồi, tôi xem như đang nặn phôi, chỉ cần tâm ổn thì tất cả sẽ ổn.

Ninh Diêu liếc hắn một cái:

- Quê mùa.

Trần Bình An cười nắm chặt tay nàng.

Ninh Diêu đi nhanh hơn, kéo Trần Bình An vội vàng bước vào cửa lớn mặt gương.

Người đàn ông ôm kiếm ngồi trên cọc buộc ngựa tấm tắc lấy làm kỳ lạ:

- Đám người trẻ tuổi bên kia có lẽ sẽ nổi điên không ít. Cảnh ngộ sắp tới của tiểu tử ngốc này, chắc chắn không tốt hơn yêu tộc.

Đạo đồng nhỏ bị quyển sách che kín mặt, phiền muộn nói:

- Mặc dù ta không thích tính tình tệ hại của nha đầu này, nhưng thấy cô ta bị một thằng nhóc lỗ mãng lừa gạt tới tay, vẫn cảm thấy đau lòng. Một trời một đất, hai đứa này sao lại ở cùng với nhau được? Không phải gán ghép nam nữ lung tung sao. Tơ hồng do ai kéo? Đứng ra đây, ta nhất định sẽ đâm chết tên nguyệt lão ẩu tả này. Ừm, trước tiên đâm gần chết, chừa lại nửa cái mạng để ta mắng chết hắn.

Trên đỉnh lầu cao Cô Phong, một cái chuông đột nhiên kêu lên, nhưng cũng không vang khắp núi Đảo Huyền chiêu cáo thiên hạ. Sau đó một luồng khí tức trong nháy mắt lướt tới trên đầu đạo đồng nhỏ, chui vào trong sách. Quyển sách kia giống như có thần linh nhập thể, lập tức khép lại, tát vào mặt đạo đồng nhỏ mấy cái, âm thanh rất giòn giã.

Đạo đồng nhỏ không kịp né tránh, giống như bị sét đánh, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, ôm đầu cầu xin tha thứ:

- Sư thúc, tôi sai rồi, tôi sai rồi...

- --------

Vừa bước vào Kiếm Khí trường thành, trong lòng Ninh Diêu rét lạnh, nhưng rất nhanh lại thư thái. Hóa ra sau khi nàng dẫn Trần Bình An vượt qua mặt gương núi Đảo Huyền, không phải xuất hiện gần cửa lớn nơi lão Diêu và đạo cô phòng Sư Đao trông coi, mà là đi thẳng tới đầu thành Kiếm Khí trường thành. Bọn họ trực tiếp bớt đi hai đoạn đường dài đằng đẵng là băng qua thành trì và đi lên đầu thành, nhưng như vậy có lẽ Trần Bình An phải chịu khổ rồi.

Quả nhiên, Trần Bình An đột ngột đi tới đầu thành, sắc mặt liền đỏ lên, sau đó lại tái xanh, cuối cùng cả người run rẩy. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn trong vắt, giống như giếng cổ không gợn sóng.

Lần trước là trở tay không kịp, hôm nay đã chuẩn bị tâm lý, vì vậy tốt hơn rất nhiều. Cho dù là một bước lên trời, đi thẳng tới đầu thành nơi kiếm khí mạnh nhất, Trần Bình An thật sự quá quen với việc chịu khổ, chẳng qua là trở lại tầng hai lầu trúc núi Lạc Phách mà thôi. Chỉ cần không phải chết ngay tại chỗ, tâm cảnh của hắn vẫn giống như cọc buộc ngựa, giống như cột chống giữa sông.

Đầu thành chỗ hai người, gần đó cũng không có kiếm tu tuần tra trinh sát hay rèn luyện đạo hạnh nào.

Một ông lão gầy gò lom khom dùng một bước đi tới nơi này, mỉm cười nhìn Ninh Diêu, khiến nàng hơi đỏ mặt.

Ông lão cười cười, hai tay đặt sau người. Mặc dù lúc trước đã nhìn thấu nội tình của thiếu niên Đại Ly, nhưng hôm nay vẫn đi vòng quanh Trần Bình An, gật đầu nói:

- Quả nhiên là vậy.

Sau đó ông ta hơi tiếc nuối, lẩm bẩm:

- Cho dù A Lương ở đây một trăm năm, chút khí tức thư sinh trên người vẫn không thể mài sạch. Nếu hắn cầm thanh kiếm kia, sẽ có thể sánh ngang với Đạo lão nhị. Hôm nay lại bỏ qua gia sản như vậy, chỉ trao đổi nắm tay ở Thiên Ngoại Thiên, có ý nghĩa gì? Một kiếm tu không có kiếm, một đạo nhân coi mình là võ phu thuần túy, còn ra thể thống gì...

- Có điều phải nói lại, với tính tình của cô ta, chưa chắc đã chịu đi theo A Lương... Thế nhưng lựa chọn thiếu niên chất phác này cũng nói không thông, chẳng lẽ là vùng vẫy lúc sắp chết, không muốn từ đây biến mất giữa trời đất? Không đúng, tính tình của cô ta tuyệt đối không phải như thế, quá kiêu ngạo, giống như...

- Không thể nói như vậy, hẳn là rất giống cô ta mới đúng. Rốt cuộc là ai đã thuyết phục cô ta? Tề Tĩnh Xuân của nhánh Văn Thánh? Tề Tĩnh Xuân là một người đọc sách, học vấn có lẽ rất cao, nhưng vốn không phải người cùng đường với cô ta, theo lý mà nói không thể thuyết phục được... lạ thật...

Mặc dù ông lão họ Trần chỉ cách Ninh Diêu trong gang tấc, cũng không mặc niệm trong lòng, nhưng Ninh Diêu lại không nghe được chữ nào.

Lão kiếm tiên nghĩ không thông, liền không suy nghĩ nữa.

Chuyện trong thiên hạ thật sự quá nhiều, không ở gần ta thì không phải là chuyện quan trọng. Huống hồ con mẹ nó còn không chỉ có một thiên hạ.

Lão kiếm tiên cảm thấy phải nghĩ đến một số chuyện khiến mình vui vẻ, thế là mỉm cười nhìn sang tiểu cô nương Ninh Diêu, thật là tốt.

Trong thế hệ này của Kiếm Khí trường thành, thiên tài kiếm tu trẻ tuổi xuất hiện lớp lớp, đây là cảnh tượng ba ngàn năm qua không có. Ninh Diêu đã loáng thoáng lộ ra dấu hiệu vượt trội hơn người. Ngay cả lão kiếm tiên đã khắc lên tường thành không chỉ một chữ, cũng rất mong đợi thanh phi kiếm bản mệnh của nàng ra lò hiện thế.

Trong chuyến đi xa lần trước, nha đầu Ninh Diêu này bất chấp tất cả, thiếu chút nữa đã sử dụng phi kiếm bản mệnh chưa trưởng thành, gây ra cảnh tượng kỳ lạ trong trời đất. Bởi vì Kiếm Khí trường thành tồn tại một số bí pháp, cho dù cách một thế giới nhỏ và hai thế giới lớn, ông ta và mấy lão già trên đầu thành cũng phát giác được chuyện khác thường. Trong đó lão già tính tình tệ hại nhất, thiếu chút nữa đã muốn phá hư quy củ, xông vào thế giới Hạo Nhiên. May mà tiểu nha đầu đã kìm cương bên bờ vực, mới không phá hư cơ sở đại đạo.

Ninh Diêu nhỏ giọng hỏi:

- Trần gia gia, hắn không sao chứ?

Lão kiếm tiên vốn nghiêm túc, nhưng khi đối diện với Ninh Diêu lại không tiếc nụ cười. Ông ta mỉm cười nói:

- Nếu hắn có chuyện, chắc Trần gia gia cũng sẽ có chuyện đúng không?

Ninh Diêu trừng mắt nhìn ông ta một cái.

Ông lão trêu đùa:

- Ấy, cuối cùng cũng có một chút dáng vẻ thiếu nữ rồi, xem ra thằng nhóc xứ khác này có công rất lớn.

Lão kiếm tiên không trêu chọc tiểu cô nương nữa:

- Cơ sở võ đạo của thằng nhóc này rất tốt, tâm tính lại ổn định, không tệ, không tệ, chắc chắn sẽ chịu được, yên tâm đi. Khoảng thời gian tới, cứ để hắn chịu đựng trên đầu thành. Lúc trước hàng xóm nhỏ Tào Từ của ta cũng từng bước đi tới như vậy. Nhất định đừng dẫn hắn vào trong thành phía bắc, tối tăm rối loạn, mầm non có tốt cũng sẽ bị phá hủy.

Sau khi nói xong, ông lão lại xoay người, chậm rãi đi tới trước, lần này cũng không vận dụng thần thông rút đất thành tấc ở Kiếm Khí trường thành.

Ông lão cứ yên lặng canh giữ trên đầu thành như vậy, không biết đã mấy ngàn năm rồi.

Trần Bình An tốn năm canh giờ, mới có thể chậm rãi chuyển động bước chân. Lại qua năm sáu canh giờ, hắn mới bắt đầu thử luyện tập sáu bước đi thế. Đi rất không quen, giống như đứa trẻ lần đầu học quyền vậy.

Mỗi ngày Ninh Diêu đều tới đầu thành mấy lần, cũng không nói nhiều, sau đó lại trở về trong thành phía bắc.

Trần Bình An dần dần thành thạo sáu bước đi thế. Hắn vẫn luôn xuất quyền đi về phía tay trái, chậm chạp và kiên định. Khi cảm thấy sắp kiệt sức, hắn lại nhanh chóng chuyển thành thủ ấn đứng thế, đứng yên bất động.

Trong khoảng thời gian này, Trần Bình An không dám đến gần chỗ tường thành, chỉ đi lại trên đường phi ngựa.

Nghe nói phía nam đầu tường là thế giới Man Hoang, hơn nữa đến buổi tối thế giới này sẽ có ba vầng trăng sáng.

Trần Bình An đánh một trăm quyền ở Kiếm Khí trường thành, cảm thấy còn mệt hơn đánh mấy ngàn quyền ở thế giới Hạo Nhiên.

Cứ đi rồi lại dừng như vậy, đến ngày thứ ba, Trần Bình An đã loáng thoáng nhìn thấy đường nét của hai gian nhà cỏ, cũng nhìn thấy Tào Từ. Tào Từ đang luyện tập quyền thế trên đầu tường cách đó một dặm, bước chân nhẹ nhàng linh hoạt, xuất quyền như cầu vồng. Cho dù Trần Bình An chỉ là một người ngoài nghề ánh mắt nông cạn, trong lòng cũng phải cảm thán thế quyền của Tào Từ đúng là... hoàn mỹ không tì vết.

Trần Bình An đánh quyền từ phải sang trái, còn Tào Từ ở nhà cỏ nhỏ lại là từ trái sang phải. Ánh mắt hai người giao nhau, cũng không có ý dừng tay, tiếp tục đi tới trước, cuối cùng đối diện đi qua nhau.

Quyền ý trên người Trần Bình An cực kỳ nhỏ bé, phần lớn đã bị kiếm khí áp chế gắt gao. Còn gió quyền mạnh mẽ trên người Tào Từ lại cuồn cuộn trút ra bên ngoài, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giống như còn áp chế ngược kiếm khí trên đầu thành xung quanh.

Trần Bình An tiếp tục chậm rãi đi thế, cuối cùng khi gần tới nhà cỏ của lão kiếm tiên, Tào Từ đã đánh quyền đi về một chuyến, bắt kịp Trần Bình An.

Lúc này Trần Bình An nhìn thấy Ninh Diêu bên cạnh lão kiếm tiên. Tào Từ cũng nhìn thấy sư phụ bên người ông lão, quốc sư Đại Đoan, cô gái võ thần Bùi Bôi.

Sau khi xác định Trần Bình An luyện quyền tiến triển, Ninh Diêu mới yên tâm kéo hắn đến đầu thành phía bắc gần nhà cỏ. Nàng dẫn hắn nhảy lên đầu thành, nhìn về thành trì phía xa, nói cho hắn biết nhà mình ở đâu, đám bằng hữu của nàng lại phân biệt ở chỗ nào.

Phía sau bọn họ không xa, Tào Từ đang luyện tập một thế quyền mới. Nữ võ thần ở bên cạnh mỉm cười quan sát, thỉnh thoảng chỉ ra một số khuyết điểm của hắn.

Tối hôm đó, cô gái võ thần đứng trên đầu thành nhắm mắt nghỉ ngơi, còn Tào Từ đã luyện quyền cả đêm.

Trần Bình An vẫn luôn luyện tập đi thế đến đêm khuya. Nửa đêm về sáng, hắn khoanh chân ngồi ở đầu thành phía bắc, bảo trì thủ ấn, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, lão kiếm tiên đi tới gần hai bên, đột nhiên đề nghị hai thiếu niên so tài một phen.

Tào Từ không có ý kiến, Trần Bình An cũng vậy.

Thế là ông lão dùng ngón tay làm kiếm, mở ra một thế giới nhỏ tạm thời, phạm vi chỉ mười trượng mà thôi.

Cô gái võ thần ở bên cạnh xem trận chiến, cảm thấy rất thú vị.

Ngày hôm nay, dưới tình huống không có bất kỳ cấm chế nào, hai người giống như ở chiến trường bình thường của thế giới Hạo Nhiên, phi kiếm, pháp bảo, quyền pháp, chỉ cần hai bên muốn thì đều có thể sử dụng.

Trước khi so tài, lão kiếm tiên nói với hai thiếu niên đều là cảnh giới võ đạo thứ tư, bọn họ tốt nhất hãy quên đi hai bên sẽ không chết trên đầu thành, xem trận so tài này là một trận chiến sinh tử thật sự.

Trần Bình An dốc sức ra tay, ba trận đều thua.

Cũng không biết Tào Từ đã giữ lại bao nhiêu thực lực, tóm lại ba trận toàn thắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui